Trả Thù

Chương 2: Dây dưa không dứt




Phòng cấp cứu lại sáng đèn.Chân của Hạ Phương Khang lảo đảo. Chưa bao giờ có cảm giác đau lòng đến thế…Lúc nãy anh thoáng trông thấy. Miệng Xảo Ninh hộc đầy máu tươi, gương mặt cô trắng bệch, tay buông thõng, không còn sức sống…

Mọi thứ trước mặt như hoa lên…Hạ Phương Khang gục đầu vào tay…Không còn đủ sức mà chờ đợi nữa. Anh bắt đầu sợ, Bs sẽ nói với anh câu nói đầy miễn cưỡng ” Xin lỗi anh…chúng tôi đã cố gắng hết sức”…

-Rõ ràng là thương yêu như thế, tại sao lại đến nông nỗi này?

Không ít người biết chuyện chắc chắn sẽ nghĩ vậy khi nhìn thấy Hạ Phương Khang của bây giờ. Nó khác hoàn toàn với con người đã ném vào mặt ông Diệp tờ chi phiếu, cười hả hê:

-Cầm lấy số tiền này đi…Nó giúp ông mua được một liều thuốc an thần mạnh đó!

Đúng là ông ta đã chết bằng chính số tiền đó. Chết vì không chịu được cảm giác thua kém và thất bại. Thêm cả uất ức. Con gái của ông cũng đã bị anh ta làm nhục, giá mua lần đầu tiên của nó cũng chính là món nợ Hạ Phương Khang khéo léo kéo ông vào.

-Mềm lòng à?

-Không!

-Tiếp tục đi…Sau lần hộc máu này mẹ mày sẽ tỉnh lại- Hồn ma lớn cười gằn- Với 1 trí nhớ hoàn toàn bị xóa sạch. Mày phải làm sao để họ yêu nhau, yêu đến mức không lìa nhau được nữa.

Mang dòng máu tuy không có dịp thành hình toàn vẹn của Hạ Phương Khang, đứa bé tỏ ra cực kỳ thông minh:

-Để khi họ hạnh phúc nhất, làm cho họ không thể nhìn lại mặt nhau, cho họ từ thiên đường xuống ngay địa ngục phải không?

-Nói thì dễ…Quan trọng nhất là hãy làm đi!

….Hạ Phương Khang đã hiến khoảng 600 ml máu cho Xảo Ninh. Trong người cô đang chảy dòng máu của anh, dù muốn dù không cũng đã là có sự ràng buộc. Tuy cả hai đều mong muốn nó kết thúc, song khi thực sự đã không còn gì nữa, lòng lại thấy trống rỗng và mất mát vô cùng.

-Cô ấy sẽ ổn…Anh đừng lo!

Hạ Phương Khang cảm ơn bác sĩ. Điên thoại di động bây giờ mới được lấy ra.

89 tin nhắn mà không cần mở, Hạ Phương Khang cũng biết nội dung của nó là gì. Bây giờ đáng lẽ anh đang có mặt ở nhà hàng khoác tay cô dâu Phương Tử Tình đi chào khách đến dự buổi lễ thành hôn.

-Giám đốc…Anh ở đâu?

-Tiệc cưới thế nào rồi?

-Phương tiểu thư đùng đùng nổi giận. Đã quay về nhà rồi.

-Cứ để tôi xử lý. Anh cứ về nhà đi!

Hạ Phương Khang bỏ điện thoại xuống, thản nhiên nói với trợ lý. Rồi chuyện cũng sẽ giải quyết được nhanh thôi.

…..Đúng như dự đoán, Phương Tử Tình chỉ là do mất mặt nên mới làm cao một chút. Cuộc hôn nhân “liên kết” này hai bên cùng có lợi, đương nhiên không thể dễ dàng phá hỏng nó rồi:

Họ đã tìm ra một lý do cho sự biến mất của Hạ Phương Khang ngày đó. Một cơn bệnh…Tạm thời anh không tới công ty làm việc. Trên báo chí Tử Tình tỏ ra là một cô vợ chung thủy, yêu chồng, đang túc trực săn sóc Hạ Phương Khang.

Hai người đều là người của giới kinh doanh, cũng không có nhiều người để ý lắm. Trong thời gian đó, Hạ Phương Khang sai người tung tin tức một ngôi sao nổi tiếng của làng giải trí với chuyện tình tay ba, vài ngày sau, người ta đã không còn nhớ đến cuộc hôn nhân ồn ào của Hạ tổng và Phương tiểu thư nữa.

Ngày cưới ấn định lại là nửa năm sau, một thời gian hợp lý cho sự bình phục của cơn bạo bệnh.

Diệp Xảo Ninh khi tỉnh lại hoàn toàn là một trang giấy trắng. Cô không nhớ gì nữa…Ký ức chỉ là một khoảng tối, mịt mờ.

Tiền bạc không, bạn bè không, người thân không có…

Hạ Phương Khang quả nhiên không thể bỏ rơi cô:

-Anh Hạ…

-Ừ?

-Anh ăn thêm nhé! Dạo này anh rất ốm…

Gương mặt đang rạng rỡ nhìn anh cười đấy, quả nhiên có một sự thu hút lạ kỳ…Hạ Phương Khang thở dài, đau đớn…Anh đã khiến cô gái ngây thơ lâm vào bước đường cùng. Song-không hối hận. Nếu thời gian quay ngược lại, Hạ Phương Khang cũng lựa chọn phương cách đó. Chỉ buộc mình tàn nhẫn thêm chút nữa. Để không phải vấn vương con gái kẻ thù:

-Cô ăn đi!

Hồn nhiên, dịu dàng như một dòng suối tinh khiết, cô cười…Và mỗi buổi tối thường giết thời gian bằng cách đan khăn. Diệp Xảo Ninh đan rất nhiều khăn. Khăn choàng cổ cho đàn ông, cho phụ nữ và những chiếc khăn bé xíu của trẻ con:

-Sao lại đan khăn cho trẻ con?

-Tôi thích như vậy…Chúng rất đáng yêu. Con nít ai cũng vậy cả!

Hạ Phương Khang nhìn khuôn mặt tươi cười đó. Lòng đã không nén được…Trong phút này cô rất đẹp, đẹp đến nao lòng:

-Á!

Xảo Ninh kêu nhỏ khi chiếc khăn đột ngột bị giật lấy. Lửa trong mắt Hạ Phương Khang…Song lửa đó không làm cô sợ…Ngay cả khi anh cúi xuống…Con tim nhỏ bé chỉ đập loạn, chân run rẩy vì cảm giác hạnh phúc lan tràn.

-Yêu nhau đi…Ràng buộc nhau đi. Và không thoát khỏi nhau đi!

Cả hai linh hồn cười lạnh. Đứa bé mắt đã chuyển sang màu đỏ quạch…Nó thản nhiên nhìn ba mẹ mình quấn lấy nhau. Quãng đường trước mắt còn dài….Dài lắm…

-Một lát mày dùng một chút ảo ảnh xen vào giấc mơ của ba mày. Gợi lại cho ông ta về mối thù cũ, để ông ta dằn vặt không yên.

-Tôi hiểu rồi.

-Muốn xem tiếp không?

-Xem chứ…

Có gì đâu mà ngại. Cũng bằng phương cách đó, ba mẹ đã cho nó thành hình mà. Lần này ba không tỉnh táo như những lần trước. Khi đó mẹ chỉ là khúc gỗ. Còn bây giờ mẹ có cảm xúc. Mẹ cũng quấn quýt cùng ba…Mẹ cũng rên rỉ khi ba tiến sâu vào. Bàn tay ba không lạnh lùng, ngập tràn dục vọng như trước mà ôn nhu xoa nắn trên người mẹ…Ba sợ mẹ đau:

-Ưm…

Ba gầm lên trong sảng khoái, còn mẹ cũng rên rỉ động lòng người…Cả hai người đạt cực khoái của yêu đương, còn nó cũng nhếch mép cho nụ cười cay độc:

-Không thể thoát ra được nữa…Thế thì hãy cùng chết với nhau đi!

Trong giấc mơ chập chờn sau cơn khoái lạc, Hạ Phương Khang nhìn thấy những hình bóng cũ, cảnh tượng cũ. Cha anh- với món nợ khổng lồ nhảy lầu tự tử. Mẹ anh-rên xiết dưới thân của Diệp Đông Văn khi đến van xin ông ta cho một con đường sống. Suốt một đêm giày vò chà đạp mẹ, sau đó quăng cho mẹ một ít tiền lẻ, nhẫn tâm:

-Làm điếm già như bà kiếm được nhiêu tiền là khá đó. Dẫn con bà cút khỏi mắt ta đi!

Mộng…Ác mộng…Mẹ đã trải qua những ngày đầu đường xó chợ. Làm đủ thứ nghề vẫn không đủ tiền nuôi anh ăn học, trong khi ăn học mới là phương cách duy nhất đổi đời. Phương Khang nhớ, có những ngày bần cùng không đủ tiền đóng học phí cho con, khi mà tiền làm thêm của anh cộng với mồ hôi nước mắt bà bỏ ra không thấm vào đâu, bà đã dùng nhan sắc còn lại của mình, ngủ với những gã đàn ông ở chợ. Người 300, người 500, người 200 cũng có…Những đồng tiền tủi nhục mang về để tìm lại hy vọng cho con trai.

Thế mà bây giờ Phương Khang lại ôm ấp con gái của kẻ thù. Lòng lại mềm đi vì cô ta đã ngủ với anh trong cảm giác nồng nàn. Không, phải xem như ba cô ta với mẹ anh ngày đó. Một công cụ phát tiết tình dục…Thế thôi.

-Anh…

Người con gái sau khi ân ái, tỉnh lại với đôi má hồng hồng hạnh phúc. Cô đã dâng hiến trọn vẹn, không nuối tiếc một chút gì:

-Tôi sẽ chuyển thêm tiền vào tài khoản cho cô- Hạ Phương Khang lạnh lùng- Khi nào thích tôi sẽ đến, còn khi bận cũng không bao giờ được đến tìm tôi…Tháng 8 năm nay tôi kết hôn nên đi vắng 1 tuần, nếu sau đó cô còn thích tiếp tục hợp đồng thì chúng ta kéo dài thêm nữa nhé.

Xảo Ninh bần thần…Đầu óc có chút rối loạn.Anh đã nói…Anh sẽ kết hôn. Tiền…Một thứ gái bao chăng?

Em không là gì của anh cả. Nhưng nếu mất em, anh cũng sẽ không làm gì được…Anh sẽ là một kẻ khờ chỉ biết nhớ về em.

Linh hồn lớn nghêu ngao một bài hát đang thịnh hành. Hãy cứ đau đớn và hành hạ nhau đi, càng yêu thương sẽ càng như vậy. Như hai kẻ đáng thương kia, càng trầm luân càng chua xót. Sao họ lại phải gặp nhau trong cuộc đời này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.