Trả Thủ Tổng Giám Đốc Ác Độc

Chương 89: Ngoại truyện 1: Long Phụng chào đời




Bệnh Viện.

Bầu không khí ngột ngạt, âm u, lạnh lẽo y như đang ở Bắc Cực mà người làm cho không gian ở bệnh viện trở nên như thế cũng chỉ có Vương Vũ Hàn.

Trước của phòng sanh Mạch Quân Vỹ ngồi kế bên Vương Vũ Hàn, cả sống lưng đều lạnh rét, đáng lẽ hắn không thể ở một mình với tên này nếu không phải Vu Tử Băng ở nhà lo cho con bởi nó tự dưng phát sốt nên không đến được.

Man Cảnh Ân thì không liên lạc được, Vương Thiếu Phong cùng Sophia dang trên đường đi tới.Về phần ông bà Lăng, vì thời gian này đang ở bên Hy Lạp để giúp mấy bệnh nhân chữa trị nên không về kịp nhưng bọn họ cũng gọi điện là sẽ tranh thủ về sớm để xem cháu ngoại.

Vương Vũ Hàn hai mắt dán chặt vào cửa phòng sanh, tay siết chặt thành đấm, vẻ mặt tối sầm, tâm như ngồi trên đống lửa, lòng cũng trăm ngàn lần hối hận.

Sáng sớm đang cùng Lăng Tịnh Hy ân ân ái ái dùng bữa, bổng cô nàng hô đau bụng còn có hiện tượng vỡ nước ói, mặt hắn lập tức không còn hột máu, cả người lúng túng muốn bế cô đi bệnh viện nhưng không được.

Bởi bụng cô quá lớn nên hắn căn bản không ôm được cô, dùng bất cứ tư thế nào cũng vô dụng, mà lúc đó trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ … hắn muốn giết người.

Hết cách, đành phải chờ xe cứu thương tới đưa cô đi bệnh viện, mà hắn từ lúc lên xe cứu thương sắc mặt đã tái nhợt, còn có cả người đều run lẫy bẫy, thấy cô đau đớn, vẻ mặt lại trắng bệch, tim hắn co thắc dữ dội.

Lòng hắn bổng quyết định, sẽ không để cô sanh đứa thứ hai, dù trai hay gái cũng mặc, có Vương Thiếu Phong là được rồi, dù gì con của hắn ta cũng là con trai nên không sợ sẽ không có người nối dõi dòng họ Vương nhưng mà …

Khi đến được bệnh viện, Lăng Tịnh Hy đã vào đó hơn một tiếng đồng hồ, mà hắn thì bị chặn lại không cho vào, bác sĩ cùng y tá thì cứ ra ra vào vào liên tục nhưng lại không thấy cô đâu, hắn sắp bị bức điên rồi.

“ Vì sao như vậy còn chưa có ra ? ”

Nhịn không được, hắn gầm nhẹ cũng đứng bật dậy muốn đẩy cửa phòng đi vào bên trong nhưng bị Mạch Quân Vỹ ngăn lại, hắn ta lắc đầu bất đắc dĩ nói, miệng mạnh mẽ vài phần tự tin.

“ Đừng nóng giận có được không ? Tịnh Hy sẽ mau ra thôi, cậu nên nghe lời tôi đi, tôi rất có kinh nghiệm nha.”

“ Cậu từng sinh con sao ? có kinh nghiệm gì chứ ?” – Hắn lạnh giọng.

Mặt Mạch Quân Vỹ đen lại, tên này tính vẫn không đổi, ngoài Lăng Tịnh Hy thì cũng không dịu dàng một chút với ai cả. Hắn thở dài giải thích.

“ Băng lúc trước cũng mang thai nên mình hiểu rõ, cậu đừng có gấp gáp như thế, nếu để bác sĩ mất tập trung thì không tốt cho Tịnh Hy đâu.”

Nhớ lại ngày đó, Mạch Quân Vỹ có chút run người, Vu Tử Băng lúc đó đau đến mức xé nát cả đồ hắn ra, không những thế còn cào cấu liên tục khiến hắn một bộ dạng chật vật … thật mất mặt, àm nhìn Vương Vũ Hàn bây giờ đỡ hơn hắn nhiều.

Nhưng khi thấy đứa con được y tá bế đến trước mặt hắn thì mọi đau đớn biến mất, trong lòng hưng phấn cùng hạnh phúc khó tả … quả thật rất vui sướng A.

Vương Vũ Hàn nghe thế, đành phải nhịn xuống, nếu không nhịn xuống thì biết làm gì ?… chết tiệt thật … chờ đợi quả thật rất thống khổ A …

Một tiếng trôi qua, Vương Vũ Hàn bắt đầu không kiên nhẫn nỗi, đứng dậy đi tới đi lui trước cửa phòng, lâu lâu cố nhìn qua khe hở mong có thể thấy được Lăng Tịnh Hy nhưng vô dụng, lòng … tức giận.

Một tiếng lại trôi qua, hắn lại ngồi trên ghế nhưng mặt nhìn rất khủng bố, Mạch Quân Vỹ cũng cách hắn trăm mét, chỉ sợ lạc đạn bắn nhằm vào hắn ta.

Một tiếng lại trôi qua, mặt hắn hiện giờ y như ác quỷ tái sinh, mấy bệnh nhân vô tình đi ngang nhìn thấy đều ngất xỉu tại chỗ còn Mạch Quân Vỹ cũng không muốn mất mạng, lấy lý do khác nước nên bỏ của chạy lấy người.

Một tiếng nữa lại trôi qua nhưng cửa phòng vẫn đóng chặt, Vương Vũ Hàn căn bản không nhịn được nữa rồi, mặc kệ tất cả, hắn sải bước dài nhanh tới cửa, vừa muốn đẩy cửa đi vào nhưng cửa phong lại mở ra.

Một y tá mang vẻ mặt cực kỳ vui vẻ đi tới trước mắt hắn nhưng khi thấy khuôn mặt như ác quỷ kia, nụ cười tắt ngụm, miệng lắp bắp.

“ Chúc … chúc … chúc mừng … ngài … sản phụ … à, không … Vương phu nhân … sinh song thai … là một trai và một …”

Y tá chưa nói xong, Vương Vũ Hàn đã chạy thẳng vào trong, nhìn Lăng Tịnh Hy nằm trên giường, vẻ mặt trắng như tờ giấy, mồ hôi đầy người, tóc rối tung cũng ước đẫm mồ hôi, đôi mắt có chút mê man nhìn về phía hắn.

Vương Vũ Hàn đau lòng đi tới bên cạnh cô, cũng không nhìn đến hai bảo bối đang được hai y tá ôm ở kế bên, trong mắt hắn giờ chỉ có Lăng Tịnh Hy, hắn đến bên giường, nắm lấy tay cô, giọng trầm ấm.

“ Tịnh Hy, em thế nào rồi ? còn đau không ? còn khó chịu chỗ nào không ? có mệt không ? … ”

Hắn liên tục hỏi nhưng chợt ngừng lại, hắn quên là cô mới sanh xong, còn hơi sức đâu mà nói chuyện với hắn, vì thế vội ngồi xuống giường, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cũng sợ sẽ làm cô đau nên cẩn thận ôm cô.

Lăng Tịnh Hy lúc này cũng ý thức được nhưng hiện tại cô rất yếu, cũng rất mệt, phía dưới cũng còn đau nhưng khi thấy hắn thì cảm giác đau đã không còn, vô lực đưa tay ôm hắn, giọng nói có chút khàn khàn không thể nghe rõ.

“ Em không sao … Hàn, em muốn gặp con.”

Nghe cô nói không sao, hắn cũng nhẹ lòng một chút, chợt nhớ đến con, hắn nhìn lại đã thấy hai y tá mỗi người ôm một bé, là song thai sao ? … như vậy cô nàng không cần phải sinh thêm cho hắn mà ý của hắn là như vậy A …

“ Đưa chúng lại đây.”

Hắn trầm giọng nhìn hai nữ y tá, hai cô y tá thấy dáng vẻ tuấn lãng đương nhiên bị hớp hồn nãy giờ nhưng người ta đã có vợ nha, hơn nữa từ nãy đến giờ các cô phát hiện, người đàn ông này yêu vợ còn hơn yêu con mình nhiều.

Hai y tá đem hai đứa trẻ đang nhắm mắt ngủ say đế bên hai người, là một cặp long phụng nha, trong rất đáng yêu.

Bé gái thì Vương Vũ Hàn bế trên tay, cô bé có làn da mỏng mang, trên đầu có chút ít tóc, đôi môi bé bỏng mím mím thật đáng yêu, hai gò má hơi hồng, sóng mũi nhỏ nhắn, đôi mắt hơi mở ra nhưng rất nhanh khép lại.

Còn bé trai thì Lăng Tịnh Hy bế, làn da mỏng manh, hai mắt mở to nhìn cô, con ngươi màu xanh lam giống Vương Vũ Hàn, tuy còn nhỏ nhưng ánh mắt đã có chút sức quyến rũ có thể lớn lên không hớp hồn ít thiếu nữ.

Lăng Tịnh Hy nhìn hai đứa con triều mến, khóe mắt có chút ướt đẩm. Rốt cuộc cô cũng trở thành mẹ của hai con, hai thiên thần đáng yêu, cô thật sự rất vui vẻ, thật sự rất hạnh phúc.

“ Anh xem, hai đứa con của chúng ta thật sự rất đáng yêu nha.”

Vương Vũ Hàn gật đầu nhìn bé gái trong lòng, nói thật hắn có chút run rẫy khi bế con, bởi hắn là đàn ông thô lỗ nên sợ sẽ làm con đau nhưng bé gái rất đáng yêu, chỉ ngáp một cái, rồi dúi đầu vào tay hắn ngủ say sưa.

“ Chúc mừng, chúc mừng … Hàn, cậu thật may mắn, không ngờ chỉ một phát có thể bắn rơi hai con nhạn … hahahaha …”

Mạch Quân Vỹ vui vẻ đi vào nhưng khi nói chuyện thì chỉ khiến người khác muốn đánh hắn một quyền, thật không hiểu vì sao Vu Tử Băng có thể chịu hắn nổi nữa đây ?

“ Tịnh Hy, Băng vừa gọi điện cho anh, tiểu Nhu đã hết sốt, nếu được có thể buổi tối sẽ vào thăm em.”

Nhìn thấy ánh mắt giết người của Vương Vũ Hàn, Mạch Quân Vỹ nhanh chống đổi đề tài.

Lăng Tịnh Hy vẫn giữ nụ cười hạnh phúc … sau cái ngày ở mộ viên, hai người bọn họ đã thống nhất không cho bất cứ ai biết cô không có mất trí nhớ … thứ nhất, sợ bọn họ lo lắng cho cô.

Thứ hai là vì Vương Vũ Hàn sợ nhiều khi bọn người lắm miệng này vô tình nhắc lại chuyện cũ sẽ khiến cô đau lòng nên từ đây về sau, cô vẫn sẽ sống với thân phận là Lăng Tịnh Hy.

“ Anh nói với Tử Băng, bảo chị ấy không cần đến, ở nhà chăm sóc tiểu Nhu đi, khi nào em xuất viện đến thăm cũng được.”

Mạch Quân Vỹ vừa muốn nói gì đó thì cửa phòng bị đẩy ra.

Vương Thiếu Phong cùng Sophia đi vào, Sophia nhìn đôi long phụng trước mặt, đôi mắt to tròn hớn hở đi tới chỗ Lăng Tịnh Hy, tay vuốt nhẹ má bé trai, rồi xoay sang vuốt nhẹ má bé gái.

“ Nha … chị Tịnh Hy sinh được hai tiểu bảo bối thật đáng yêu.”

Vương Thiếu Phong cười cười đi tới chỗ anh trai, giọng châm chọc.

“ Không làm em trai mất mặt, được rồi, lần này em công nhận anh thắng.”

Vương Vũ Hàn liếc hắn một cái, mắt dịu dàng nhìn xuống đứa con gái bé bổng, nở nụ cười hiền hòa hiếm thấy … Đây là con của hắn, là bảo bối của hắn.

“ Phong, em nói đúng, Hàn quả thật không làm mất mặt đàn ông chúng ta … nào, cho mình bế bảo bối chút coi.”

Mạch Quân Vỹ gương mặt cười sáng lạng đi tới chỗ Vương Vũ Hàn, vươn tay ra muốn bế nhưng bị cái nhìn giết người của Vương Vũ Hàn nên đành thu tay lại, quay sang Lăng Tịnh Hy cười cười cho đở mất mặt.

“ Làm anh đương nhiên phải hơn em trai ở chỗ, một lần được hai tiểu bảo bối, còn hơn phải làm nhiều lần nhưng cũng chỉ được một.”

Mặt Vương Thiếu Phong đen xì, mà hai cô vợ bé bỏng không them quan tâm hai cái người dở hơi này, chỉ vui vẻ nhìn hai bảo bối đáng yêu.

Sophia nhìn hoài nhìn mãi, rốt cuộc nhìn không được đành lên tiếng.

“ Chị Tịnh Hy, bảo bối của chị thật là xinh nha, em cũng muốn sinh một bé gái nhưng không được.”

Nói xong, ánh mắt rầu rỉ nhìn Vương Thiếu Phong, tay chỉ thẳng mặt hắn.

“ Tất cả đều tại anh.”

Vương Thiếu Phong trừng mắt nhìn cô, hiểu được ý cô muốn nói gì, hắn nghiến rắng nói. – “ Em cũng có phần.”

Sophia giận dữ, buồn bực nói. – “ Nhưng bác sĩ nói, chồng cô gieo mầm gì thì gặt được thứ đó … em thích con gái, sao anh cứ gieo mầm con trai không vậy ?”

Đây là lần thứ hai sanh con vẫn là trai, cô rất muốn có con gái nha, được mua váu, mua trang sức cho con nhưng mà …

“ Phì …” – Mạch Quân Vỹ phản ứng đầu tiên, quả thật gặp hai tên này không thể nào giữ thể diện nổi, chỉ có thể ôm bụng lăn ra cười.

Lăng Tịnh Hy mím môi cười nhưng Vương Vũ Hàn thì không cần để lại mặt mũi cho em trai hắn, cười một cách điên cuồng.

Vương Thiếu Phong thấy tình cảnh này, nghiến răng nghiến lợi nhìn Sophia.

“ Sophia, em còn lộn xộn, anh nhất định sẽ làm cho đến khi nào em có con gái mới thôi, em tin không ? … có thể thử.”

“ Không cần.” – Sophia hung dữ nói, lại quay sang Lăng Tịnh Hy cười hiền.

“ Chị Tịnh Hy, em không cần sanh con gái vì vậy em muốn chúng ta làm thông gia, chị gả con gái chị cho con trai em được không ?”

Lần này cả ba người ngoại trừ Vương Thiếu Phong mặt đen hơn đít nồi ra thì đã cười đến nghiên ngã, cô gái Sophia này quả thật khiến người ta yêu nhiều hơn ghét.

“ Sophia, Vũ Hàn là anh trai anh.” – Hắn gằn từ chữ nhắc nhỡ.

“ Em biết. “ – Sophia ngây ngốc gật đầu.

“ Tịnh Hy là chị dâu anh.” – Hắn lại cắn răng nói, mặt đen thui.

“ Em cũng biết.” – Cô vui vẻ trả lời.

“ Con của hai người họ là cháu của anh và em.” – Hắn trừng mắt nói tiếp.

Lúc này Sophia vừa muốn trả lời nhưng chợt hiểu ý tứ của hắn, cô đờ người tại chỗ, sau một giây mặt đã méo xẹo, buồn bã trả lời.

“ Em biết rồi nhưng em thật muốn …”

Nói được một nữa, mắt cô lóe sáng nhìn Lăng Tịnh Hy, cười rạng rỡ.

“ Chị Tịnh Hy, em biết làm sao được làm thông gia với chị rồi … chỉ cần em bỏ Thiếu Phong lấy một người đàn ông khác vậy chúng ta sẽ …”

“ Sophia.” – Vương Thiếu Phong quát lớn, mặt như Diêm La đi tới chỗ Sophia, tức giận có, phẫn nộ có nhưng không có mắng cô chỉ chậm rãi nói.

“ Em không cần thiết phải mệt nhọc như vậy, anh nhất định sẽ cho em một đứa con gái, vừa đáng yêu vừa dễ thương.”

Nói xong, mặt lạnh ngắt nhìn về ba người kia. – “ Em có việc, về trước.”

Không cần ba người trả lời, nắm tay Sophia vẫn còn đang ngơ ngác với lời hắn nói, mạnh mẽ kéo đi.

Ba người còn lại nhìn nhau lắc đầu, Sophia chọc ai không chọc lại chọc ngay ổ kiến lửa … kỳ này không ai cứu nổi cô rồi.

Trong phòng lại yên tĩnh một chút, Mạch Quân Vỹ thấy mình ở lại đã dư thừa, hơn nữa Vương Vũ Hàn chắc chắn không muốn hắn ở lại nên lấy lý do. – “ Vợ gọi.”, cười ha ha đi về.

Vương Vũ Hàn thấy mọi người đã đi hết, hắn mới quay lại nhìn Lăng Tịnh Hy, nắm lấy tay cô, giọng nói dịu dàng ôn nhu,

“ Cảm ơn em … cảm ơn vì đã sinh cho anh hai bảo bối đáng yêu như vậy.”

Lăng Tịnh Hy nhìn Vương Vũ Hàn, cười ngọt ngào, lại nhìn hai bảo bối đã được đặc trong nôi.

“ Nếu muốn cảm ơn em, vậy anh hãy đặt hai cái tên thật hay cho hai con, như vậy coi như đã cảm ơn em rồi.”

Vương Vũ Hàn cười cười, lại nhìn hai con, thật ra khi hắn thấy hai tiểu bảo bối, trong ý nghĩ cũng đã nghĩ ra hai cái tên nhưng không biết Lăng Tịnh Hy có thích hay không nhưng hắn vẫn nói.

“ Khi thấy hai con, anh đã nghĩ ra hai cái tên, mong em sẽ thích.”

“ Chỉ cần liên quan đến anh, em đều thích hết.”

Nghe giọng nói ngọt ngào ấy, Vương Vũ Hàn nhéo nhẹ má cô, lại nhìn hai con.

“ Bé trai là Vương Vũ Thiên, còn bé gái là Vương Tịnh Ngân … em thấy có được không ?”

Lăng Tịnh Hy nghe xong, ngây ngốc nhìn hắn, hai tên này không phải là tên được tách ra từ tên Thiên Ngân của cô sao ? còn có lấy chữ lót của hai người làm điểm.

“ Thiên Ngân, anh rất muốn được gọi chúng như vậy, đối với anh, cục cưng cũng quan trọng nhưng tiểu yêu tinh của anh quan trọng hơn.”

Nói xong, hắn hôn nhẹ lên cái trán ướt đẩm mồ hôi của cô, hai tay lại ôm lấy cô vào lòng, vuốt ve lưng cô cho cô thấy thoải mái hơn.

Qúa khứ của Diệp Thiên Ngân sẽ bị khép lại, nên cái tên Thiên Ngân cũng bị lãng quên, vì yêu thương cô nên mới đồng ý quên đi tất cả nhưng hắn vẫn muốn mỗi lần nói yêu cô có thể gọi tên cô, nói rằng … Thiên Ngân, anh yêu em.

Đặt tên này dù mọi người có nghe cũng chỉ nghĩ là hắn nói yêu con mình mà thôi, hắn cũng thấy nực cười, trong đời hắn thì đây là lần đầu tiên che dấu một bí mật nhưng vì yêu cô, dù là hàng vạn bí mật hắn cũng tình nguyện.

Lăng Tịnh Hy vẫn nhìn hắn không chớp mắt, cô hiểu người đàn ông này đang nghĩ gì, tất cả cũng chỉ vì cô mà thôi, cô thật hạnh phúc khi yêu hắn và được hắn yêu, cô thật sự thật sự rất hạnh phúc.

Hai người cứ thế ôm nhau, ánh mắt dịu dàng yêu thương nhìn hai đứa trẻ trong nôi, hạnh phúc cứ tiếp nối hạnh phúc, tương lai hạnh phúc vẫn còn chào đón bọn họ ở phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.