Trà Hương Mãn Tinh Không

Chương 71




“Đoạn Sở, hôm nay ra ngoài thực tiễn, ngươi lại đến chậm như vậy, đã sắp muộn rồi!” Đoạn Sở vừa mới tiến vào cửa ký túc xá của học viện, đã nghe thấy Nhung Thành Ấm mang theo hưng phấn oán giận nói.

“Không phải còn sớm sao?” Đoạn Sở có điểm bất đắc dĩ, Nhung Thành Ấm tuổi cũng nhỏ, đối với lần ra ngoài hoạt động tập thể này, nhắc tới đã lâu.

Nhung Thành Ấm rung đùi đắc ý nói: “Ai nha, khai giảng lâu như vậy, ngươi hình như ngay cả bạn cùng học trong ban cũng không nhận thức hết toàn bộ đi, càng đừng nói nguyên một khóa. Chẳng lẽ không tính toán thừa dịp cơ hội lần này nhận thức sao? Ở học viện người khế ước bốn năm, trao đổi cùng người khế ước nhiều một chút cũng rất trọng yếu.”

Đoạn Sở cười cười, hắn đích xác ngay cả người cùng học trong ban cũng đều không nhận thức hết. Bất quá người khế ước cùng khóa đối với hắn hình như có xa lánh cùng địch ý, ngay từ đầu hắn đã cảm giác được. Đoạn Sở tuyệt không cảm thấy, hắn chủ động cùng những người đó kết giao, bọn họ thật sự sẽ buông bỏ kiêu ngạo cùng khinh thường mà tiếp nhận hắn.

Hắn đi theo Nhung Thành Ấm tới đại sảnh lầu một của học viện người khế ước tập hợp, bên trong hoặc ngồi hoặc đứng gần trăm người khế ước. Nhung Thành Ấm vui vẻ cùng bọn họ giao tiếp, có thể nhìn ra được người tới nhân duyên không tồi. Đoạn Sở chỉ là đi theo bên người Nhung Thành Ấm, thần sắc bình tĩnh đối với những ánh mắt tràn ngập tò mò xẹt qua dừng lại trên người hắn.

Nhung Thành Ấm cố ý giới thiệu cho Đoạn Sở hai bằng hữu tốt nhất của hắn trong học viện là Nghê Tuần cùng Mạc Lôi, Đoạn Sở biểu hiện cũng rất hiền hoà, ngay cả khi bọn họ hỏi về việc bán ra một ít bánh kẹo, Đoạn Sở cũng đều đồng ý.

Đoạn Sở thái độ khiêm nhượng, làm cho hai người khế ước trẻ tuổi luôn được cưng chiều cao hứng lên, đều là người trẻ tuổi mới mười bảy mười tám, tâm tư gì cũng đều viết trên mặt, nhất thời nói chuyện càng thêm thân thiện.

“Thành Ấm, vị này chính là Đoạn Sở sao, cũng giống chúng ta đến từ Y Duy Tát?” Một cô gái xinh đẹp chạy tới, chớp đôi mắt to hỏi Nhung Thành Ấm.

Nhung Thành Ấm thành công giới thiệu Đoạn Sở cho bạn tốt, cười tới vui vẻ, nghe vậy vội vàng gật đầu, mới vừa tính toán giới thiệu, một thanh âm nam tử tràn đầy trào phúng nói: “Đúng vậy, Đoạn Sở ở Y Duy Tát nổi danh, ai chẳng biết?”

Đoạn Sở nghe tiếng nhìn lại, một người hoàn toàn xa lạ, thanh niên diện mạo không hề đặc biệt xuất hiện trước mắt hắn.

Nhung Thành Ấm biến sắc, chỉ vào nam tử lớn tiếng giận dữ khiển trách: “Uông Vũ, ngươi đây là ý tứ gì?”

Uông Vũ đối với Nhung Thành Ấm nhưng thật ra rất lễ độ, chỉ là thần tình khinh thường nhìn vào Đoạn Sở, cao giọng trả lời: “Ta còn có thể có ý tứ gì, ở Y Duy Tát ai chẳng biết thất thiếu gia Đoạn gia là phế vật nổi danh!”

Đoạn Sở nhếch môi, nhìn Nhung Thành Ấm nói: “Không nghĩ tới nghiệp đoàn người khế ước truyền mệnh lệnh xuống lâu như vậy, thế nhưng vẫn có người ủng hộ Bối Tĩnh Lan thương tổn thiên phú tinh thần lực của người chưa trưởng thành?”

Thanh niên sắc mặt trắng nhợt, kích động lớn tiếng: “Ngươi nói bậy bạ gì đó, ta khi nào thì ủng hộ. . . . .”

Hắn bỗng nhiên bị kiềm hãm, không nói nổi nữa. Hiện tại ai chẳng biết Đoạn Sở là bị mẹ kế ám hại, mới dẫn đến thiên phú tinh thần lực trở nên kém cỏi. Hắn vui sướng khi người gặp họa mà cười nhạo Đoạn Sở tinh thần lực thấp, cùng với việc ủng hộ Bối Tĩnh Lan ti tiện ác độc có gì khác nhau.

Bên người hắn vốn vậy quanh mấy người khế ước, đều lộ ra thần sắc khác thường, bất động thanh sắc lui về phía sau vài bước, giãn ra khoảng cách với hắn.

Nhung Thành Ấm hừ một tiếng, lôi kéo Đoạn Sở giải thích: “Ngươi đừng để ý đến hắn. Có người nói cho hắn, tinh thần lực của hắn phù hợp với cửu hoàng tử, cho nên hắn vẫn luôn đố kỵ ngươi vận khí tốt, cũng sắp tức chết rồi!”

Nghê Tuần cùng Mạc Lôi có ấn tượng tốt với Đoạn Sở đều lên tiếng ủng hộ, làm cho Uông Vũ một câu cũng không nói được.

Đoạn Sở không nói gì nhìn về phía Uông Vũ, châm ngòi ly gián rõ ràng như vậy, đối phương cũng có thể mắc mưu, thật đúng là thấy lợi tối mắt.

“Lần này ra ngoài, có chiến sĩ đi theo không?” Đoạn Sở hỏi Nhung Thành Ấm, dư quang nhìn Uông Vũ hổn hển tiêu sái đi ra cửa lớn, nhưng không cùng bất luận kẻ nào tiếp xúc, hẳn là bị người lợi dụng thăm dò. Bất quá Úc Thịnh Trạch rời khỏi Đế Ma Tư vài ngày, bên ngoài đối với việc hắn ra ngoài làm nhiệm vụ đã có suy đoán, nếu thực sự có người muốn đối phó với hắn, lần ra ngoài thực tiễn này, chỉ sợ là cơ hội tốt.

Nhung Thành Ấm lắc đầu: “Sẽ không, là lão sư học viện dẫn dắt, không cho phép người đi theo đi cùng.”

Cô gái lúc trước hỏi Đoạn Sở nở nụ cười, xen vào nói: “Hì hì, đó là ngươi không biết, người đi theo không cho phép, nhưng sẽ có học viện chiến sĩ Đế Ma Tư thành tích xuất sắc tốt nghiệp vào khóa này đi theo. Đây cũng là tạo cơ hội cho chiến sĩ trong học viện triển khai tài năng, tạo ấn tượng với người khế ước.” Nàng nói xong, hâm mộ nhìn về phía Đoạn Sở: “Đoạn Sở, hiện tại kẹo trà sữa bán ra ở Nguyên Cẩm Đường đều là hạn chế số lượng, các chiến sĩ sắp tốt nghiệp, khẳng định sẽ liều mạng lấy lòng ngươi.”

Đoạn Sở nghe được da đầu run lên, các chiến sĩ khác bất quá là muốn đặt mua kẹo trà sữa hoặc là tận lực tạo quan hệ tốt, tuyệt đối không dám quấy rầy hắn. Nhưng Tề Thành Hữu hoàn toàn không giống. Từ ngày hắn cùng Sở Hoa nói rõ ràng, Tề Thành Hữu mỗi ngày đều phải ở trước mặt hắn lúc ẩn lúc hiện, Đoạn Sở có loại dự cảm, lần ra ngoài thực tiễn này, tuyệt đối không thể thiếu Tề Thành Hữu.

Quả nhiên, chờ điểm danh chấm dứt, người khế ước năm nhất chậm rãi tiêu sái ra cửa học viện người khế ước , Đoạn Sở liếc mắt một cái liền thấy được Tề Thành Hữu cười đến thập phần vui vẻ.

“Tiểu Sở, Tiểu Sở, ta mấy ngày nay đều sẽ đi theo ngươi.” Tề Thành Hữu vừa thấy Đoạn Sở, liền vội vàng lại đây, ngay cả đạo sư đang dặn dò cũng không nghe hết.

“Uy, chẳng lẽ các ngươi nghĩ muốn đi theo thì sẽ được đi theo?” Nhung Thành Ấm không hờn giận trừng mắt nhìn Tề Thành Hữu.

Tề Thành Hữu liếc mắt nhìn Nhung Thành Ấm, một chút cũng không bởi vì thân phận người khế ước của đối phương mà trở nên cung kính, chỉ nhìn chằm chằm Đoạn Sở trả lời: “Tiểu Sở ngươi yên tâm đi, học viện đều có an bài, từng người khế ước đều sẽ có hai người chiến sĩ đi theo bên người, ngươi khẳng định không muốn. . . . .”

“Tiểu Sở!”

Thanh âm quen thuộc quát to đánh gảy lời nói của Tề Thành Hữu, cũng làm cho Đoạn Sở nhăn lại mi, quay đầu lại, Mông Gia Nghị đứng ở ngay phía trước.

“Tiểu Sở, Tề gia cùng Đoạn gia là kẻ thù truyền kiếp, ngươi ngàn vạn lần không cần tin tưởng hắn.” Mông Gia Nghị vẻ mặt lo lắng nhắc nhở, ánh mắt nhìn về phía Đoạn sở tràn ngập ôn nhu.

Tề Thành Hữu đỏ mắt, cất cao tiếng nói mắng: “Cho dù là kẻ thù truyền kiếp, Đoạn Sở hiện tại cũng thoát ly Đoạn gia. Huống chi Tề gia ta chưa từng tính kế với Đoạn Sở, không giống ngươi cùng thê tử tâm địa rắn rết của ngươi, tính kế làm kẻ khác buồn nôn, thế nhưng còn có mặt mũi chạy tới đây, ta nếu là ngươi, đã sớm đào hố chui vào, không còn mặt mũi gặp người!”

Mông Gia Nghị lại hoàn toàn thờ ơ, chỉ là thần tình áy náy nhìn Đoạn Sở: “Tiểu Sở. . . . .”

“Ta cự tuyệt.” Đoạn Sở đánh gảy lời nói của Mông Gia Nghị, ngón tay đụng vào vòng thông tin, giây lát, hai vị đạo sư của học viện người khế ước là Khải Lỵ cùng Khoa Nhĩ đều lại đây.

“Ta không cần vị chiến sĩ này đi cùng.” Đoạn Sở thập phần khẳng định nói.

Hai vị đạo sư hai mặt nhìn nhau, khó xử nói: “Nhưng đây là học viện an bài, chúng ta sẽ đi tới bãi nuôi dưỡng, không có chiến sĩ cùng đi sẽ rất nguy hiểm.”

Đoạn Sở nheo lại mắt, đi tới bãi nuôi dưỡng?

“Vậy nếu là nguy hiểm từ chiến sĩ bên người thì sao?” Đoạn Sở lạnh giọng chất vấn: “Không cho phép chúng ta mang theo chiến sĩ chính mình tín nhiệm, ngược lại để một cừu nhân cùng kết thù kết oán đi theo, học viện người khế ước là có thể làm ra quyết định uy hiếp an toàn của người khế ước sao?”

“Đoạn Sở người khế ước, ngươi đừng kích động!” Khải Lỵ đạo sư hoảng sợ, vội vàng xua tay: “Tuyển định Mông Gia Nghị cùng Tề Thành Hữu cho ngươi, đều là chiến sĩ có sức chiến đấu cấp trung ưu tú nhất, cũng là cam đoan an nguy của ngươi. Ngươi có phải hiểu lầm gì đó không?”

“Hiểu lầm?” Đoạn Sở không chút nào thoái nhượng hỏi lại: “Ta cho là ân oán của ta cùng Đoạn gia mọi người đều sớm biết, mà Mông Gia Nghị, lại là con rể Đoạn gia!”

“Tiểu Sở!” Mông Gia Nghị hét to một tiếng, không nghĩ tới Đoạn Sở thế nhưng một chút cơ hội tiếp cận cũng không cho hắn. “Tiểu Sở, ta biết ngươi hận ta, nhưng ngươi không thể lấy an toàn của chính mình để đặt cược. Tề gia. . . . .”

“Đạo sư, hay là để ta làm hộ vệ của Đoạn Sở đi?” Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng lại có chút âm ngoan không thay đổi vang lên, Đoạn Sở bọn họ quay đầu lại, Đoạn gia tứ thiếu gia Đoạn Hoa một thân áo trắng tiêu sái đi đến, ánh mắt nhìn về phía Mông Gia Nghị giống như nhìn người chết.

Mông Gia Nghị theo bản năng lui về phía sau từng bước, trước mắt bỗng nhiên chợt lóe, ngực một kích thật mạnh, một cái bình sứ trong suốt màu trắng rơi vào trong tay Đoạn Hoa.

“Ân, đây là cái gì?” Đạo sư Khoa Nhĩ vẫn trầm mặc nhìn qua, sắc mặt đều thay đổi.

Mông Gia Nghị sắc mặt trắng bệch, kích động lắc đầu: “Cái kia, kia chính là. . . . .”

“Thuốc trừ khử!” Khải Lỵ hét lên một tiếng, kinh hãi liên tục lui về phía sau.

Đoạn Sở cả kinh, nhìn thấy bình dược sắc mặt đều thay đổi. Từ khi Hà Dược Bân nhắc tới thuốc cắn nuốt nổi danh ngang hàng với thốc trừ khử, hắn liền cố ý kiểm tra qua. Loại này chỉ cần bị nhiễm phải thì tinh thần lực sẽ bị rút bớt, giống hệt với ống tiêm trong suốt vô sắc lúc trước của Đằng Lương Tuấn.

Tề Thành Hữu vẫn chú ý nhìn Đoạn Sở, một bước tiến nhanh tới, bảo hộ bên người Đoạn Sở, nhìn chăm chú thấp giọng trấn an. “Đừng sợ! Ai cũng không thể thương tổn ngươi.”

Đoạn Sở nhẹ giọng nói lời cảm tạ, nhìn thấy Đoạn Hoa lộ ra biểu tình kinh ngạc, tay tại bên người nhanh chóng nắm thành quyền.

“Hộ vệ, bắt lấy hắn!” Khoa Nhĩ lớn tiếng mệnh lệnh, bên người Mông Gia Nghị bỗng nhiên hạ xuống hai vị chiến sĩ, một tả một hữu giữ chặt hắn.

Mông Gia Nghị bị một loạt tiến hóa này làm cho chấn kinh kêu to giãy dụa: “Thuốc trừ khử cái gì, các ngươi nói bậy bạ gì đó?”

Hắn cũng không biết tác dụng của thuốc trừ khử, chỉ là nhìn phản ứng của Khải Lỵ người khế ước cũng biết, kia nhất định là loại thuốc bị người khế ước kiêng kị.

Bất quá hiển nhiên không ai nguyện ý nghe hắn biện giải, Mông Gia Nghị trực tiếp bị dẫn đi xuống.

Chuyện thành như vậy, Khải Lỵ cùng Khoa Nhĩ cũng không dám quyết định chiến sĩ đi theo Đoạn Sở nữa, vội vàng chạy tới thỉnh giáo viện trưởng học viện.

Nhung Thành Ấm nghĩ mà sợ bắt lấy cánh tay Đoạn Sở: “Đoạn Sở, ngươi mau ngẫm lại ngươi rốt cuộc đắc tội với ai? Thuốc trừ khử chính là thuốc cấm, người nọ muốn mạng của ngươi sao?”

Đoạn Sở lắc lắc đầu, nhìn Đoạn Hoa: “Tứ ca, cám ơn!”

“Không cần, ta căn bản không biết đó là thuốc trừ khử!” Đoạn Hoa cau mày: “Chính là ngẫu nhiên nghe được Mông Gia Nghị chuẩn bị thuốc kích dục, tựa hồ là vẫn chưa từ bỏ ý định với ngươi.”

Đoạn Sở nhất thời khó chịu giống như nuốt phải ruồi bọ, Tề Thành Hữu trong mắt hiện lên chán ghét, ánh mắt chuyển hướng Đoạn Sở, nhìn tới xuất thần.

Ong ong ông, vòng thông tin nhắc nhở tin tức tiếp nhập, Đoạn Sở cúi đầu, đối diện vậy mà lại là tin tức Đoạn Hoa truyền đến: “Ngươi phải cẩn thận, tin tức cửu hoàng tử ra ngoài đã muốn truyền ra ngoài, vô luận là thế lực có ý đồ cùng hắn ký khế ước hay làm thông gia, hoặc là vài vị hoàng tử điện hạ bởi vì ngươi nghiên cứu chế tạo ra bánh kẹo mà cảm giác được nguy cơ, ngươi cũng đều bị vây nơi đầu sóng ngọn gió.”

Đoạn Sở môi giật giật, không nói gì, chỉ là tinh thần lực dũng mãnh tràn vào vòng thông tin, hồi âm lại cho Đoạn Hoa: “Cám ơn ngươi.”

“Không cần, ngươi nếu thực sự gặp chuyện không may, Đoạn gia sẽ là nơi đầu tiên bị cửu hoàng tử điên cuồng trả thù. Cẩn thận Đoạn An Vũ thân bác của ngươi, Mông Gia Nghị là nàng khuyên tới. . . . . .”



Tháng Một 16, 2016

72


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.