Trà Hương Mãn Tinh Không

Chương 64




Đoạn Sở mỉm cười, sản nghiệp do Đoạn gia đưa, hắn luôn phải xử lý. Phổ Lôi Tư vẫn luôn đi theo hắn từ thời điểm hắn không có bất cứ thứ gì ở Y Duy Tát, chính là người thích hợp nhất để lựa chọn.

“Ngươi đi trước tuần tra, sau đó đem tình hình về sản nghiệp ghi chép lại, thống nhất rồi báo lại cho ta.” Đoạn Sở phân phó, không nói hắn về sau phải phụ trách cái gì.

Sản nghiệp do Đoạn gia cho hắn hắn đã xem qua, trừ bỏ hai ngàn vạn tinh tệ cùng một căn hộ hai phòng ở bên ngoài khu vực trung tâm Đế Ma Tư, còn có hai vườn gieo trồng ở Y Duy Tát, một khu nuôi dưỡng cùng một cửa hàng đang cho thuê ở trung tâm phố. Nghe nói đây là một nửa sản nghiệp trên danh nghĩa của Đoạn Chí Tu.

Đoạn Sở trong lòng hiểu rõ, trong này tất nhiên có miêu nị. Bất quá nếu không phải Đoạn gia làm quá đáng, nghiệp đoàn người khế ước cũng sẽ không hạ mệnh lệnh như vậy đối với Đoạn gia, lại giúp hắn danh chính ngôn thuận thoát ly Đoạn gia. Nghĩ vậy, Đoạn Sở liền càng không để ý tới thủ đoạn nhỏ này của Đoạn gia.

“Tiểu Sở.”

Úc Thịnh Trạch vừa lúc đi tới, nhìn đống văn kiện nhẹ bay bay theo gió, nhíu nhíu mày, sau khi Phổ Lôi Tư rời đi, hỏi Đoạn Sở: “Trừ bỏ căn hộ kia, các sản nghiệp khác đều ở Y Duy Tát, ngươi tính toán phái Phổ Lôi Tư chuyên môn phụ trách những thứ đó?”

Đoạn Sở lắc lắc đầu: “Không phải, chỉ là để hắn tuần tra một chút, ta đã xem qua bản đồ tinh vực, hai vườn gieo trồng kia gần nguồn nước, nói không chừng có thể thích hợp làm vườn trà. Về phần khu nuôi dưỡng cùng cửa hàng, có thể trực tiếp bán đi.”

Hắn sinh ra trong nhà giàu có, chỉ là điều kiện thân thể không tốt nên hắn không có cơ hội tiếp xúc với giới thương nhân, cũng không am hiểu cách xử lý sản nghiệp. Tuy rằng hắn cũng có thể nhờ Úc Thịnh Trạch giúp đỡ, kêu hắn tìm chuyên gia quản lý. Theo hắn mà nói, hắn hiện tại vẫn là đem tinh lực đặt trên lá trà thì tốt hơn.

Úc Thịnh Trạch nghĩ đến không gian trà sơn của Đoạn Sở, trực tiếp gọi Áo Lợi Ngươi tới.

“Phụ cận Đế Ma Tư tinh cầu, có khu vực nào có độ ẩm lớn mà vô chủ hoặc đang đợi bán, ngươi đều lưu ý một chút, chúng ta sẽ đem điều kiện sinh sống của lá trà nói cho ngươi.”

Cáp Ngói tinh hệ tuy rằng tài nguyên nước khan hiếm, nhưng thắng ở chỗ khu vực đủ lớn, chỉ cần tìm một chút, luôn có thể tìm được môi trường có độ ẩm không khí lớn.

Áo Lợi Ngươi lập tức ngầm hiểu lên tiếng trả lời, do dự lại hỏi: “Cửu điện hạ, người ở lãnh địa vệ tinh thứ ba, chính là độ ẩm lớn, bởi vì không thích hợp gieo trồng các loại cây của Đế Ma Tư tinh cầu, chỉ có thể làm khu nuôi dưỡng dị thú, có xếp vào khu vực xem xét không.”

Úc Thịnh Trạch chỉ có thời điểm nhận lãnh địa mới đi qua khu vệ tinh thứ ba, mấy năm nay ở quân bộ chấp hành nhiệm vụ, đã sớm quên hoàn cảnh sinh tồn nơi đó, liền vui vẻ gật đầu.

Đoạn Sở nghe được sửng sốt, hắn bất quá là muốn cho Phổ Lôi Tư có việc để làm, vì cái gì lại biến thành Úc Thịnh Trạch tính toán tìm nơi trồng trà, hắn bỗng nhiên cảm thấy áp lực rất lớn. Úc Thịnh Trạch ngay cả hồng trà, trà xanh đều không phân biệt được, lựa chọn trồng trà, chỉ sợ là vì muốn giúp hắn che giấu không gian trà sơn.

“Đi thôi.” Úc Thịnh Trạch cũng không để cho hắn nghĩ nhiều, liền lôi kéo hắn lên phi hành khí.

Phi hành khí rất nhanh đi tới cửa học viện Đế Ma Tư, Úc Thịnh Trạch hạ phi hành khí, không để cho Đoạn Sở cự tuyệt mà đưa hắn vào học viện người khế ước, hơn nữa lạnh giọng phân phó Túc Thiên, chỉ cần Đoạn Sở ra khỏi cửa học viện người khế ước, nhất định phải gắt gao đi theo, tới nơi nào phải thông báo cho hắn.

Đoạn Sở không khỏi dở khóc dở cười, cũng may ngày này không xảy ra cái gì ngoài ý muốn, hơn nữa chỉ có khóa lý luận, hắn phi thường nghe lời ở học viện người khế ước đợi một ngày, trừ bỏ Nhung Thành Ấm, một người khế ước cùng lớp cũng chưa gặp, liền đã xong chương trình học ngày hôm sau.

Bất quá hai ngày sau, Úc Thịnh Trạch vẫn là một đường hộ tống tới cửa, Đoạn Sở lúc này mới ý thức được, Úc Thịnh Trạch là thật sự hận không thể đem hắn cột tại bên người. Đoạn Sở càng thêm cố gắng, mỗi ngày sớm tối ở phòng tác chiến Mạc Ngươi Lai, hoặc là quan sát Úc Thịnh Trạch cùng Áo Lợi Ngươi đối chiến, hoặc là chính mình thử dùng tinh thần lực thao tác cơ giáp phòng ngự.

Khai giảng bốn ngày, hắn trừ bỏ Nhung Thành Ấm cùng Hà Hướng Minh, một người khế ước cũng chưa nhận thức, cả người đều tách khỏi với học viện người khế ước.

“Tiểu Sở!” Đoạn Sở mới vừa bước ra cửa học viện người khế ước, tiếng gọi của Dung Thu liền truyền vào tai.

“Dung Thu.” Đoạn Sở dừng lại động tác lôi ra cực tốc khí, vài bước liền đi tới trước mặt Dung Thu.

Tề Thành Hữu đi theo bên người Dung Thu hai mắt sáng lên hướng về phía Đoạn Sở chào hỏi, thoạt nhìn càng thêm ngu ngốc.

“Đoạn Sở người khế ước, người khỏe.”

“Nhĩ hảo.” Đoạn Sở khẽ gật đầu, nhìn về phía Dung Thu hỏi: “Có chuyện tìm ta sao? Sao không phát tin tức cho ta?”

Dung Thu bất đắc dĩ chỉ chỉ Tề Thành Hữu: “Hắn hỏi ta về kẹo trà sữa, ngay cả kẹo để làm thí nghiệm đều cho hắn.”

“Này cũng không thể trách ta, ngươi tổng cộng mới cho ta tám viên!” Tề Thành Hữu bất mãn kháng nghị, sau đó đối với Đoạn Sở giống như cáo trạng nói: “Ta lúc trước rõ ràng nhìn thấy, trong tay Dung Thu có ba, bốn mươi viên lẹo trà sữa, khẳng định đều cho Nguyên Vĩnh Nghị. Trọng sắc khinh hữu (Thấy sắc quên bạn)! Rõ ràng biết kẹo trà sữa đối với chiến sĩ cấp 5 hiệu quả rất nhỏ.”

Dung Thu tức giận đến mặt đều đỏ, lớn tiếng phản bác: “Ngươi nói bậy bạ gì đó, ngày đó hai người cùng học với ngươi, dùng mất sáu viên, làm thí nghiệm lại dùng hai mươi viên, ta làm sao còn?”

Tề Thành Hữu ngẩn ngơ, lập tức ảo não kêu lên: “A, thực không có? Sớm biết vậy sẽ không cho hai đường ca của ta.” Hắn vẻ mặt khẩn cầu nhìn Đoạn Sở nói: “Đoạn Sở người khế ước, ngài nhất định phải giúp ta, ba ngày này, là những ngày ta thoải mái nhất từ sau khi tiến vào đỉnh cấp 2. Không có kẹo trà sữa, ta ngay cả cười cũng không thể lớn tiếng.”

Dung Thu vừa nghe, không khỏi tức giận trừng mắt nhìn Tề Thành Hữu: “Ngươi thế nhưng còn hào phóng như vậy, hừ, ngươi cười không được thật sự là quá tốt!”

Đoạn Sở cảm thấy buồn cười, nghĩ đến tối hôm qua ba loại lá trà đều chế thành, gật gật đầu nói: “Kẹo trà sữa hiện nay làm ra một số, bất quá,” hắn dừng một chút, nhìn thấy Tề Thành Hữu hai mắt sáng lên, ra hiệu với Dung Thu đã hoàn toàn đen mặt: “ta sẽ đặt ở Nguyên Cẩm Đường bán ra, ngươi nếu cần, thì tới đó mua.”

Tề Thành Hữu vừa nghe, quyết định nhanh chóng nịnh bợ Dung Thu: “Tiểu Thu, Nguyên Vĩnh Nghị nhà ngươi không phải là ông chủ Nguyên Cẩm Đường sao, ngươi nhất định phải kêu hắn giữ một chút cho ta, hạnh phúc của ta toàn bộ đều dựa vào ngươi!”

Dung Thu vẻ mặt kinh hỉ nghe vậy, tuy rằng vẫn là mặt mày hớn hở, phi thường cao hứng, lại không chút do dự đả kích Tề Thành Hữu: “Thiết, ngươi đã nói ta khinh hữu, ta đương nhiên không rảnh giúp ngươi!”

Đoạn Sở thấy Tề Thành Hữu biến sắc mặt kêu rên, làm mấy hành động quái dị, không khỏi bật cười ra tiếng. Áo Lợi Ngươi lúc trước cố ý cho hắn coi danh sách về một phần con cháu gia đình huân quý ở Đế Ma Tư tinh cầu, Tề Thành Hữu thế nhưng lại chính là dòng chính của Tề gia, nghe nói là được sủng ái nhất. Hiện tại thoạt nhìn, một chút khí chất kiêu ngạo của nhà giàu đều không có, ngược lại rất thẳng thắn.

Tề Thành Hữu lôi kéo Dung Thu nhận sai, uốn éo đầu vừa lúc nhìn thấy tươi cười chưa hết của Đoạn Sở, sắc mặt ngẩn ra, ánh mắt nhìn chằm chằm Đoạn Sở, cả người ngoài ý muốn trầm mặc.

Dung Thu cảm thấy không thích hợp, vội vàng chìa tay qua kéo hắn: “Uy, ngươi xem cái gì?”

Tề Thành Hữu cả kinh, lắc lắc đầu, đối với Đoạn Sở vội vàng xin lỗi: “Thực xin lỗi, thật sự là, Đoạn Sở người khế ước rất ít cười cho nên. . . . .”

Hắn thấy bộ dáng kinh ngạc của Đoạn Sở, trong lòng biết chính mình quá mức lỗ mãng, khuôn mặt lộ ra một tia đỏ ửng, hoàn toàn không có bộ dáng loi choi lúc trước, ngược lại lộ ra vài phần ngại ngùng.

“Không quan hệ. . . . .”                                                                  

“Tiểu Sở.”

Đoạn Sở còn chưa nói xong, tiếng nói lạnh lùng quen thuộc ở cách đó không xa vang lên, Đoạn Sở vội vàng theo tiếng nhìn lại, Úc Thịnh Trạch quân trang thẳng tắp đứng ở bên kia, Nguyên Vĩnh Nghị hướng về phía Dung Thu nhíu mày.

Dung Thu tựa hồ ngẩn người, theo tầm mắt của Nguyên Vĩnh Nghị nhìn thấy chính mình đang cầm tay Tề Thành Hữu, sắc mặt đỏ lên, có điểm muốn cười lại có điểm ngượng ngùng. Hắn lui vài bước, tuy rằng cách ra một khoảng với Tề Thành Hữu, nhưng cũng không tới gần Nguyên Vĩnh Nghị.

Nguyên Vĩnh Nghị vẻ mặt bất mãn bước ra vài bước, một tay giữ lấy Dung Thu, thấp giọng cảnh cáo: “Lần sau còn dám bảo trì khoảng cách với ta, ta ở trước mặt mọi người hôn ngươi!”

Dung Thu hoàn toàn cứng đờ mặt, sợ tới mức tròng mắt cũng không dám chuyển động.

Đoạn Sở đứng ngay bên cạnh, nghe vậy cong lên mặt mày, bước tới bên cạnh Úc Thịnh Trạch, hỏi: “Thịnh Trạch, ngươi làm sao vào được?”

“Ta thấy Nhung Thành Ấm đã đi ra.” Úc Thịnh Trạch thấp giọng giải thích, ánh mắt dừng trên người Tề Thành Hữu, cũng chỉ là lãnh đạm nhìn lướt qua, đối với Nguyên Vĩnh Nghị gật đầu một cái, liền lôi kéo Đoạn Sở xoay người rời đi: “Đi thôi, thời gian không sai biệt lắm, chúng ta trực tiếp đi Thiên Hoa Viên.”

Đoạn Sở vừa nghe, vẻ mặt chấn động. Hai ngày nay học thao tác cơ giáp, hắn đã sớm chờ đợi cơ giáp mới của chính mình.

“Từ từ.” Hắn xuất ra cá nhân cực tốc khí, sau đó hướng về phía Nguyên Vĩnh Nghị cùng Dung Thu bọn họ phất tay, phi thường tự nhiên lôi kéo Úc Thịnh Trạch vào bên trong. Cá nhân cực tốc khí bỗng nhiên sáng lên, giống một viên cầu sáng nhanh chóng bay đi.

Nguyên Vĩnh Nghị thấy thế, trở mình xem thường, đồng dạng tung một cái cực tốc khí, muốn đem Dung Thu kéo vào.

“Đoạn Sở người khế ước, là người khế ước của cửu hoàng tử sao?” Tề Thành Hữu bỗng nhiên chậm rãi hỏi.

Dung Thu nhăn lại mi, kinh ngạc nhìn về phía Tề Thành Hữu: “Ngươi hỏi cái gì vậy, Đoạn Sở đương nhiên là người khế ước của cửu hoàng tử.”

Tề Thành Hữu vội vàng xua tay, dừng một chút, lại còn thật sự hỏi: “Ta nói chính là, bọn họ là giống như chiến sĩ cùng người khế ước khác, tính toán kết làm bầu bạn sao?”

Dung Thu không khỏi nhìn về phía Nguyên Vĩnh Nghị, Nguyên Vĩnh Nghị nắm tay Dung Thu, hồ nghi nhìn về phía Tề Thành Hữu: “Đây là việc tư của bọn họ, ngươi hỏi cái này làm cái gì?”

Tề Thành Hữu úp úp mở mở, sắc mặt có điểm lúng túng, lại không nói nữa.

Nguyên Vĩnh Nghị khiêu mi, cũng không truy vấn, chỉ là lôi kéo Dung Thu cáo từ với Tề Thành Hữu, hai người ngồi cực tốc khí, lao nhanh về phía trước.

“Tề Thành Hữu cùng Đoạn Sở, gặp nhau rất nhiều lần sao?” Nguyên Vĩnh Nghị hỏi.

Dung Thu tính tình mẫn cảm, lúc này vừa nghe chỉ biết hắn lại hoài nghi cái gì, ngẫm nghĩ rồi đáp: “Ta cũng chỉ ở đó có ba lần, bất quá Tiểu Sở tính tình có điểm lạnh lùng, hai người cũng chỉ có lần này nói chuyện nhiều một chút.”

“Tề Thành Hữu sau đó, không hướng ngươi tìm hiểu chuyện của Đoạn Sở sao?” Nguyên Vĩnh Nghị bản năng cảm thấy không đúng. “Muội muội của Tề Thành Hữu là Tề Nhạn Dong, tựa hồ cùng Lục Tân Quân của Lục gia quan hệ tốt lắm?”

Dung Thu hoảng sợ, phủ định hoàn toàn: “Thành Hữu không có khả năng bởi vì liên quan tới bạn tốt của muội muội, liền đối với Tiểu Sở có tâm tư không đúng, hắn không phải là người như thế.”

Nguyên Vĩnh Nghị giận tái mặt, vừa định lạnh giọng, nghĩ đến người trước mắt chính là trân bảo hắn phủng trong lòng bàn tay, thở dài, kéo hắn vào trong ngực, cẩn thận dặn dò: “Dung Thu, chuyện của Tiểu Sở liên lụy nhiều lắm, cho dù là Tề Thành Hữu, ngươi cũng không thể tùy tiện nói.”

Dung Thu lúc này mới ý thức được Nguyên Vĩnh Nghị lo lắng cái gì, khuôn mặt ửng đỏ giải thích: “Ta đương nhiên không có. Cho dù ta tin Thành Hữu, ta cũng không có tư cách tiết lộ việc tư của Đoạn Sở. Ta chỉ là nói, Thành Hữu không phải người như vậy, ngươi có lẽ có thể tìm nguyên nhân khác.”

Nguyên Vĩnh Nghị tán dương hôn xuống hai má Dung Thu, nhìn thấy cửa học viện Đế Ma Tư, hai người xuống cực tốc khí, đi tới chỗ Úc Thịnh Trạch đang đứng bên cạnh phi hành khí.

Trong cabin, Đoạn Sở cùng Úc Thịnh Trạch sóng vai ngồi, trên bàn bày điểm tâm, bánh bích quy, hương khí tản ra bốn phía, thấy bọn họ tới, Đoạn Sở cười nâng tay tiếp đón: “Các ngươi đến đây. Vĩnh Nghị, mau tới đây, vừa lúc hỗ trợ nhìn xem, những thứ này hiệu quả cụ thể như thế nào. Thịnh Trạch là chiến sĩ cấp 7, thật sự rất không có giá trị tham khảo.”



Tháng Một 3, 2016

65


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.