Trà Hương Mãn Tinh Không

Chương 13




Có năng lực ở trung tâm phố mở một tiệm nghề làm vườn lớn như vậy, hiển nhiên chủ tiệm rất có tài lực, hai người vừa mới tiến tới, một người trung niên nam tử dáng người thấp bé đi tới tiếp đón, vừa nhìn thấy Nguyên Vĩnh Nghị, liền mở miệng trào phúng:

“Yêu, ta còn tưởng ai, hóa ra là nghịch tử của Nguyên gia! Sao không ở thủ đô tinh cầu, lại chạy tới Y Duy Tát chơi cây cỏ?”

Cùng lúc đó, một cỗ tinh thần lực dò xét thập phần rõ ràng xuất hiện, Đoạn Sở theo bản năng điều chỉnh tiết tấu hô hấp, làm cho tinh thần lực dao động trong cơ thể tận khả năng bình ổn. Không đợi hắn nhìn kỹ trung niên nam tử, một đôi ánh mắt lợi hại đã nhìn lại đây.

“Di, tinh thần lực sao lại dao động quỷ dị như vậy? Ngươi đã đủ mười tám tuổi chưa?” Nam tử nhìn từ trên xuống dưới hỏi.

Đoạn Sở sắc mặt đều thay đổi, không nghĩ tới ngay cả bác sĩ cấp cao cùng chiến sĩ cấp 5 cũng không thể nhìn thấu tinh thần lực thức tỉnh, vậy mà lại bị nam tử nhìn không chớp mắt này xem thấu.

Nguyên Vĩnh Nghị lại nở nụ cười, không chút khách khí trả trở về: “Người ta đã tròn mười tám, rõ ràng là tinh thần lực bị tổn thương, ngài đường đường là người khế ước đại nhân, điều này cũng nhìn không ra sao?”

Người khế ước! Đoạn Sở trước tiên hạ mắt, âm thầm kinh hãi không thôi. Một người vừa đối mặt liền phát hiện hắn dị thường, rõ ràng là cảm ứng tinh thần lực của người khế ước so với chiến sĩ mạnh hơn rất nhiều. Không biết những người khế ước trong đó, có thể cũng phát hiện hay không? Đoạn Sở không khỏi xốc lại tinh thần, lực chú ý đều đặt trên người người khế ước này.

“Nga.” Người khế ước trung niên có điểm tiếc nuối, nhìn Nguyên Vĩnh Nghị, lắc lắc đầu nói: “Ta còn nghĩ ngươi đã thông suốt chứ!”

Nguyên Vĩnh Nghị khóe miệng vừa co rút, khoát tay áo: “Kim thúc, thúc cũng đừng quan tâm vớ vẩn, Nguyên gia lại không thiếu thuốc ngưng thần, không cần nóng vội tìm người khế ước như vậy.” Nguyên Vĩnh Nghị nhìn thấy Kim Học Danh một bộ dáng còn muốn tiếp tục khuyên bảo, vội vàng chỉ vào Đoạn Sở nói sang chuyện khác: “Kim thúc, đây là bằng hữu của ta Đoạn Sở, hắn muốn hiểu biết hơn về các loại hoa cỏ thực vật khác nhau.”

Người Đoạn gia? Kim Học Danh tùy ý liếc mắt nhìn Đoạn Sở, vẫn tiếp tục tận tình khuyên bảo Nguyên Vĩnh Nghị: “Ngươi là chiến sĩ thiên tiên, không vội tìm người khế ước thích hợp, chẳng lẽ muốn cả đời đều ở cấp 5.”

“Làm sao có thể? Thúc xem cửu điện hạ không có người khế ước, người còn ở quân bộ, cũng sắp lên tới cấp 7 đấy thôi. Lại nói ta cũng chỉ là chưa tìm được người thích hợp mà thôi.” Nguyên Vĩnh Nghị hắc hắc nở nụ cười, cũng biết Kim Học Danh là hảo tâm, hắn đối với Đoạn Sở nháy mắt mấy cái, hy vọng Đoạn Sở đừng để ý đối phương kiêu ngạo.

Đoạn Sở mỉm cười, hắn ngay cả sự hèn mọn bài xích của Đoạn gia cũng không để vào mắt, huống chi chỉ là bị một người không liên quan coi thường. Trên thực tế, hắn ước gì vị người khế ước này đem hết lực chú ý đặt lên trên người Nguyên Vĩnh Nghị. Về phần Nguyên Vĩnh Nghị là thân phận chiến sĩ cấp 5, Đoạn Sở đương nhiên nhớ kỹ trị số này, lại không để ở trong lòng.

Đoạn Sở hoàn toàn là “Người ngoại lai”, đối với cấp bậc của chiến sĩ chỉ biết một chút bề ngoài. Mông Gia Nghị gần ba mươi năm mới trở thành chiến sĩ cấp 4, đã có vô số người khen hắn thiên phú hơn người, tiền đồ rộng lớn, nhưng Đoạn Sở xem ra, đơn giản chỉ là những người đó nịnh hót tổ phụ đại nguyên soái của Mông Gia Nghị, chứ cái sự tồn tại vĩ đại đó của Mông Gia Nghị, còn không bằng Nguyên Vĩnh Nghị là bằng chứng đầy chân thực này.

Nguyên Vĩnh Nghị một mực âm thầm quan sát Đoạn Sở, thấy hắn biết được mình là chiến sĩ thiên tiên cấp 5, lại không có một chút kích động nào, không khỏi vì sự trầm ổn của tân bằng hữu này mà cảm thấy kinh ngạc.

Kim Học Danh cũng chú ý tới điểm này, nhưng thật ra lại có chút ấn tượng với Đoạn Sở. “Hừ” một tiếng, đi đến quầy tính tiền, tùy ý ném ra một quyển sách nhỏ cho Đoạn Sở, “Đây là mục lục hoa cỏ thực vật trong tiệm, ngươi muốn có cái gì, tự mình tìm đi!”

Hắn nói xong, vẫn không buông tha Nguyên Vĩnh Nghị, vẻ mặt mất hứng răn dạy: “Ngươi sao lại không biết xấu hổ mà so sánh với cửu điện hạ. Cửu điện hạ lúc trước đã tìm được người khế ước thích hợp, nhưng vận khí không tốt. Làm sao giống ngươi, thiên phú của tiểu tử ngươi tốt như vậy, lại ngay cả quân bộ cũng không tới, cả ngày chỉ lượn lờ ở các đại tinh cầu săn bắn, một chút cũng không giống nói. . . .”

Nguyên Vĩnh Nghị lần này hoàn toàn buông tha, nghĩ đến mỗi lần bị người trong nhà bởi vì chuyện người khế ước mà mãnh liệt đuổi đánh, không nói gì trở mình xem thường. “Kim thúc, thúc không phải là vì không muốn tìm chiến sĩ xứng đôi khác, nên mới tránh ở Y Duy Tát không chịu quay về nghiệp đoàn người khế ước hay sao?”

Kim Học Danh bị kiềm hãm, vừa định nói hắn là người khế ước nên sinh mệnh không bị nguy hiểm, nhưng chống lại Nguyên Vĩnh Nghị nói gì cũng không ăn, đành lắc lắc đầu, rốt cục không nói cái gì nữa.

Đoạn Sở đối với tranh luận của hai người cũng không quá hiểu, trước kia cùng Mông Gia Nghị ra ngoài, nhìn thấy chiến sĩ Y Duy Tát, đều đem việc tìm kiếm người khế ước thành chuyện đại sự lớn nhất. Thái độ của Nguyên Vĩnh Nghị  đối với người khế ước, tựa hồ rất không tầm thường. Thấy hai người đều trầm mặc, hắn nhanh chóng chọn vài loại hoa cỏ cùng thực vật giống ở trái đất, lại mua một ít hạt giống.

“Ba nghìn tinh tệ, có thể lựa chọn chuyển phát bằng phi hành khí.” Kim Học Danh xụ mặt.

“Không cần, dùng nút không gian của ta đi.” Nguyên Vĩnh Nghị vung tay lên, nháy mắt, những cây cỏ được Đoạn Sở chọn lựa tốt, đều biến mất vô tung.

Lần này, Đoạn Sở thật sự xác định trên người Nguyên Vĩnh Nghị có không gian trữ vật. Hai người rời khỏi tiệm nghề làm vườn, Nguyên Vĩnh Nghị liền vươn tay phải, chỉ vào chiếc nhẫn màu ngân bạch, chủ động giải thích: “Trừ bỏ cơ giáp chiến sĩ có nút không gian bên ngoài, một vài chiến sĩ cùng người khế ước cấp cao khác, ngẫu nhiên cũng sẽ chế tác một ít nút không gian bán ra, không gian lớn nhỏ không đồng nhất, hình dạng có nhẫn, vòng tay linh tinh. Mặt tiền cửa hàng bình thường không bán, trừ bỏ tiệm trang bị lớn nhất thủ đô tinh cầu, nếu may mắn thì có thể xuất hiện ở hội đấu giá.”

Đoạn Sở tự nhiên gật đầu, hắn cũng không trông cậy vào Nguyên Vĩnh Nghị mới gặp mặt đã giải thích rõ ràng, bất quá, nếu hội đấu giá thật sự bán, mua một cái cũng không sai.

“Vậy về sau, ta cũng phải chú ý tới hội đấu giá của Y Duy Tát.” Đoạn Sở cười nói. Hắn không biết Đoạn Văn Vũ cùng Quỳnh có năng lực chế tác này không, bất quá khẳng định không có phần hắn.

Nguyên Vĩnh Nghị thấy Đoạn Sở không dò xét thái độ của hắn đối với người khế ước, ấn tượng với hắn càng thêm tốt, cười tủm tỉm trêu ghẹo: “Ai, ngươi nếu muốn, ta kêu mấy huynh đệ chú ý một chút, nếu tinh tệ không đủ, còn có thể mua chịu!”

Đoạn Sở thật đúng là không nghĩ đến vấn đề tinh tệ không đủ, nghĩ đến hắn hiện tại chính là một thiếu gia phế vật không được sủng, không khỏi bật cười. Hỏi giá cả của nút không gian nhỏ nhất, Đoạn Sở âm thầm líu lưỡi. Thân gia của hắn hiện tại, tựa hồ ngay cả một phần mười số tiền cũng không trả nổi. Đương nhiên, cái đó và nguyên chủ không được sủng có quan hệ tuyệt đối. Di sản của hắn do Sở Giai lưu lại ít đến đáng thương, từ nhỏ đến lớn ngay cả tiền lì xì cũng không có, hiện tại số tinh tệ lớn nhất mà Đoạn Sở có thể huy động, cũng chính là  hôm nay Đoạn Chí Tu vừa mới cấp cho.

“Có phải phàm là người khế ước tự mình chế tác, mặc kệ là chế thuốc, nút không gian, hay cây cỏ thảo dược, đều cực kỳ đắt tiền?” Đoạn Sở tò mò hỏi.

Có thể trở thành người khế ước cấp cao, nếu làm việc ở quân bộ, cũng chỉ kém cấp bậc tướng quân một chút, trừ bỏ thời gian dành cho người thân của chính mình, khẳng định không có bao nhiêu thời gian chế tác nút không gian, nếu có thể làm rồi bán ra bên ngoài, được xác nhận là do người khế ước. Lại liên tưởng đến thuốc ngưng thần loại A có giá trị cực cao, khó trách nguyên chủ đem việc trở thành người khế ước coi là rơm rạ cứu mạng. Trở thành người khế ước, chính là tương đương với một bước lên trời.

Nguyên Vĩnh Nghị gật đầu: “Đương nhiên! Người khế ước có bao nhiêu người, có thể có thiên phú nào đó lại càng ít, bọn họ tung ra cái gì, cái đó sẽ trở thành thứ quý giá cũng không kỳ quái.”

Đoạn Sở nghe mới nghe một chút đã hiểu được ý ẩn trong lời của Nguyên Vĩnh Nghị, xem ra bên trong người khế ước, cũng có phân chia cấp bậc, bất quá điều này hiện tại không phải cái hắn tìm kiếm. Nghĩ đến lúc trước Kim Học Danh dùng tinh thần lực dò xét hắn, Đoạn Sở ẩn ẩn có cảm giác nguy cơ.

Đoạn Sở đi theo Nguyên Vĩnh Nghị lên xe, bất động thanh sắc tìm hiểu: “Người khế ước đại nhân có phải đối với tinh thần lực dao động đặc biệt mẫn cảm không? Nhưng ta rõ ràng là tinh thần lực bị hao tổn, hắn sao lại hiểu lầm được?”

Nguyên Vĩnh Nghị ngẩn ra, ha ha nở nụ cười: “Bởi vì thế giới tinh thần lực thần bí khó lường, dưới tình huống bình thường, cho dù là người khế ước cùng chiến sĩ cấp 7, cũng chỉ có thể phát giác đối phương tinh thần lực khác thường, nhưng không có cách nào xác định là thức tỉnh hay bị thương. Cho nên thúc ấy mới hỏi ngươi đã đủ mười tám tuổi chưa, hai loại chỉ có thể xác định như vậy.”

Nguyên Vĩnh Nghị khó có được mà giải thích cặn kẽ, đắc ý lay lay bàn tay mà nói: “Hoặc là do giá trị tinh thần lực của đối phương gần như thực thể hóa, tinh thần lực lúc thức tỉnh dao động quá mức khổng lồ, hoặc là chiến sĩ phát hiện là người hoàn toàn phù hợp, giống như cửu điện hạ. . . .”

Đoạn Sở sắc mặt khẽ biến, tinh thần lực thực thể hóa cùng hoàn toàn phù hợp, đây không phải nguyên nhân khiến cho một đời của hắn thê thảm như vậy hay sao? Bất quá, hắn nhìn thấy Nguyên Vĩnh Nghị dừng lại không nói thêm gì nữa, không thể không đả khởi tinh thần, cố ý vô tình xem nhẹ cửu điện hạ kia, vẻ mặt giật mình hỏi ra vấn đề hắn càng quan tâm: “Khó trách vừa rồi người khế ước đại nhân không phát hiện. Người khế ước đại nhân kia đã thức tỉnh, khẳng định càng khó phát hiện đúng không?”

Nguyên Vĩnh Nghị thấy lực chú ý của Đoạn Sở vẫn còn nằm trên phương diện người khế ước, nghĩ tới đồn đãi lúc trước, thoáng nhẹ nhàng thở ra.

“Đúng vậy, nghe nói nếu có người khế ước cố ý giấu diếm, trừ bỏ nguyên lão của nghiệp đoàn người khế ước, hoặc chiến sĩ có độ xứng đôi hoàn mỹ, cũng chỉ có chiến sĩ cấp 8, cấp 9 đứng đầu mới có thể phát hiện, cho nên nghiệp đoàn người khế ước mới có thể đem tin tức liên quan đến người khế ước đều giấu diếm, miễn cho người khế ước bị giấu kín.”

Đoạn Sở hầu như không thể điều tra nhíu nhíu mày, cứ như vậy, hắn chỉ cần qua kì thức tỉnh, khả năng bị phát hiện thân phận người khế ước có thể rất nhỏ, nhưng trái ngược, muốn nắm giữ việc vận dụng tinh thần lực, nghiệp đoàn người khế ước liền thành chướng ngại của hắn.

Đoạn Sở bắt đầu cân nhắc lợi và hại về thân phận người khế ước về sau này, mà Nguyên Vĩnh Nghị bởi vì thiếu chút nữa bại lộ tin tức với bạn thân, cũng có vẻ không yên lòng. Hai người không có tâm tư đi dạo trung tâm phố, sau khi nếm qua cơm trưa, lưu lại phương thức liên lạc, đều tự trở về nhà.

“Xem ra ngươi ở Y Duy Tát rất tốt?” Vừa mới tiến vào chỗ ở, một đạo thanh âm tràn ngập khí tức lạnh lẽo quen thuộc truyền đến. Nguyên Vĩnh Nghị kinh ngạc theo tiếng nhìn lại, thân hình cao lớn, nam tử anh vĩ bất phàm đứng dưới tàng cây nhìn hắn. Bên chân, là một con Tử Tinh thú nhu thuận nằm úp sấp, hình ảnh này trông có vẻ đặc biệt quái dị.



Tháng Mười 23, 2015

14


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.