Trà Hương Mãn Tinh Không

Chương 11




Trong trí nhớ của Đoạn Sở không có ấn trượng gì với người thanh niên này, hơn nữa hắn cũng không đeo quân hàm hay phù hiệu gì có liên quan đến thân phận, không biết hắn là người thức tỉnh hay người thường, bất quá nghe khẩu khí, người tới khẳng định có quan hệ với Nguyên Cẩm Đường, Vương Hàn Trì chắc sẽ không được tốt.

Quả nhiên, người trẻ tuổi căn bản không nghe Vương Hàn Trì biện giải, chỉ chỉ nhân viên tạp vụ phía sau, hỏi một câu: “Bắt ngươi đợi ở phòng thuốc, không cho ngươi đưa thuốc cho khách chính là hắn?”

Nhân viên tạp vụ vẻ mặt cầu xin gật đầu, khuôn mặt Vương Hàn Trì liền trắng bệch.

“Đại thiếu gia, ta, này. . . . .” Hắn dong dài nửa ngày, con mắt chuyển động, không ngừng nhìn về phía Đoạn Nhã Thanh cùng Mông Gia Nghị, chờ đợi hai vị cao quý kia có thể hỗ trợ cầu tình cho hắn.

Đoạn Nhã Thanh mặt mày nhảy dựng, nhẹ nhàng bước lên, ngượng ngùng hạ thấp người, ngữ khí áy náy giải thích: “Đầu tiên, thực xin lỗi, là ta không tốt, bởi vì ta tìm thất đệ có việc gấp, chủ tiệm Vương cũng chỉ muốn hỗ trợ giữ lại một hồi. . . . .”

Nàng vẻ mặt muốn nói lại thôi nhìn nhìn Đoạn Sở, thấy hắn vẻ mặt xem kịch vui, tay gắt gao nắm chặt, trong lòng tức giận không thôi, nếu không phải nàng không thể đắc tội với nhà thuốc thế gia, lo lắng Vương Hàn Trì lỡ miệng rước lấy phản cảm, thì nàng đường đường là Đoạn gia đại tiểu thư, làm sao có thể mất thể diện mà ăn nói khép nép cầu tình một chiến sĩ ngay cả quân bộ cũng chưa vào được như vậy.

Đoạn Sở quét mắt nhìn bốn phía, cảm thấy buồn cười. Đoạn Nhã Thanh này hàm hồ biện giải, vậy mà có thể làm cho người vây xem chung quanh dâng lên thương tiếc, xem ra Y Duy Tát tinh cầu cho dù sùng bái vũ lực, cũng  không tránh được tiếc thương cho người mảnh mai yếu đuối. Cũng may Đoạn Nhã Thanh thủ đoạn còn kém xa Bối Tĩnh Lan, bằng không thật đúng là tạo cho hắn phiền toái không nhỏ.

Nguyên Vĩnh Nghị đem hỗ động của hai người thu vào đáy mắt, lại nhìn đến Vương Hàn Trì vẻ mặt cảm động, giương mi, ôn hòa có lễ đối với Đoạn Nhã Thanh cười.

“Đoạn tiểu thư khách khí, nghe nói Đoạn gia đại tiểu thư và đệ đệ cùng cha khác mẹ yêu mến có thừa, hẳn là nếu thực sự có việc gấp gáp muốn tìm thất thiếu gia, chỉ cần dùng vòng thông tin câu thông một chút thì tốt rồi, cần gì đến chủ tiệm Vương để ý, quanh co lòng vòng kéo dài việc cấp thuốc, lại dùng thủ đoạn phái người chặn lại như vậy. Ngài sẽ không vì việc này mà thay hắn nói tốt chứ.”

Nói xong, hắn thanh âm lạnh lùng, lúc nhìn về phía Vương Hàn Trì thì khí thế cũng thay đổi: “Ngươi đã vì Đoạn tiểu thư suy nghĩ như vậy, ngay cả quy củ của Nguyên gia cũng đều quên, vậy ngươi hôm nay liền đi theo Đoạn Nhã Thanh đi thôi, vừa lúc nghe nói Bối Tĩnh Lan chuẩn bị mở tiệm thuốc? Chắc người đều đã tuyển tốt lắm! Ngươi là chủ tiệm kinh nghiệm phong phú, tuyệt đối có thể đảm nhiệm.”

Đoạn Nhã Thanh giống như bị người hung hăng tát một cái, khuôn mặt một trận đỏ một trận trắng, bên tai nghe được người vây xem khe khẽ nói nhỏ, trong lòng vừa thẹn vừa giận. Nhưng nàng không thể trêu vào vị đại thiếu gia Nguyên Vĩnh Nghị bối cảnh thâm hậu này được, bị châm chọc khiêu khích làm mất mặt như vậy, cũng chỉ có thể nén giận, đôi mắt sáng ngời bịt kín một tầng hơi nước, thoạt nhìn thập phần ủy khuất.

Mông Gia Nghị chuẩn bị làm hôn phu của nàng, đương nhiên không thể làm như không nhìn thấy, không khỏi đứng ra, muốn lấy lại công đạo cho vị hôn thê đang ủy khuất vì bất công. Lại không nghĩ tới Nguyên Vĩnh Nghị phản ứng nhanh hơn, không đợi hắn lên tiếng, đã trực tiếp đánh gảy hắn.

“Di, Đoạn tiểu thư có chuyện gì không hài lòng sao?” Nguyên Vĩnh Nghị vẻ mặt kinh ngạc, lập tức bừng tỉnh đại ngộ mà nói: “A, đúng rồi. Đây là lo lắng Mông gia đại thiếu gia ghen sao? Không quan hệ không quan hệ, chủ tiệm Vương bất quá cũng chỉ là một người đi theo sau, cái này không phải thuyết minh mị lực của Đoạn tiểu thư ngài sao? Mông đại thiếu gia còn phải cùng ngài đính hôn, việc nhỏ ấy tự nhiên sẽ không để ý, đúng không?”

Mông Gia Nghị nhất thời cảm thấy Nguyên Vĩnh Nghị đáng giận đến cực điểm, vừa rồi còn chửi bới Đoạn Nhã Thanh liên hợp với ngoại nhân khi dễ đệ đệ cùng cha khác mẹ, hiện tại lại đẩy đi không còn một mảnh, cố tình hắn không thể nói không đúng, mà nói thực lực, đối phương so với hắn đã là chiến sĩ cấp 5. Mông Gia Nghị không khỏi tức giận trừng mắt nhìn Đoạn Nhã Thanh. Nếu không phải nàng thu mua người của Nguyên Cẩm Đường lại bị phát hiện, Nguyên Vĩnh Nghị cũng sẽ không giống người điên mà gặp người liền cắn như vậy.

Đoạn Sở vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Đoạn Nhã Thanh nghẹn khuất như vậy, giận mà không dám nói gì, tâm sinh quái dị, nguyên nhân chuyện này là do hắn dựng lên, cũng không nghiêm trọng. Cho dù cáu giận Vương Hàn Trì hai mặt, Nguyên Vĩnh Nghị cũng không tất yếu phải đánh vào mặt Đoạn Nhã Thanh như vậy. Nhưng hắn cùng nguyên chủ lúc trước không có quan hệ gì, tự nhiên không phải vì nguyên chủ mà trút giận. Như vậy, Nguyên gia đại thiếu gia này đối với Đoạn Nhã Thanh hoặc là Đoạn gia có địch ý?

Đoạn Sở nhăn lại mi, Đoạn gia cùng Đoạn Nhã Thanh hắn đều không có hảo cảm, đã vậy cũng không muốn để cho người khác lấy hắn ra làm lá chắn.

“Đi thôi!” Hắn thấp giọng nói, nhấc chân liền tính toán rời đi.

“Thất đệ, thất đệ. . . . .” Đoạn Nhã Thanh vội vàng tiến lên, nhìn đến phía sau Đoạn Sở là hai chiến sĩ cấp 4, sắc mặt mất tự nhiên khẩn cầu: “Thất đệ, tỷ có việc tìm đệ, chúng ta đi A Nhĩ Tạp Hùng được không?” Nói xong, lại lôi kéo Mông Gia Nghị.

Mông Gia Nghị đang muốn thoát khỏi xấu hổ, vừa nghe, vẻ mặt ôn nhu nhìn Đoạn Sở, nhẹ giọng khuyên bảo: “Đúng vậy, Tiểu Sở, tỷ tỷ ngươi cũng là quá sốt ruột, chúng ta đi A Nhĩ Tạp Hùng nói chuyện, hơn nữa lúc ngươi qua sinh nhật mười tám tuổi ta vừa lúc không ở đó, lễ vật đáp ứng ngươi còn chưa có tặng đâu!”

Mông Gia Nghị đối với chính mình rất có tin tưởng, Đoạn Sở si tình lại yếu đuối, làm sao có thể từ chối hắn.

Đoạn Nhã Thanh có chút không hờn giận, bất quá nghĩ đến Tuyên Thật, vẫn là nhịn xuống. Mông Gia Nghị là lựa chọn tốt nhất của nàng ở Y Duy Tát tinh cầu. Cùng hắn đính hôn, bọn họ có thể trở về thủ đô tinh cầu học tập chuyên sâu, đến lúc đó, tiến vào học viện Đế Ma Tư, trở thành nhà chế thuốc cao cấp, ai cũng không dám bởi vì thân phận con riêng mà khinh thị nàng. Cho dù chiến sĩ có thể lấy bốn vị trắc quân, Mông Gia Nghị cũng chỉ có thể giống như phụ thân cùng mẫu thân Bối Tĩnh Lan, chỉ có nàng một cái thê tử. Đoạn Sở phế vật này, liền càng không có hy vọng.

“Lễ vật gì?” Đoạn Sở mở miệng, nhìn hai người trong mắt lộ ra sắc mặt vui mừng, nhếch môi, đi thẳng tới trước mặt Mông Gia Nghị, thấp giọng trào phúng: “Chính là lễ vật đính hôn chứng minh ngươi phản bội ta hay sao?”

Nói xong, hừ lạnh một tiếng, mặc kệ hai người nghẹn họng nhìn trân trối, ngay cả người phía sau chợt bật cười cũng không để ý, bước nhanh rời khỏi Nguyên Cẩm Đường.

Phổ Lôi Tư nhanh chóng liếc mắt nhìn Nguyên Vĩnh Nghị cười đến nước mắt đều chảy ra, lại nhìn sắc mặt càng thêm khó coi của Mông Gia Nghị cùng Đoạn Nhã Thanh, vội vàng cúi đầu, chạy chậm đuổi kịp Đoạn Sở.

“Thất thiếu gia, vẫn muốn đi đến tiệm thuốc hay sao?” Phổ Lôi Tư càng thêm kiên định với ý nghĩ lúc trước, đối đãi với Đoạn Sở càng thêm cung kính.

Đoạn Sở gật gật đầu, vừa lúc bên cạnh người có một nhà thuốc, thấy Sử Đế Phu cùng Mã Văn cũng theo lại đây, xoay người đi vào.

“Ngài khỏe, xin hỏi ngài cần loại thuốc nào?” Một nhân viên tạp vụ diện mạo vui vẻ đi tới, đôi mắt linh hoạt chuyển động, nhìn đến quân hàm của Sử Đế Phu cùng Mã Văn, trong mắt hiện lên một tia cuồng nhiệt.

“Thuốc Thư Trữ.” Đoạn Sở nói. Hắn chú ý tới, nhà thuốc này so với Nguyên Cẩm Đường bố cục rõ ràng nhỏ hơn rất nhiều, hơn nữa phía trước cũng không có ký hiệu kỳ quái kia, trong lòng ẩn ẩn có đáp án.

Khuôn mặt tươi cười của nữ hầu ngưng trệ, hạ thấp người trả lời: “Thật có lỗi, tất cả các loại thuốc có tác dụng với người thường chỉ có tiệm thuốc của nghiệp đoàn người khế ước mới bán.”

Đoạn Sở nheo lại hai mắt, những loại thuốc dùng cho tinh thần lực hắn còn có thể lý giải, như là thuốc ngưng thần, thuốc tiến hóa, nhưng hắn muốn chỉ là thuốc say máy bay, làm gì có quan hệ với tinh thần lực, nghiệp đoàn người khế ước tính toán làm cái gì vậy? Trong trí nhớ của nguyên chủ cùng mấy ngày nay hắn ở trong mạng lưới tinh vực tìm tòi, đều không có mấy thông tin này. Đoạn Sở không khỏi nhớ tới bác sĩ Lâm Ân đã từng nhắc qua, tinh thần lực người thường bị hao tổn chỉ có thể tĩnh dưỡng.

“Vậy thuốc cho người thường bị hao tổn tinh thần lực, nhà thuốc có bán không?” Đoạn Sở chần chờ hỏi.

Nữ hầu khuôn mặt tươi cười gật gật đầu, tin tức liên quan đến người khế ước đều là bí mật, cũng khó trách thanh niên này không biết. Nàng ôn nhu giải thích: “Tinh thần lực người thường bị hao tổn rất khó trị liệu, chỉ có thuốc ngưng thần loại A do người khế ước đại nhân chế tác mới có tác dụng, mà thuốc Thư Trữ là kết quả phụ thuộc của thuốc ngưng thần loại A, chỉ dùng để giảm bớt tinh thần lực bất ổn do người thường bị chấn động khiến cho có triệu chứng không khỏe. Nhưng thuốc do người khế ước đại nhân điều chế cực kỳ ít ỏi, cũng chỉ cung cấp cho tiệm thuốc của nghiệp đoàn người khế ước.

Đoạn Sở nghe vậy, lập tức hiểu được tình trạng say máy bay cùng hắn nghĩ lúc trước không giống nhau, không khỏi cả kinh. Nếu không phải lúc trước Tuyên Thật vừa mới công kích, dị trạng xuất hiện trong lần đi phi hành khí này của hắn, nói không chừng sẽ đưa tới hoài nghi. Hơn nữa, thuốc do người khế ước bào chế cư nhiên không giống với của nhà chế thuốc bình thường, cái này là sao? Hiểu biết của hắn đối với người khế ước quá ít, như vậy rất bị động.

“Cám ơn!” Đoạn Sở che lấp bất an trong lòng, đối với nữ hầu nói lời cảm tạ, bất động thanh sắc mang theo Phổ Lôi Tư bọn họ rời đi.

“Thất thiếu gia!” Phổ Lôi Tư bỗng nhiên tiến lại gần, bất an thấp thỏm thỉnh tội: “Thất thiếu gia, mấy tin tức này, là ta không dò xét tốt. . . .”

“Ha ha ha. . . .” Một trận tiếng cười sang sảng đánh gảy Phổ Lôi Tư bất an, Đoạn Sở ngẩng đầu, đại thiếu gia Nguyên Vĩnh Nghị của Nguyên Cẩm Đường đang đứng ở phía trước, nhìn hắn đầy hưng trí.

Đoạn Sở lẳng lặng đứng lại, có điểm khó hiểu với mục đích của hắn.

Thanh niên nhất động nhất tĩnh có vẻ phá lệ tao nhã thanh thản, ánh mắt trầm tĩnh, thần sắc bình thản, cùng lời đồn lúc trước nhát gan khiếp nhược thật sự là khác nhau một trời một vực, Nguyên Vĩnh Nghị nhịn không được bĩu môi, cảm thấy Mông Gia Nghị quả thực mắt bị mù.

Cư nhiên vứt bỏ một người tâm trí trác tuyệt, là thanh niên vĩ đại đối với hắn tình ý sâu đậm, chọn một nữ nhân không có chút gì gọi là thiên phú chế thuốc, tâm cơ lại không đủ thâm sâu , Mông Gia Nghị sớm muộn gì cũng sẽ hối hận đến chết. Bối Tĩnh Lan là nhà chế thuốc cấp cao thì như thế nào, lấy quyền thế cùng tài lực của Mông gia, chẳng lẽ còn mua không nổi thuốc ngưng thần cho mình, huống chi Đoạn Nhã Thanh cả đời đều đeo cái danh con riêng, một khi chuyện chen chân vào giữa Đoạn Sở và Mông Gia Nghị bị công khai ở nghiệp đoàn người khế ước, nói không chừng chuyện tình hơn mười năm trước của Đoạn Gia chi thứ hai bị đuổi đi còn có thể lại tái diễn.

“Uy, ngươi nếu muốn mua thuốc Thư Trữ, đây là trung tâm phố của Y Duy Tát, trừ bỏ Nguyên Cẩm Đường của ta, chỉ có thể đi tới Phượng các. Bất quá, nơi đó chỉ hoan nghênh phụ nữ nha.” Nguyên Vĩnh Nghị cười tủm tỉm nói xong, vẻ mặt phấn chấn.

Đoạn Sở phát hiện, ấn tượng tao nhã lúc trước đối với Nguyên Vĩnh Nghị, hoàn toàn chỉ là ảo giác, đối phương rõ ràng là một người thập phần thích náo nhiệt, rất giống đường đệ Trữ Khang Viễn của hắn, không khỏi cong môi, khẳng định nói: “Ngươi đến đây đưa cho ta?”



2


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.