Trà Hoa Hồng

Chương 27




Giang Dực có thích con không?

Đô Ân Vũ chưa từng nghĩ tới vấn đề này có thể nghe được từ trong miệng người khác nhanh như vậy, cách đây không lâu chính anh cũng từng suy nghĩ qua, đáp án là không.

Đô Ân Vũ rũ mắt, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói, “Chắc là không…”

“Tại sao không? Mẹ nghĩ hình như nó cũng thích con.” Giáo sư An nói.

“Quan hệ giữa anh ấy và con rất tốt, nhưng không phải kiểu thích đó.” Đô Ân Vũ kể quá trình tình cảm cho ba mẹ nghe, cố gắng dùng nhiều chứng cứ chứng minh căn bản Giang Dực không động tâm.

Bác sĩ Đô nghe xong như rơi vào hư vô, nói rằng sao Ân Vũ nói giống như sợ Tiểu Giang thích con.

Giáo sư An biết vì sao con trai lại như vậy, anh không muốn hy vọng rồi thất bại cho nên căn bản không nghĩ tới, không chỉ không làm mà còn đối đãi tiêu cực, dùng một loại tâm tính không thuộc về mình để giống như sẽ không cảm nhận được khó khăn khi mất đi.

“Vậy cậu ta thích nam hả?” Giáo sư An hỏi lại.

“Chính anh ấy cũng không biết.” Đô Ân Vũ cười khổ một chút, “Thật sự một chút ý thức về phương diện này anh ấy cũng không có, trước kia con từng hỏi qua anh thích nam sao? Thì anh ấy nói hẳn là thích nữ hơn, nhưng sau lại nói không rõ lắm.”

“Hẳn là thích nữ. Không rõ lắm…” Bác sĩ Đô nghe xong ánh mắt sáng lên, đầu phân tích, “Có phải là Tiểu Giang vẫn cảm thấy mình thích nữ, nhưng đột nhiên nó gặp được con cho nên không rõ lắm?”

Đô Ân Vũ bất đắc dĩ, nói Giang Dực cũng chưa từng thích nữ, chính xác là chưa từng thích người khác, chắc là tất cả tâm tư đều đặt vào sự nghiệp.

“Cho nên càng là loại này lại càng dễ Thiên Lôi câu động Địa Hỏa*” Bác sĩ Đô vẫn cảm thấy mấy loại phương diện này của Đô Ân Vũ đều giống mẹ, cho nên rất tin tưởng sức hấp dẫn của con trai, “Loại hình này của mấy đứa rất dễ làm cho thiếu nam thuần túy rơi vào bể tình, trước kia không ai thích là bởi vì không gặp, sau khi gặp con nhất định muốn dừng lại cũng không được.”

(*) Ám chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa đôi tình nhân. Một bên là “Thiên Lôi”, một bên là “Địa Hỏa”

Giáo sư An cũng bất đắc dĩ, bảo bác sĩ Đô cứ đi dạo quanh bàn trà đi, đừng xen miệng, quay đầu lại tổng kết quan điểm của Giang Dực cùng con trai, là bạn bè rất thân thiết, nhưng chắc là tạm thời chưa có ý nghĩ đó.

Đô Ân Vũ gật đầu, tiếp theo đã nghe giáo sư An nói, “Vậy có thể thử một lần nha.”

“Thử… Thử cái gì ạ?”

“Cố gắng theo đuổi, cố gắng để cho cậu ta không chỉ coi con là bạn tốt.”

“Không cần đâu…” Thật sự là quá khó xử cho Đô Ân Vũ, trời sinh tính anh lạnh nhạt, làm việc bị động, có đôi khi Giang Dực đuổi thì anh trốn, càng đừng nói đến chủ động theo đuổi người ta.

Giáo sư An không đồng ý với quan điểm của con trai, dịu dàng khuyên nhủ, “Nếu con muốn ở bên nó thì nên thử xem, mẹ nói theo đuổi không phải là để con tặng hoa lấy lòng mà là chủ động gia tăng thời gian ở chung với đối phương, chuyện tình cảm này đều là ở điểm đó.”

“Nhưng hai ngày sau anh ấy sẽ xuất viện…” Đô Ân Vũ bĩu môi nói, “Bình thường công việc của anh ấy rất bận rộn, chắc cũng rất khó gặp lại.”

“Dù công việc bận rộn đến mấy cũng có ngày nghỉ, nếu nó thật sự vui vẻ ở chung với con thì không cần lo lắng chuyện này, con có thể tìm hiểu trước mỗi tuần ngày nó nghỉ ngơi một chút, ngày làm việc có thể hẹn ăn cơm tối, ngày nghỉ con hẹn người ta xem phim chơi game gì đó, cũng có thể gọi đến nhà chơi, mẹ làm đồ ăn ngon chiêu đãi nó.”

“Vậy nếu anh ấy không đáp ứng thì sao?”

“Thì không đáp ứng.” Giáo sư An nở nụ cười, có đôi khi tâm tư của con trai mình quá tinh tế, không biết thói quen này rốt cuộc có tốt hay không, “Không phải tất cả từ chối đều là vì con, có khả năng thời gian đó nó thật sự bận rộn với công việc, có khả năng nó không có hứng thú với đề tài phim này, nó từ chối thì hẹn lần sau, con cũng không tổn thất gì.”

Đô Ân Vũ suy nghĩ một chút, nhỏ giọng vâng một tiếng.

Thật ra anh biết mẹ nói có lý, chính mình cũng sẽ không nhịn được luôn tiến về phía Giang Dực, chẳng qua anh nghĩ xa hơn một chút, suy nghĩ bay đến nếu bị phát hiện thì làm sao bây giờ? Nếu Giang Dực nói không được thì làm sao bây giờ? Giáo sư An biết mối quan tâm của anh và cuối cùng đã nói với anh.

“Cố gắng nhưng không đạt được, có lẽ con chỉ buồn một thời gian, nhưng nếu ngay cả thử cũng không dám thì mang đến là tiếc nuối vĩnh viễn.”

————-

Ngày hôm sau Đô Ân Vũ dậy sớm, không ngờ giáo sư An dậy sớm hơn, còn nhất định đòi lái xe đưa anh đi, vốn Đô Ân Vũ đang khó hiểu, lúc xuống xe bị mẹ nhét hai túi giữ nhiệt lớn vào tay thì thoáng cái biết có ý gì.

“Đây là đang hỗ trợ cho con sao?” Đô Ân Vũ nhìn hai cái túi lớn trong tay, thể tích so với canh sườn lần trước tăng gấp hai lần.

Giáo sư An dịu dàng xua tay bảo anh đi nhanh, lề mề thêm là đồ ăn của người ta sẽ mang đến trước.

Lúc lên thang máy Đô Ân Vũ còn gặp Hồ Hiểu Tình, đối phương trừng mắt nhìn xem anh cầm cái gì ở trong tay, Đô Ân Vũ nói là đồ ăn của phòng bệnh cao cấp đặt, anh gặp ở dưới tầng nên thuận tiện cầm lên.

Hồ Hiểu Tình chậc chậc hai tiếng nói phòng bệnh cao cấp rất khí phái, một bữa ăn cũng phong phú hơn khoa các cô nhiều.

Bình thường buổi tối đều là bà Giang ở cùng Giang Dực, lúc Đô Ân Vũ vào cửa thì bà Dịch đang từ thang máy dưới tầng lên. Gần đây bà làm thay công việc cho Giang Dực, vì là công việc ở nước ngoài nên có lúc chênh lệnh, không chừng buổi tối nhận được mấy cuộc điện thoại, ở lại phòng bệnh cao cấp thì lo lắng ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của con trai.

Giang Dực nhìn Đô Ân Vũ xách mấy cái túi lớn vào có chút giật mình, vừa hỗ trợ vừa nói anh muốn mời toàn viện ăn sáng hả?

Vừa vặn bà Dịch cũng đi vào, vừa vào đã nói hình như nãy nhìn thấy Ân Vũ, lại nhìn đương sự đứng bên cạnh bàn trà, cười tủm tỉm chào hỏi.

“Là con đấy ạ, hôm qua con về nhà một chuyến, hôm nay mẹ đưa con đến.” Đô Ân Vũ giúp bà Dịch treo áo khoác với khăn quàng cổ, mời đối phương nếm thử tay nghề của mẹ mình.

“Ai da, là món ngon mẹ con đưa hả? Sao lại nhiều như thế?”

“Chỉ là bữa sáng bình thường, ngoại trừ đọc sách thì mẹ con thích nhất là làm mấy thứ này.” Miệng Đô Ân Vũ ngọt ngào, dụ dỗ bà Dịch với bà Giang không khép miệng lại được, “Con nói với mẹ bình thường hai người rất quan tâm con, Giang Dực còn chọn cho mẹ một bộ đồ ăn rất hài lòng, mẹ nói cũng không kịp chuẩn bị cái gì, bữa sáng coi như là một phần tấm lòng nho nhỏ.”

Bà Dịch vui vẻ, kéo tay Đô Ân Vũ nói làm gì phải cảm ơn với không cảm ơn, cuối cùng lại trừng mắt nhìn Giang Dực một cái, không tiếng động hỏi hắn xảy ra chuyện gì với bộ đồ ăn.

Giang Dực không dám nói chuyện, vùi đầu khổ cực mở túi, chắc sự cẩn thận của Đô Ân Vũ là di truyền từ mẹ, vì giữ ấm, vì để canh không đổ, một phần túi ăn có thể so sánh với bát vàng trong tủ kia.

“Sao mà ba người chúng ta có thể ăn được nhiều như vậy, Ân Vũ ở lại cùng ăn đi?” Bà Giang nhìn trận chiến trên bàn trà cũng choáng ngợp, khí phái từ lâu của nhà Giang giống như đã bại vào giờ khắc này.

Đô Ân Vũ không ăn cơm, lại không thể làm bề trên mất mặt mũi, nói dối là đã ăn ở nhà.

Rốt cuộc Giang Dực phân loại hai túi đồ xong, Đô Ân Vũ vừa dứt lời hắn đã nói tiếp “Vậy sao lại là bốn phần?”

Đô Ân Vũ thoáng cái sửng sốt, căn bản anh cũng không biết bữa sáng của mẹ là tính theo phần, nhìn rồi cũng không phải, bốn phần món chính, bốn phần canh, còn có bốn phần đồ ăn vặt.

Chắc là mẹ tạo cơ hội cho hai người cùng nhau ăn cơm, nhưng không biết Đô Ân Vũ đã sớm một ngày hai bữa đều giải quyết ở phòng bệnh cao cấp.

“Anh ăn hai phần, mẹ tôi lo anh mới khỏi bệnh ăn không đủ no.” Đô Ân Vũ nhanh chóng phản ứng.

Giang Dực nghi ngờ đưa mắt nhìn anh một cái, lại nhìn mấy cái hộp giữ nhiệt, “Chỉ có ba hộp giữ nhiệt viết ‘Tiểu Giang’, em dụ dỗ ai đó?”

Không phải chứ? Có luôn hả? Đô Ân Vũ nghĩ không phải trên mỗi hộp cơm đều đánh dấu thương hiệu đi, lại nhìn may mắn không có, nhưng thật sự chia cho Giang Dực ba phần riêng biệt.

“A, mẹ Ân Vũ thật cẩn thận.” Bà Giang vừa nhìn đã biết xảy ra chuyện gì, chắc là trước kia mình cũng từng làm như vậy, “Chắc Tiểu Dực là bệnh nhân đặc biệt cho nên đánh dấu đặc thù.”

Mấy người vây quanh bàn trà nhìn, cũng không phải, thức ăn chủ yếu của người khác đều là bốn cái bánh bao gạch cua, nhưng chắc mẹ Ân Vũ lo Giang Dực ăn nhiều cua đến phát sợ cho nên chỉ bỏ một cái túi gạch cua cho hắn nếm thử, ba cái còn lại lần lượt là trứng gà mộc nhĩ, rau má tôm tươi, khoai tây nghiền nấm hương thịt bò.

Lần này hai người lớn đều nhìn nhau không nói gì, rốt cuộc hiểu được vì sao mẹ Ân Vũ có thể nuôi ra một bạn nhỏ thân thiết đáng yêu như vậy.

Trong lòng Giang Dực cũng khoan khoái, nhưng trước mặt mẹ không nên biểu hiện khát vọng đối với mẹ người khác, chỉ là đặt mục tiêu ở trên người vừa nói dối, “Được rồi, bị tôi phá án rồi nha? Giữ lại ăn cơm.” Giang Dực ôm cổ Đô Ân Vũ không cho anh đi, ôm người bảo anh ngồi trên sofa.

“Nhưng… Nhưng mà, tôi không muốn ăn.” Đô Ân Vũ khó xử.

“Mẹ em nấu cơm cũng không muốn ăn?”

“Không phải…” Đô Ân Vũ ngẩng đầu, nhỏ giọng nói ở bên tai Giang Dực “Tôi không có thói quen ăn sáng.”

“Tại sao không ăn sáng?” Giang Dực làm loa phóng thanh cho đối phương, những lời này vừa nói ra thì bà Dịch bà Giang đồng loạt nhìn sang, dù sao đối với bề trên mà nói, không ăn sáng, ngủ muộn, chơi điện thoại di động, ba thứ này được liệt kê là nguồn khởi xướng tất cả cho các bệnh ác tính.

Đô Ân Vũ không còn cách nào khác, nói với bà Dịch bà Giang không phải là không ăn sáng, có đôi khi buổi sáng không có khẩu vị, hơn nữa ăn xong rất dễ mệt mỏi.

Bà Dịch nghe xong chỉ chậc lưỡi, bà Giang nghe xong cũng nhíu mày, nói như vậy cũng không được, con làm như thế thì không đủ dinh dưỡng, còn dễ hạ đường huyết.

Giang Dực càng lười chọc thủng anh, câu “Không có thói quen ăn sáng” kia chỉ có một mình hắn nghe thấy, ai biết thói quen này đã hình thành từ khi nào, Giang Dực thầm nghĩ em còn làm bác sĩ, thói quen này khiến bệnh nhân nghe thấy đều nghi ngờ anh là giang hồ lừa đảo.

Cuối cùng Đô Ân Vũ không còn cách nào khác, kiên trì ở lại ăn hai cái bánh gạch cua, uống nửa chén canh, đồ ăn vặt không động.

…..𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.