Tống Thì Hành

Chương 39: Nhạc dạo (thượng)




Tay linh động lướt nhẹ qua dây đàn, gảy lên tiết tấu vui tươi.

Kèm với cây cung khảy lên từng làm mọi người bất ngờ, ngón tay Ngọc Doãn trượt lên dây cung, trong không gian đột ngột vang lên tiếng đàn trở nên vô cùng vang dội.

Chỉ thấy hắn bay lên trời ở giữa không trung nghiêng lật một cái, thân hình vững vàng đáp xuống đất.

Mà lúc lật nghiêng, tiếng đàn không hề dừng mà vẫn quanh quẩn bên tai mọi người. Trong phút chốc, những người vây quanh để xem liên tục hoan hô, hòa theo tiếng đàn đã khiến cho bầu không khí trên đường dài càng lúc càng cuồng nhiệt.

- Thật sự là Tiểu Ất ca?

Trương Nhị tỷ không kìm nổi thở nhẹ một tiếng.

Yến Nô cười sáng lạn, lẩm bẩm:

- Nô biết, sao Tiểu Ất ca có thể để lỡ màn náo nhiệt này?

Trên đường phố dài đã giãn ra một chỗ trống.

Ngọc Doãn cầm Kê Cầm trong tay, tấu vang âm luật vui tươi, bước đi chậm rãi…

Cước bộ của hắn rất linh hoạt, ở trong mắt người vây xem giống như đang khiêu vũ, đầy hấp dẫn.

Bên hông buộc một phản gỗ, Kê Cầm đặt ở trên, dù cho buông tay cũng không rơi xuống, bởi vậy khiến cho Ngọc Doãn vừa đồng thời chơi đàn cũng vừa làm đủ mọi động tác thu hút mọi người.

Trong lập tức trên đường dài tiếng đàn bồng bềnh thu hút vô số người đến theo khúc nhạc đó.

Từ trong nội tâm mà nói, Ngọc Doãn cũng không muốn phô trương.

Kinh nghiệm kiếp trước khiến hắn hiểu rất rõ điều ấy quan trọng như nào.

Sở dĩ không chịu cúi đầu cũng bởi vì vẻ bề ngoài. Ngọc Doãn ghét nhất loại nhạc dở dang, không tiết tấu, dùng những phương thức lăng xê ghê tởm...Rõ ràng âm nhạc rất thanh nhã nhưng phải dựa vào những cô gái xinh đẹp để lộ tay lộ đùi ra, chỉ thiếu nước lõa thể làm đủ mọi tư thế ở trên sân khấu.

Một thể loại vốn rất tao nhã cũng bởi vậy mà trở nên thô tục tầm thường.

Lần này hắn muốn đánh thẳng vào mặt Tiếu Chi Nhi.

Mà biện pháp tốt nhất chính là lôi kéo những người đến cổ vũ cho Tiếu Chi Nhi ra ngoài...

Ngọc Doãn càng nghĩ cuối cùng đã quyết định diễn tấu trên đường.

Chợ đêm phố Mã Hành là chợ đêm náo nhiệt nhất ở phủ Khai Phong, người qua lại rất đông không đếm xuể.

Mà khúc diễn tấu hắn lựa chọn cũng phải nổi bật, thật sự không phải khúc diễn tấu truyền thống, mà là lựa chọn vở nhạc kịch “Carmen” nổi tiếng những năm 1874 được sáng tác bởi âm nhạc gia người Pháp làm nhạc dạo.

Đó là “Tự khúc Carmen”cực kỳ nổi tiếng ở hậu thế.

Tự khúc Carmen thường được người ta gọi là “Đấu ngưu sĩ tiến hành khúc”, tấu ra Tiến hành khúc với một giọng điệu mạnh mẽ, rực rỡ và đầy sức sống, có thể nhanh chóng tạo nên sự hứng thú say mê cho mọi người. Khác với âm nhạc truyền thống, Tự khúc Carmen chọn dùng hình thức biến tấu, khởi đầu bằng giai điệu mạnh mẽ, dung hợp đến tận những âm cuối khi kết thúc, toàn bộ bài nhạc đều có thể nắm bắt chặt chẽ suy nghĩ và cảm xúc của mọi người.

Dùng Kê Cầm diễn tấu Tự khúc Carmen không phải là một chuyện dễ dàng.

Tuy nhiên ở hậu thế, hiện tượng như này cũng không ít gặp. Người ngoại quốc có thể dùng đàn violong để diễn tấu âm nhạc dân gian, vì sao nhạc khí cổ điển lại không thể diễn tấu nhạc phương tây? Ngọc Doãn cũng không phải là một người bài xích nhạc phương tây, trên thực tế trước khi hắn tái sinh cũng rất có hứng thú đối với nhạc phương tây, bởi vậy đương nhiên biết tấu Tự khúc Carmen.

Đêm nay sẽ là một đêm cực kỳ vui vẻ!

Ngọc Doãn vì buổi biểu diễn lần này mà thời gian chuẩn bị đã rất lâu.

Đầu tiên, hắn đổi mới dây đàn Kê Cầm, suốt thô gấp đôi so với dây đàn Kê Cầm bình thường.

Bởi vậy khiến tiếng đàn thay đổi lực vang rất lớn, cũng dễ bao trùm trên phố dài, đồng thời, hắn còn tìm Chu Tiểu Hồng hỗ trợ. Chu Tiểu Hồng không phải là nghệ nhân, nhưng lại vô cùng hiểu âm nhạc, có thể sử dụng được các loại nhạc khí dân gian, ví dụ như Kê Cầm, trống Hạt, thậm chí cũng cực kỳ am hiểu bao gồm cả tỳ bà hành và sáo trúc.

Ngọc Doãn tới nhà nói ý tưởng cho Chu Tiếu Hồng nghe.

Chu Tiếu Hồng tức thì nhanh chóng đồng ý.

Vốn là người thích giúp người làm niềm vui, nếu không sẽ không có buổi tặng đàn tại Đại Tướng Quốc Tự, ông cũng không phải là nghệ nhân nghèo túng, chỉ rất yêu thích không khí náo nhiệt thôi. Hai người hợp ý nhau, Ngọc Doãn liền theo kế hoạch đã đặt ra mà thực hiện.

Chu Tiểu Hồng mở màn, dùng nhịp trống Đấu ngưu vũ để thu hút người...

Đến lúc sắp kết thúc, Ngọc Doãn sẽ xuất hiện ở nơi cao nhất có thể, thu hút ánh nhìn của mọi người.

Trên thực tế, phương án này vô cùng thành công!

- Tiểu Ất, giỏi lắm!

- Tiểu Ất ca...

- Tiểu Ất, đánh đàn đi.

Trong đám đông vang lên đủ tiếng hò hét, khiến hiện trường trở nên hỗn loạn.

Tuy nhiên, Ngọc Doãn như không nghe thấy, vẫn dùng nhị hồ tấu ra làn điệu vui tươi, liên tục vài lần biến đổi âm điệu, khiến không khí hiện trường cũng đạt tới cao trào, tiếng trầm trồ khen ngợi như tiếng sóng đợt sau cao hơn đợt trước, liên tiếp không ngừng.

- Sao bên ngoài lại hỗn loạn như vậy.

Trên lầu Bạch Phàn, Trần Đông buông một kỹ nữ trong lòng ra, đứng lên đi tới bên cửa sổ.

Lý Dật Phong rõ ràng cũng không thích hoàn cảnh như này, cũng vội đứng lên đi theo sau. Người ta thường nói, triều Tống là một thời đại phong nhã, phàm là tài tử thì tất nhiên phải phong lưu, đặc biệt là bên trong thanh lâu Ngõa xá này, gặp dịp thì chơi cũng là chuyện hết sức bình thường. Nhưng Lý Dật Phong gia giáo rất nghiêm, nếu chỉ uống rượu vui đùa thì không sao, nhưng nếu thêm cả kỹ nữ, ca kỹ thì cảm thấy có chút gò bó, chứ không được thả lỏng bằng Trần Đông.

Lý Quan Ngư ôm một ca kỹ nhìn như trêu đùa nhưng thực ra đang yên lặng quan sát biểu hiện của hai người Lý Dật Phong.

Trong nội tâm thì phán đoán!

Dưới lầu, theo tiếng sáo trúc dây đàn vang lên, Tiếu Chi Nhi trong tiếng hoan hô rầm trời cuối cùng đã lên sân khấu…

Nhưng tiếng ồn ào bên ngoài lầu lại thu hút không ít sự chú ý của nhiều người.

Tiếu Chi Nhi cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, bởi vì khi nàng lên sân khấu cũng không hề có tiếng hưởng ứng nồng nhiệt đến như vậy.

- Đó chẳng phải là Ngọc Tiểu Ất sao?

Trần Đông đột nhiên chỉ vào Ngọc Doãn đang diễn tấu trong đám đông, kinh ngạc hỏi.

- Ngọc Tiểu Ất là ai?

Rõ ràng Lý Dật Phong đã quên Ngọc Doãn, nghe Trần Đông nói, y tò mò hỏi.

- Đại Lang quên ngày đó trên sông Ngũ Trượng, nương tử của Ngôn Phạm đại phu khi đánh đàn có gặp người này?

- A...là ngươi nói cái tên giao tranh bị thua, còn thiếu người ta ba trăm xâu sao?

- Đúng vậy!

Trần Đông cười nói:

- Ta còn bảo lãnh hắn tại phủ Khai Phong, cũng không biết tình hình của hắn hiện nay ra sao. Thật không ngờ hắn lại có thể đàn hay như vậy, nếu Đại Lang có hứng thú, chúng ta xuống dưới lầu để xem, ngươi nghĩ thế nào?

Lý Dật Phong không thích Ngọc Doãn, nhưng lại càng không thích bầu không khí tại lầu này.

Lập tức gật đầu nói:

- Vậy thì cứ theo lời Thiếu Dương.

Hai người dứt lời xoay người chào Lý Quan Ngư.

Lý Quan Ngư ngạc nhiên nói:

- Vì sao hai vị đại ca lại đi? Chẳng lẽ tiểu đệ tiếp đãi không chu toàn nên giận sao?

Trần Đông liên tục xua tay:

- Không phải vậy, chỉ là thấy bạn cũ bên ngoài nên muốn đến đó hàn huyên...Lý quan nhân chiêu đãi rất tận tình, chỉ là quá trùng hợp...Ngày khác, không bằng ngày khác do Đại lang làm chủ, mong quan nhân đừng chối từ...

Dứt lời, Trần Đông lôi kéo Lý Dật Phong vội vàng đi.

Vẻ mặt Lý Quan Ngư lo lắng đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

- Người kia là ai?

Một kỹ nữ cười nói:

- Chẳng phải là Ngọc Tiểu Ất cửa hàng Ngọc gia đó sao?

Đã sớm nghe người ta nói hắn đàn rất hay nhưng chưa được chứng kiến, không ngờ hôm nay hắn lại trình diễn tài nghệ dưới lầu.

Hắn chính là Ngọc Tiểu Ất?

Trong mắt Lý Quan Ngữ ánh lên tia lạnh lùng sắc bén.

Nhưng ngay sau đó lại cười rất tươi:

- Quả đúng là đàn hay, không bằng chúng ta cũng xuống đó xem?

Đám kỹ nữ lập tức nhao nhao đồng ý.

***

Cái cung trong tay Phùng Siêu khẽ rung lên, xuất hiện một tạp âm không bình thường.

Cũng may y kinh nghiệm phong phú, ngay lập tức cảm giác được không ổn, vội vàng ổn định tinh thần, kéo làn điệu trở lại.

Nhưng dù là một tạp âm nhỏ như vậy cũng không thoát khỏi lỗ tai Tiếu Chi Nhi.

Thân hình đang múa uyển chuyển của nàng mượn theo tiếng ca nhẹ nhàng xoay người đánh mắt nhìn về phía Phùng Siêu, ánh lên tia nghi vấn.

Đối với Phùng Siêu, Tiếu Chi Nhi rất kính trọng.

Đó là đệ tử thân truyền của Từ Diễn, rất nổi tiếng trong phố xá, tuyệt đối là người giỏi Kê Cầm của phủ Khai Phong. Lúc trước Tiếu Chi Nhi mời Phùng Siêu xuất thân cũng phải mất bao tâm tư. Từ lúc Phùng Siêu trở thành nhạc công của nàng tới nay cũng đã mang nhiều lợi ích cho Tiếu Chi Nhi, thanh danh nàng ngày càng vang dội.

Tiếu Chi Nhi không hát hay nổi tiếng, giỏi cầm kỳ thi họa, tinh thông mọi thứ như Lý Sư Sư, Phong Nghi Nô, nàng xuất thân tạp kịch, luận tầng lớp nàng thấp hơn Lý Sư Sư một bậc. Đây cũng là chướng ngại lớn nhất để Tiếu Chi Nhi trở thành Thượng thính hành thủ (người đứng đầu trong nghề ca múa). Nhưng từ lúc Phùng Siêu đến, hoặc ít hoặc nhiều đã lấp đi chỗ thiếu hụt duy nhất này của nàng.

Cho nên Tiếu Chi Nhi vô cùng tôn kính Phùng Siêu.

Đôi mắt thu ba dường như muốn hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Phùng Siêu khẽ mỉm cười với nàng, ra hiệu không có gì. Tuy nhiên lúc Tiếu Chi Nhi xoay người, Phùng Siêu đột nhiên quay đầu nhìn nô ca ngồi bên, mấp máy miệng, ý hỏi bên ngoài xảy ra chuyện gì?

Tuy rằng Phùng Siêu ở trên đài, khoảng cách khá xa với phố dài bên ngoài lầu.

Nhưng Ngọc Doãn kia sau khi cải tạo Kê Câm, lực vang cực mạnh, không ngờ ảnh hưởng đến tiết tấu của y.

Tự khúc Carmen hòa với giọng hát của Tiếu Chi Nhi, hoàn toàn trái ngược, có sự khác biệt rất lớn.

Phùng Siêu thân là danh gia, đương nhiên có thể cảm nhận được ma lực trong tiếng đàn của Ngọc Doãn, nên lại càng dễ lây nhiễm người khác. Sai lầm vừa rồi là không cẩn thận đã bị tiếng đàn của Ngọc Doãn bị lây nhiễm nên mới có kết quả như vậy.

Nô Ca cũng không hiểu nhìn lại Phùng Siêu.

Phùng Siêu giận giữ, bặm môi ra hiệu cho Nô Ca ra ngoài.

Lúc này Nô Ca mới kịp phản ứng vội xoay người đi ra. Nàng cũng cảm nhận được tiếng ồn ào náo động bên ngoài, nhưng lại không để tâm, thế nhưng lại không ngừng có khách nhân bước ra khỏi lầu, Nô Ca cũng không nén nổi sự tò mò.

- Có chuyện gì thế?

Nô ca ngăn Chu Thành lại.

- Hình như Tiểu Ất chơi đàn bên ngoài, cho nên tất cả mọi người đều đến xem.

- Tiểu Ất?

Nô Ca nhăn mày lại, trầm giọng hỏi:

- Là Ngọc Tiểu Ất đầu phố kia?

- Đúng vậy!

Nô Ca không nói thêm lời nào quay đầu bước đi.

Chu Thành nhìn theo lưng của nàng, trong lòng cười lạnh:

“ Xem ngươi còn cuồng ngạo được bao lâu....”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.