Tổng Tài Xấu Xa Cảm Phiền Tránh Ra

Chương 4: 4: Thổi Gió Vào Gối





Quả nhiên không đợi cô trả lời, Đường Quốc Cường ở bên đầu kia điện thoại đã không kiên nhẫn lên tiếng: "Con xem thử mấy ngày nay có hôm nào rảnh rỗi, cùng chồng về nhà ăn một bữa cơm có được không?"
Ánh mắt Đường Thanh Tâm bên đầu này của điện thoại lạnh như băng, lại cưỡng ép chính mình lên tiếng: "Hả? Bố nhớ con sao? Vậy tối mai con về, nhưng mấy ngày nay Lệ Thiên Minh bận nhiều việc, e là không thể đi thăm bố rồi".
"Vậy thì không được, hôm sau thì sao? Hôm sau Lệ tổng có rảnh không?" Đường Quốc Cường nôn nóng thấy rõ sau khi nghe Lệ Thiên Minh không rảnh.
Đường Thanh Tâm không che giấu sự giễu cợt của mình nữa: "Không cần phải quanh co lòng vòng, có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi."
Đường Quốc Cường dõng dạc: "Con biết đó, gần đây làm ăn cũng không dễ.

Một người bạn của bố nói khu vực bên Long Hồ kia rất tốt, là địa bàn của nhà họ Lệ, gần đây đang kêu gọi đầu tư, con xem thử có thể nói với Lệ tổng xin chút gì không? Không phải là nước phù sa không chảy ruộng ngoài sao?"
"Không thể được!" Đường Thanh Tâm nhíu đầu lông mày, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nhăn nhíu lại, lời lẽ nghiêm khắc từ chối.
Ba năm trước đây Tần Lâm của nhà họ Đường phá sản cũng bởi vì Đường Quốc Cường ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu của hạng mục công trình, tạo ra sự cố về vấn đề an toàn, lúc

công nhân thi công đã ngã từ tầng cao xuống, chuyện xấu bùng nổ ngay tức khắc, trong một đêm nhà họ Đường đã xuống dốc đến mức đó.
Nếu không nhờ lúc ấy cô vào nhà họ Lệ, dựa vào nhà họ Lê tiếp tế, e là cả nhà cô đã sớm sống ở đầu đường xó chợ.

Bây giờ còn muốn tham nhiều hơn? Đúng là vứt hết thể diện đi rồi.
Đường Quốc Cường ở bên đầu kia điện thoại nghe thấy con gái từ chối, tức giận thở hổn hển, không còn đeo mặt nạ giữ thể diện nữa: "Mày không phải là cô chủ nhà họ Lệ sao? Chỉ cần thổi gió bên gối thôi mà có cái gì không làm được? Đồ vô ơn, uổng công tao nuôi mày nhiều năm qua".
Đường Thanh Tâm nghe chỉ cảm thấy buồn cười, yên lặng cười lạnh: "Đồ vô ơn? Tôi cho ông ba mươi lăm tỷ là xong rồi chứ nhỉ, hổ dữ cũng không ăn thịt con, nào có người làm bố nào đem bán con gái mình? Thậm chí lấy mẹ ra uy hiếp tôi, nếu như tôi không kết hôn thì mẹ sẽ bị đưa vào bệnh viện tâm thần!"
Đường Quốc Cường ở bên đầu kia điện thoại phách lối: "Bà ta có bệnh, đưa đến bệnh viện thì sao? Bất cứ lúc nào tao cũng có thể ký tên đưa bà ta vào bệnh viện tâm thần!"
Mắt Đường Thanh Tâm đỏ lên, cô cố kìm nén không ch ảy nước mắt: "Khi đó tôi và Lệ Bách Nhiên đã bàn chuyện cưới gả xong!"
Đường Quốc Cường chẳng thèm ngó tới: "Sao cái thằng oắt con vô dụng không có tương lai đó có thể so được với Lệ Thiên Minh? Bây giờ mày trở thành con dâu hào môn trẻ tuổi nhất thành phố Hải Phòng, còn không cảm ơn tao, đừng có mà không biết điều!"
"Nếu như lúc trước ông không ngoại tình thì sao mẹ tôi có thể như vậy?" Đường Thanh Tâm hít sâu một hơi, nói tiếp.
“Ông đã sớm có con riêng ở bên ngoài còn dụ dỗ mẹ tôi, sau khi thành công lại dẫn người phụ nữ ở bên ngoài của ông đến k1ch thích bà ấy.

Ông ép bà ấy thành người bệnh thần kinh, còn muốn đưa bà ấy vào bệnh viện tâm thần chịu cách thức trị liệu thô bạo?"
Đường Quốc Cường ở bên đầu kia điện thoại không phản bác được.
Đường Thanh Tâm nói xong, giọng khẽ run.

Hít sâu một hơi, ổn định lại tâm trạng, tỉnh táo nói với Đường Quốc Cường ở bên đầu kia: "Ba mươi lăm tỷ kia đã giúp tôi trả ơn sinh thành, chuyện còn lại ông tự mình giải quyết đi, đừng trông cậy vào tôi giúp ông làm bất cứ chuyện gì."

Ngắt điện thoại, Đường Thanh Tâm mệt mỏi tựa lên bồn rửa tay, từ từ bình tĩnh lại.
Xả chút nước lạnh vỗ vỗ mặt mình, cô mới chậm rãi đi ra ngoài.
Trở lại chỗ ngồi xử lý xong chuyện của mình, Đường Thanh Tâm nhìn đồng hồ, Lệ Thiên Minh vẫn chưa về.
Cô thu dọn xong đồ, đi ra tòa nhà chặn một chiếc xe: "Viện điều dưỡng phía Tây thành phố".
Lúc Đường Thanh Tâm đến Viện điều dưỡng đã là giờ cơm tối.

Cô nhận lấy bát từ nhân viên điều dưỡng cẩn thận đút cơm cho mẹ.
Hoàn cảnh nơi này tốt hơn ở bệnh viện tâm thần rất nhiều, ít nhất sẽ không phải chịu "trị liệu" bằng cách thức thô bạo! Đường Thanh Tâm nhìn mẹ mình ở trước mặt.
Sau khi bị Đường Quốc Cường đả kích, bà giống như một vũng nước lặng.
Sao Đường Quốc Cường còn có thể trông mong mình có thể giúp ông ta chứ?
Đường Thanh Tâm nhìn mẹ ngủ, khuôn mặt hết sức bình tĩnh không hề đề phòng, trong lòng mới yên tâm lại, kéo kéo góc chăn, nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Cô không lập tức rời đi mà là đi tới phòng làm việc của bác sĩ trưởng, hỏi thăm tình trạng gần đây của mẹ.
Bác sĩ mặc áo blue đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi, nói với cô: "Bệnh tình gần đây của mẹ cô rất ổn định, trạng thái tinh thần không tệ, vô cùng phối hợp với nhân viên trị liệu chúng tôi.Cô có thể yên tâm, tôi tin tình trạng của bà ấy sẽ càng ngày càng tốt lên thôi."

Nghe thấy bác sĩ nói như vậy, Đường Thanh Tâm hơi buông lỏng ngón tay bóp chặt túi xách, đôi mắt sáng ngời cũng bớt đi một chút lo lắng.

Cô hơi mỉm cười nói: "Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn mọi người đã tận tâm chăm sóc mẹ tôi".
Bác sĩ gật đầu, nói tiếp: "Cô Thanh Tâm, việc trị liệu năm nay đã kết thúc, cô xem thử khi nào thì ký tiếp hợp đồng năm sau? Mẹ cô còn cần ở lại củng cố bệnh tình, nếu không trị liệu rất có thể sẽ thất bại trong gang tấc".
Đường Thanh Tâm bất tri bất giác rũ mắt xuống, lông mi thật dài tạo thành bóng mờ ở trên mặt, khiến cho người ta không thấy rõ trong đôi mắt đó có vẻ bất đắc dĩ.
Viện điều dưỡng này rất thích hợp để mẹ trị liệu, nhưng chi phí cũng vô cùng đắt, một năm cần khoản ba tỷ rưỡi.
Nói ra sẽ không có ai tin, đường đường là nữ chủ nhân nhà họ Lệ lại rầu rĩ chỉ vì ba tỷ rưỡi.
Nhưng sự thật chính là như thế..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.