Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 45




Chương 45

Mang thai gì cơ? Vương Ngọc San thoáng kinh ngạc, nhưng cô ta bỗng bắt được từ khóa: tối hôm đó, quán bar Moonlight.

Cô ta nhớ tới mấy tháng trước, Thi Nhân bỗng về nước trước thời hạn để chúc mừng sinh nhật Châu Chính Bắc, chính là ở quán bar Moonlight. Sau đó Thi Nhân về nhà, bị cha nhốt dưới tầng hầm, viên ngọc bội này cũng rơi xuống từ trên người Thi Nhân vào lúc đó.

Chẳng lẽ ở quán bar Moonlight hôm đó, Thi Nhân đã ngủ với Tiêu Khôn Hoằng?

Trong lòng Vương Ngọc San có rất nhiều nghi hoặc, nhưng cô ta vẫn ra vẻ xấu hổ đỏ mặt: “Không có, em có ăn thuốc tránh thai, nhưng em không ngờ người đêm hôm đó lại là anh.”

Ai thèm quan tâm nhiều như thế, đây chính là cơ hội tốt! Nhưng có phải chứng minh Tiêu Khôn Hoằng cũng không bất lực như lời đồn không nhỉ? Vương Ngọc San không khỏi vui sướng, thế thì cô ta càng hài lòng.

Nhưng cô ta lại hơi khó hiểu, Tiêu Khôn Hoằng mà lại không nhận ra người phụ nữ đã quan hệ với mình là ai sao?

Tiêu Khôn Hoằng thả lỏng. Không mang thai là tốt rồi. Anh thản nhiên nói: “Tôi sẽ đền bù cho cô. Nói đi, cô muốn gì?”

Trái tim Vương Ngọc San lập tức đập thình thịch. Cô ta muốn rất nhiều thứ, tiền xài không hết, trang sức túi xách hàng hiệu, siêu xe, thứ gì cũng muốn.

Nhưng cô ta không thể nói thế. Mẹ đã dạy: càng muốn đàn ông tiêu tiền thì lại càng thể để anh ta tiêu tiền.

Vương Ngọc San nổi dũng khí ngẩng đầu: “Chuyện hôm đó cứ coi như chưa từng xảy ra đi. Dù sao bây giờ anh đã kết hôn với chị em rồi, nếu bị chị ấy biết thì chắc chắn sẽ hiểu nhầm”

“Không liên quan tới cô ta, đây là lúc trước tôi hứa hẹn với cô.”

“Để em suy nghĩ đã.” Ánh mắt Vương Ngọc San hiện lên một tia vui sướng, xem ra Tiêu Khôn Hoằng cũng chẳng quan tâm Thi Nhân, chứng tỏ mình vẫn rất có hy vọng.

“Ừ”

Lúc Tiêu Khôn Hoằng đang định rời đi, Vương Ngọc San đuổi theo: “Anh Hoằng, em có thể xin số điện thoại cá nhân của anh không?”

Trợ lý đang định từ chối thì Tiêu Khôn Hoằng thản nhiên nói: “Cho cô ta.”

Nhận được số điện thoại, Vương Ngọc San mừng như điên, dường như đã thấy thẻ đen vẫy gọi mình. Dù sao người gây rắc rối là em trai mình, mình là chị ruột thì mới có tư cách đến nhà họ Tiêu chuộc tội!

Mình phải lên kế hoạch một chút, không thể để Thi Nhân trở thành chướng ngại vật của mình. Chờ đến khi mình trở thành mợ ba nhà họ Tiêu, mình nhất định sẽ trả lại cho con tiện nhân Thi Nhân kia gấp trăm, gấp ngàn lần những gì mà mẹ mình gặp phải.

Mình muốn Thi Nhân phải hối hận vì đã đến thế giới này, hối hận vì đã đắc tội mình!

Vương Ngọc San càng nghĩ càng kích động, lập tức gọi taxi về nhà, dường như đã nhìn thấy mình trở thành mợ ba nhà họ Tiêu, có nhiều tiền đến nỗi xài không hết.

Lúc ở trên xe, cô ta gọi cho người quen ở quán bar Moonlight hỏi về chuyện xảy ra đêm hôm đó, nhưng chỉ biết hôm đó tầng ba cúp điện, tất cả camera đều bị hỏng.

Đúng là trời cũng giúp mình!

Trong lòng Vương Ngọc San đã hình thành kế hoạch hoàn thiện đuổi con tiện nhân Thi Nhân kia đi.

Sau khi về nhà, cô ta kích động đi tìm Vương Duyệt: “Mẹ, con có chuyện rất quan trọng muốn nói với mẹ”

Vương Duyệt vẫn còn quấn băng gạc trên mặt. Bà ta gõ chữ trên iPad: “Chuyện quan trọng gì?”

“Mẹ lại đây với con trước đã.” Vương Ngọc San kéo bà ta vào phòng mình sau, đó kể lại chuyện viên ngọc bội và Tiêu Khôn Hoằng.

“Ngọc San, con có chắc ngọc bội đó là do con tiện nhân Thi Nhân kia làm rớt không?”

“Đương nhiên rồi. Nhưng con không ngờ nó lại là của Tiêu Khôn Hoằng. Trông anh ta có vẻ rất coi trọng viên ngọc bội đó, hồi chiều còn rất khách khí dịu dàng với con, không giống như lời đồn bên ngoài. Hơn nữa lẫn trước anh ta còn mua hết cả trung tâm thương mại cho Thi Nhân, hào phóng như thế mới đẹp trai.”

Vương Duyệt chần chờ: “Nhưng mẹ nghe nói cậu ta bị bất lực, tính cách cũng không tốt lắm.”

“Mẹ, đó cũng là tin đồn thôi, Tiêu Khôn Hoằng chính miệng hỏi con có mang thai hay không, chứng tỏ anh ta làm được. Ở quán bar lần trước, chắc chắn là vì bảo vệ danh tiếng của bà Tiêu nên Tiêu Khôn Hoằng mới đối xử với mẹ như thế. Nếu sau này con thành bà Tiêu thì anh ta sẽ không còn làm thế nữa đâu.”

Nghĩ đến đây, Vương Ngọc San không khỏi ghen ty Thi Nhân. Nếu người xảy ra quan hệ với Tiêu Khôn Hoằng đêm hôm đó là mình thì tốt biết mấy, vậy thì mọi thứ đều sẽ là của mình.

“Mẹ, nếu con có thể thay thế Thi Nhân trở thành mợ ba, sau này sẽ có nhiều tiền xài không hết, còn có thể trả lại nỗi nhục của mẹ gấp mười lần cho con tiện nhân Thi Nhân kia!”

“Con để mẹ ngẫm lại đã, đừng sốt ruột.” Vương Duyệt vỗ tay con gái. Nếu đúng như con gái mình nói thì gả cho Tiêu Khôn Hoằng đúng là mối hôn nhân không tồi.

Hai mẹ con trốn trong phòng nói chuyện thật lâu, lên kế hoạch trở thành mợ ba nhà họ Tiêu, hoàn toàn không để mắt tới Thi Nhân.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.