Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 48: Ai là người chống lưng cho cô ta?




Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Tần Dịch Dương kéo tay nàng, bước ra ngoài.

Lâm Hi Hi còn chưa kịp phản ứng, cả người đều khô nóng cứng ngắc, bị hắn tùy ý kéo đi, nhớ tới những lời hắn vừa nói, một cảm giác kinh hoàng lướt qua nàng. Lòng bàn tay Tần Dịch Dương rất ấm, thế nhưng nàng muốn giãy cũng thoát không ra được. Lâm Hi Hi ngọ nguậy khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng hồng, trong lòng vẫn còn rất sợ hãi.

Mãi cho đến khi ngồi vào xe, tay vẫn bị hắn nắm chặt, hắn vẫn không có động tĩnh gì, Lâm Hi Hi mới dám từ từ rút tay ra, chỉ là tim vẫn không ngừng đập phồng phập như trước.

Qua kính chiếu hậu, nàng mơ hồ thấy được đôi mắt của Tần Dịch Dương, đôi mắt đầy mê hoặc mà lạnh lùng, toàn bộ thân người hắn toát lên vẻ nguy hiểm khôn chừng.

Nguy hiểm?

Lâm Hi Hi bị suy nghĩ của chính mình làm cho sợ hãi.

Có lẽ là vậy…đầu óc nàng có chút bấn loạn, từ lúc gặp Tần Dịch Dương đến nay, nàng hiếm khi cảm thấy thoải mái, quan hệ của bọn họ sao lại biến thành thế này? Rốt cuộc là vì sao nàng lại từng bước, từng bước một bị hắn cuốn vào vòng xoáy mịt mùng thế này?

***

Tại văn phòng làm việc của Nhạc thị, Nhạc Phong nhìn người đàn ông trước mặt, miệng hé nở nụ cười lạnh lùng.

“Nhạc tiên sinh, sự tình là vậy.” luật sư trình bày sự việc, xuyên qua cặp mắt kính nhìn hắn, “Vụ án cô Lâm tố cáo ngài do chính tôi thụ lí, đây là giấy triệu tập của tòa, phiền ngài chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.”

“Cái gì mà giấy triệu tập?” Kiều Nhan nện gót giày từ đằng sau tiến đến, nhíu mày giật lấy tờ giấy, nhìn thoáng qua liền đổi sắc mặt, đỏ mặt tức giận, cúi cùng đập một tiếng “Rầm” xuống bàn.

“Lâm Hi Hi điên rồi có phải không? Lam luật sư, ông có biết cô ta cũng chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt không, vậy mà dám làm khó dễ cho tập đoàn Nhạc thị sao?” Kiều Nhan hết sức kinh ngạc, quát lớn.

Luật sư liếc nhìn cô một cái, cười cười, không thèm để ý đến cô.

“Địa vị của cô gái này, tôi không tiện nhiều lời, Nhạc tiên sinh, đến lúc đó, mời ông đến đúng giờ.” Luật sư nói xong, lễ phép gật đầu đứng dậy, bước ra khỏi phòng làm việc.

“Rốt cuộc là ai đã cho cô ta lá gan khởi kiện anh?” Kiều Nhan lại cầm lấy tờ giấy triệu tập, trên đó đề hai chữ “Cưỡng hiếp”, trong lòng cô trào lên lửa giận, “Cô ta cho rằng mình là ai chứ! Làm cho anh bị mất mười triệu, lần trước lại còn quấy rầy anh, vậy mà còn dám khởi kiện anh! Nhạc Phong, anh sao lại phải mềm lòng với cô ta? Đối với loại đàn bà này, em có cách để cô ta biến mất.”

Nhạc Phong khẽ nhắm mắt, mập mờ nhìn tờ giấy triệu tập.

Hi Hi của hắn…từ lúc nào lại tráo trở thế này?

Là vì lần trước thân mật với người phụ nữ khác trước mặt nàng, cho nên nàng bị kích động sao? Nhạc Phong cười cười, ngón tay chậm rãi xoa cằm —— xem ra hắn chơi đùa còn chưa đủ, nàng vẫn không sợ, trái lại còn tỏ ra rất dũng cảm.

Hi Hi, nói cho tôi biết, ai ở đằng sau chống lưng cho cô, hả?

Hắn càng ngày càng có hứng thú muốn biết…

“Đi đến tòa án, giúp tôi chuẩn bị việc hòa giải…Tôi muốn gặp cô ấy.” Nhạc Phong yếu ớt nói.

Kiều Nhan ngẩn ra, ngực có chút hoảng loạn.

“Nhạc Phong…chuyện này không cần anh đứng ra, để em liên lạc với hai bác, bọn họ sẽ giúp được anh, về phần Lâm Hi Hi, anh giao cho em có được không? Em đảm bảo sau này cô ta sẽ không còn xuất hiện trong cuộc sống của anh nữa…”

Kiều Nhan hạ thấp người ôm hắn, tạo nên tư thế vô cùng thấp hèn trước mặt hắn, bàn tay tiến vào quần áo hắn, siết sao nắm chặt thắt lưng hắn.

Nhạc Phong nổi giận, giương nắm đấm về phía Kiều Nhan: “Cô không quan tâm đến việc tôi có bao nhiêu người phụ nữ à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.