Tổng Tài Tàn Khốc Đoạt Ái

Chương 131: 131: Ngoại Truyện 11 Hạnh Phúc Vẹn Toàn Đại Kết Cục





1 năm sau….

Tại sân bay Thành phố.

Kính Hàm đang ôm Ni Ni trong tay, tình yêu đầy ăm ắp dâng lên trong ánh mắt, trong cả nụ hôn nồng nàn của anh đặt lên môi cô…
Trong phòng chờ Thương gia, Tề Yến Thanh, Lôi Triệt và Nhiếp Phong đang ung dung thưởng rượu, hài lòng nhìn kế hoạch tác hợp có phần “xấu xa” của mình thành công mĩ mãn.

Khi bóng dáng của Kính Hàm khuất sau cửa an ninh, Tề Yến Thanh cũng đủng đỉnh đứng dậy, phong thái ung dung quý tộc của hắn chẳng thể lẫn đi đâu được, lúc nào cũng điềm đạm và cao ngạo, giống như một bậc quý tộc với khí chất đã ngấm vào cả trong máu…
_ Rượu ngon bạn hiền ngàn chén thiếu! Hôm nay tới đây thôi! Việc cũng đã xong, tôi phải về trước! Mẹ con Ân nhi đang chờ tôi!
Đặt ly rỗng xuống bàn, Tề Yến Thanh chỉnh lại áo vest điềm đạm rời đi…Nhiếp Phong chao nhẹ ly rượu đỏ trong tay, ánh mắt tinh nhuệ lướt qua gương mặt cao ngạo của Lôi Triệt…
_ Xem ra Tề Yến Thanh nhanh tay hơn cậu rồi!
Lôi Triệt cười nhẹ, đủng đỉnh chao ly rượu đỏ trong tay…
_ Cứ để rồi xem…
Nói như vậy thôi, chứ thật ra trong lòng hắn cũng lo tới nóng hết cả gan cả ruột…
Kể từ ngày Giai Kỳ cùng hắn trở về Đại lục, đã là một năm…Một năm với bao nhiêu biến cố xảy ra, từ chuyện Khuất lão gia là kẻ phản bội, khiến cho Tề Yến Thanh, Lôi Triệt và Nhiếp Phong phải kết hợp lại mới trừ khử được gã...Rồi sau đó tới chuyện Tề Yến Thanh trúng đạn suýt nữa mất mạng, rồi chuyện phải sắp xếp ổn thỏa với phía chính quyền luật pháp mà Nhiếp Phong bị quay mòng mòng…Bao nhiêu chuyện xảy ra, khiến cho thời gian một năm trôi qua thấm thoắt như một giấc mộng…
Lôi Triệt trầm ngâm suy nghĩ khi lái chiếc xe rẽ vào khuôn viên biệt thư Lôi gia, cánh cửa gỗ mở toang, bầu không khí ấm áp tràn cả ra ngoài…
Hắn bước ra khỏi xe, cầm theo một bó hoa hồng nhung rất đẹp, chỉnh trang lại quần áo tóc tai như thể lần đầu đi hẹn hò, hăng hái bước vào nhà…
Vừa mới đặt chân vào trong, mùi thức ăn thơm phức cùng tiếng ngâm nga khe khẽ của Giai Kỳ đã khiến Lôi Triệt như thể lạc vào một cơn mộng hoang đường…Một năm rồi, hắn vẫn không thể quen được cảm giác hạnh phúc hiện hữu này….

_ Vợ ơi!1
_ Em ở trong này!
Véo von gọi cô từ bên ngoài cửa vào, Lôi Triệt hăm hở bước vào căn bếp, nơi mà Giai Kỳ đang bận rộn nấu bếp.

Chiếc tạp dề xinh đẹp thắt hờ trên eo lưng cô, Giai Kỳ dịu dàng quay lại, giật mình khi thấy trước mặt cô là một bó hồng rạng rỡ…
_ Tặng em này!
Lôi Triệt âu yếm nói với cô, những bông hồng tuyệt đẹp thơm ngát phủ kim tuyến lấp lánh như kim cương dưới ánh đèn lóng lánh.

Giai Kỳ thích thú nhận bó hoa, đôi mắt âu yếm nhìn Lôi Triệt…

_ Tuần nào cũng tặng hoa cho em…Khai mau! Anh đang đóng cổ phần vào cửa hàng hoa đúng không?
_ Làm chủ rồi thì có được tính là đóng cổ phần không?
Lôi Triệt giả như ngây ngốc, đầu ngón tay của hắn nhấc nhẹ chiếc cằm xinh đẹp của cô lên, nồng nàn đặt lên nét cười ấy một nụ hôn…
Cửa hàng hoa này Lôi Triệt mua rồi để người khác làm quản lý hộ, để tiện mỗi lần qua đều có sẵn loại hồng nhung mà Giai Kỳ thích…Loại hồng nhung được nhập trực tiếp từ…điền trang của Lucas và Alsou tại Nga…
Bao nhiêu tháng ngày trôi qua, bọn họ sống rất tốt, giờ đã trở thành chủ một điền trang trồng hoa nổi tiếng, còn tạo được công ăn việc làm cho những người nhập cư nghèo tại khu chung cư đó…cũng đã sinh con rồi, một bé gái rất xinh xắn…Lúc mà nhận được bưu thiệp kèm ảnh của cô bé, Giai Kỳ cứ mê mẩn mãi không thôi…
_ Thơm quá! Em đang nấu món gì vậy?
_ Cà ri của Ấn Độ! Hôm qua em qua nhà của cha, thấy dì Lưu đang nấu cho ông ăn món này, thấy thơm quá em xin công thức về nấu cho anh ăn! Anh thử xem được không?
Bốn năm qua, cuộc sống có thăng có trầm, cũng thay đổi không ít chuyện….Ai mà ngờ cuối cùng thì Lão Trịnh cũng đã nên duyên cùng bác sĩ Lưu, đã dọn về sống chung một mái nhà rồi…
Cuối cùng thì ai cũng tìm được hạnh phúc cho mình!
Lôi Triệt đón thìa cà ri thơm phức từ tay cô, thổi phù phù rồi nếm thử…
_ Woa…ngon lắm!
_ Thật không?
Giai Kỳ hào hứng hỏi, Lôi Triệt lập tức gật đầu, vòng tay ôm lấy eo thon của cô…
_ À…chuyện của Kính Hàm và NiNi sao rồi ạ?
_ Hoàn hảo!
Lôi Triệt nhìn Giai Kỳ vừa hỏi hắn vừa nấu ăn, ánh mắt tràn đầy yêu thương dịu dàng, không rõ hắn đang nói về Kính Hàm và NiNi hay là đang thầm khen ngợi cô nữa?
_ Vậy thì tốt quá rồi! Cũng mừng cho anh ấy…Kính Hà cuối cùng cũng có thể hạnh phúc rồi! Một con người tốt như ngài ấy….NiNi quả thật là may mắn!
_ Này! Anh không hiểu tại sao cả em, cả Thiên Ân, và cả Lam Nghi đều thích Kính Hàm như vậy nhỉ? Rút cuộc cậu ta có gì mà thu hút phái nữ tới vậy chứ?
Giai Kỳ cười toe toét, ánh mắt sáng lấp lánh liệt kê một tràng cho Lôi Triệt.

_ Ngài ấy đẹp tai, điềm đạm, dịu dàng, trưởng thành, có trách nhiệm, lịch sự, ôn hòa, nhã nhặn, dễ tính…hơn nữa lại vô cùng vô cùng chung thủy nữa!1
_ Cậu ta tốt như vậy, sao mà không yêu cậu ta luôn đi!
Lôi Triệt giận dỗi buông cô ra, hậm hực quay lưng bỏ đi…
Nhưng vừa mới định bước, eo hông của hắn đã bị vòng tay của Giai Kỳ đan lấy, cô tựa đầu vào lưng hắn, thì thầm ngọt ngào…
_ Nhưng mà em nỡ yêu anh rồi, Kính Hàm cho dù tốt thế nào…cũng chẳng liên quan!
Gương mặt đang sa sầm của Lôi Triệt lập tức tươi như hoa, hắn quay đầu lại ôm lấy Giai Kỳ, hôn lên đỉnh đầu cô âu yếm…
Rồi thanh âm có chút bất mãn tủi thân vang lên, thì thầm với cô…
_ Hôm nay Tề Yến Thanh khoe anh, Thiên Ân có thai cũng gần 2 tháng rồi đó…Giờ hắn ta đi đâu, mở miệng ra cũng là “mẹ con của Ân nhi”…Làm như anh để tâm, anh ghen tị với hắn ấy…!

Giai Kỳ bật cười, dịu dàng vỗ vỗ lên bờ vai rộng lớn như thể chống đỡ được cả thế gian của anh…
_ Thật ra là anh để tâm…anh ghen tị thật…Giai nhi à….! Anh già lắm rồi…đã 42 tuổi rồi, U50 rồi đó…!
Giọng nói vừa tủi thân vừa uất ức của Lôi Triệt khiến Giai Kỳ bật cười…Làm gì có người đàn ông U50 nào mà ngày nào cũng làm việc hơn 12 tiếng, vừa làm việc vừa tập gym 3 tiếng, người chẳng có chút mỡ thừa nào như hắn? Làm gì có người đàn ông U50 nào một tay nhấc tạ 50 cân đi đi lại lại trong phòng tập, vừa đi vừa gọi điện thoại bàn công việc trước ánh mắt kinh hoàng của huấn luận viên riêng như hắn chứ?
_ Tuổi tác chỉ là con số thôi….Thôi nào! Nay ăn cơm sớm! Anh vào rửa tay đi rồi em dọn đồ ăn!
Lôi Triệt chẹp miệng, cho dù hắn thèm có con lắm rồi, mà cũng chẳng dám giục Giai Kỳ…Ôm gương mặt “vô cùng ghen tị với ai kia có con rồi” ấy đi vào phòng tắm để rửa tay, Giai Kỳ nhìn hắn ủ dột thảm thương mà không thể nhịn được cười….

Lôi Triệt rửa tay một cách cứng nhắc, đôi mắt hắn đảo lên mặt đá cẩm thạch rồi vẩy vẩy nước, lau tay vào khăn bông, đưa vào máy sấy khô rồi thở dài đi ra ngoài…
Nhưng đột nhiên, một tia sét như nổ ra trong đầu hắn…Lôi Triệt hoảng hốt và điên loạn, chạy thẳng vào phòng tắm, đôi tay hắn run bắn lên nhấc lên một chiếc que thử thai…1
Hai…
Hai….vạch!
Hai vạch!
Trái tim Lôi Triệt đập tới mức hoảng loạn, quả tim già gần 50 tuổi của hắn không cẩn thận lại vỡ tung ra…có khi hắn lên cơn nhồi máu cơ tim mất….!1
Loạng choạng bước ra ngoài, Lôi Triệt nhìn Giai Kỳ đang mỉm cười dịu dàng với hắn nhưng đôi mắt cô lại long lanh đầy nước…
Lôi Triệt đưa tay ôm chặt lấy tim mình, bàn tay hắn run run cầm que thử thai, lẩy bẩy lắp bắp hỏi cô…
_ Thật…thật sao?
Giai Kỳ dịu dàng gật đầu, nụ cười nở rộ trên môi như một đóa hồng xinh đẹp, và nước mắt cuối cùng cũng trào ra…
_ GIAI NHI!!!!
Lôi Triệt hét lên, chạy ùa vào ôm chặt lấy cô, nhấc bổng cô lên, vùi sâu cô vào nụ hôn của hắn…
Nước mắt nóng hổi chảy ra từ khóe mắt sắc bén của Lôi Triệt….Hắn ôm chặt lấy Giai Kỳ, nghe tiếng thổn thức của con tim cô, và tim của chính mình…
_ Anh được làm cha! Anh được làm cha rồi! Giai nhi! Anh có con rồi!
Ôm chặt vô, quay vòng vòng cô trong bếp…Giai Kỳ chóng mặt rối tung rối mù, vỗ vỗ vào tay hắn…
_ Triệt! Chóng mặt em! Bỏ em xuống!
_ Anh xin lỗi! Anh xin lỗi….Giai nhi…
Lôi Triệt hoảng hốt như phải bỏng, hắn vội vã đặt cô xuống, nâng niu kéo ghế cho cô ngồi xuống, còn hắn quỳ xuống trước mặt cô, bàn tay hắn nâng niu đặt lên bụng cô, nghẹn ngào hỏi…
_ Con bao nhiêu tuổi rồi?1
_ Cái anh này…con còn nhỏ xíu ai hỏi nói là tuổi? Hôm em tới nhà dì Lưu, nhìn sắc mặt em dì Lưu cứ khấp khởi nói có vẻ giống như em đang mang thai…Đúng là người có kinh nghiệm, em và dì đi kiểm tra…Thai được ba tuần rồi! Em chẳng có biểu hiện gì cả, chỉ có bị chậm ngày nhưng mà em cũng vốn không đều đặn nên em không để ý mấy….Nào ngờ….

_ Sao không nói cho anh biết?

_ Em nói dì Lưu và cha không được nói cho anh…Em muốn cho anh bất ngờ mà!
_ Ôi Giai nhi….!
Lôi Triệt ôm chặt lấy bụng cô, vùi đầu lên cánh tay cô….

_ Cuối cùng….anh cũng sắp được làm bố rồi!
****
Thời gian mang thai của Giai Kỳ chậm hơn của Thiên Ân mấy tuần, nhưng mà cũng là cùng một con giáp, cả hai cũng là lần đầu mang thai, nên là cái gì cũng hợp nhau…
Những buổi gọi điện thoại hàng tiếng đồng hồ bàn bạc nhau cách chăm sóc con từ trong bụng mẹ, rồi nhưng buổi nghỉ đi chơi riêng ( nhưng vẫn kè kè Lôi Triệt và Tề Yến Thanh bên cạnh) cũng thường xuyên diễn ra, hai người còn tuần nào cũng qua nhà đối phương ăn cơm xem phim, tíu tít vui vẻ không dứt ra được…
Lôi Triệt thì đúng là kẻ cuồng con đến điên lên rồi! Hắn đi làm mà cứ 1 tiếng gọi điện cho cô một lần, khiến cho chính cô sốt ruột đến mức chặn cả số điện thoại của hắn, thế là hắn lao từ công ty về nhà chỉ để hỏi cô rằng con có đạp cô hay không?1
Bác sĩ Lưu thừa cơ hội này hành Lôi Triệt và Tề Yến Thanh tới héo hon, cấm tiệt hai người bọn hắn có bất kì động tác nào gần gũi cô và Thiên Ân, nếu không thì ảnh hưởng đến thai nhi, khiến cho hai người ấy nhịn tới mức héo hon luôn!1
Nhưng mà người vui nhất ở đây chắc là Lão Trịnh! Trời ơi Lôi Triệt điên một thì Lão Trịnh phải điên gấp ba lần! Đến mức mà còn mời cả thầy cúng về cầu an um tùm khói nhang trước sân nhà của Lôi Triệt, dán đủ các loại bùa bình an lên cổng nhà, khiến cho Giai Kỳ khóc không được mà cười cũng không xong!
Con à….con thấy mọi người yêu thương con thế này! Con phải khỏe mạnh! Rồi mau chóng ra đời với cha mẹ nhé!
Thiên Ân bầu bì mà vẫn xinh xắn bao nhiêu, bụng tròn căng ra nhưng mà ngũ quan thì chẳng hề bị ảnh hưởng, da vẫn trắng phấn xinh đẹp…chẳng bù cho cô, mũi cứ to ra một cách bất thường, da thì nhợt nhạt…..nhìn vào gương mà thấy cũng hơi buồn buồn…Cơ mà không sao! Con cô khỏe mạnh là được! Cô có già có xấu…cũng chẳng sao hết!
Nhưng mà cái người kia thì lúc nào cũng “Em thật là xinh đẹp! Giai nhi của anh! Con yêu của cha! Hai báu vật bla bla bla…” Ôi sến súa muốn sởn gai ốc!1
Nếu Tề Yến Thanh muốn Thiên Ân sinh cho hắn một tiểu công chúa, thì Lôi Triệt lại đúng là giờ thì còn liêm sỉ gì, hắn chỉ cần là con thôi, trai gái đều được hết! Thế nên cô cũng quyết định không đi siêu âm…để cho hồi hộp!
Ngày Thiên Ân sinh, nghe nói Tề Yến Thanh khấp khởi mong chờ một tiểu công chúa, cuối cùng lại tòi ra một tiểu hoàng tử…Y tá nói lúc ấy hắn sốc đến mức hóa đá luôn, cứ ôm chặt bé con nhỏ bé đáng yêu ấy mà há hốc miệng…
Rồi hắn còn len lén vạch cả khăn bó ra để kiểm tra kĩ xem có đúng là “hình hài” của một tiểu hoàng tử hay không?
Còn nhớ lúc ghi giấy khai sinh, hắn len lén ghi tên Tề Dư Thừa lên bảng khai tên, nếu mà không bị Thiên Ân phát hiện thì đúng là Tề Dư Thừa ra đời rồi!
Cuối cùng thì bé con ấy cũng có một cái tên rất đẹp sau bao nhiêu sóng gió…
Tề Thiên Yến – ghép giữa Thiên của Thiên Ân và Yến của Yến Thanh!1
Đọc đi đọc lại….thấy cũng không đến nỗi tệ!
Giai Kỳ ngắm nhìn chiếc bụng của mình trong gương, đang nghĩ không biết đẻ con trai thì liệu có giống như Lôi Triệt hay không? Đẻ con gái…thì có giống như cô hay không? Cái người kia thì lúc nào cũng cầu xin rằng con sinh ra ngàn vạn lần đừng giống hắn, nhất định phải giống cô! Cả ngoại hình, cả tính cách!
Nhưng mà Giai Kỳ lại lén sau lưng hắn, cầu xin cho con sinh ra giống hắn như lột đi…!
Chờ mãi mỏi mòn…cuối cùng ngày sinh cũng tới…
Giai Kỳ nhớ lúc đó cô ngồi trên xe lăn, bác sĩ y tá thì hộc tốc đẩy cô vào trong phòng sinh, còn cô thì đau tới mức chết đi sống lại, hò hét váng cả bệnh viện Royal của Lôi Triệt, miệng thì hét, còn tay thì tóm chặt lấy tóc của hắn mà giựt…đến lúc nằm lên bàn sinh, trong tay cô vẫn còn nắm một nắm tóc của Lôi Triệt!
Triệt à…Em xin lỗi nhé!
Lúc cô sinh, chỉ có Lôi Triệt đi đi lại lại như con thoi ngoài cửa, vội vã quá chẳng kịp báo với ai, mà thật ra hắn cũng chẳng còn tâm trí gì mà báo nữa, lo đến mức giày còn đi một bên màu nâu một bên màu đen, cứ thế lao vào bệnh viện.

Chờ đến mức kiên nhẫn như nước đá đặt dưới ánh nắng, tan hết thành nước rồi bốc hơi thành khí…mới nghe thấy tiếng trẻ con khóc vang lên…
Lúc ấy thú thật…là Lôi Triệt cũng khóc luôn!
Rồi cả bệnh viện náo loạn, không biết rút cuộc là tiếng con của hắn khóc, hay là tiếng hắn khóc nữa!
Lúc bác sĩ bế bé con ra, Lôi Triệt run đến mức phải ngồi xuống ghế, khư khư ôm chặt sinh linh nhỏ nhắn của hắn, máu thịt của hắn và Giai Kỳ trong tay, nhìn gương mặt xinh xắn có đôi mắt của hắn và nụ cười của cô trong lòng….Xúc động đến mức nhòe lệ đi…

_ Chúc mừng Lôi tiên sinh! Bé trai! Nặng 3kg tròn! Rất khỏe mạnh!
***
Giai Kỳ mệt bã người nằm trên giường, đôi mắt âu yếm nhìn ra cánh cửa đang từ từ mở ra, cô biết là Lôi Triệt và con đang đi vào với cô…
_ Giai nhi…!
Giai Kỳ nhìn Lôi Triệt khóc đến tội nghiệp, thương hắn tới mức cháy lòng…
_ Con này em…Con trai….có đôi môi giống em lắm! Em nhìn này!
Lôi Triệt cúi người đặt con xuống vòng tay của Giai Kỳ…Cô ôm lấy sinh linh nhỏ nhắn đang ọ ẹ trong tay, ấp đứa bé vào lồng ngực ấm áp vẫn còn dính mồ hôi của mình…Lôi Triệt dịu dàng vén lọn tóc trước gương mặt của cô ra…Giai Kỳ xúc động rưng rưng, nhìn lên đôi mắt đỏ hoe của Lôi Triệt, dịu dàng lẫn ân hận hỏi hắn…
_ Vừa nãy em có làm anh đau không?
_ Không!
Lôi Triệt lắc đầu, Giai Kỳ nhìn mái tóc bù xù của hắn lắc lư theo mà bật cười…
Đứa bé ọ ẹ trong lòng, Giai Kỳ dịu dàng hôn lên trán con….nhẹ giọng hỏi….

_ Anh định đặt tên con là gì?
_ Là Tường!
Một cơn nhói trong tim khiến Giai Kỳ đờ đẫn, nước mắt cô âng ấng trên khóe mi, hoảng hốt bần thần nhìn hắn…
Lôi Triệt mỉm cười, bàn tay to lớn đặt lên đỉnh đầu của sinh linh nhỏ bé, dịu dàng nói với cô…
_ Lôi Tường – Tường trong Quân Tường!1
_ Triệt….!
Giai Kỳ khóc tới mức nghẹn ngào…Lôi Triệt lập tức ôm chặt lấy cô, bao bọc hôn lên đỉnh đầu cô, dịu dàng che chở cho cô và bé con của hắn….

Tiếng ọ ẹ nho nhỏ vang lên, đứa trẻ chưa mở được mắt, bàn tay nhỏ xíu khẽ nắm lấy ngón tay to lớn của Lôi Triệt, khuôn miệng xinh xinh mỉm cười…
Tất cả bắt đầu từ ngày đó, khi Lôi Triệt gặp Giai Kỳ lần đầu tiên….định mệnh cuối cùng cũng an bài cho số phận của hắn lồng vào số phận của cô…
Giằng giật giữa yêu hận tình thù, những tháng năm bên nhau xây bằng nỗi đau và nước mắt….

Nghẹn ngào dây dưa, một bên không thể buông tay, một bên không nỡ buông tay….1
Để cái kết cuối cùng….là hạnh phúc toàn vẹn…!
*
*
*
*
*
Toàn văn hoàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.