*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
- Anh muốn cưới em! Thật đấy!- Anh ghì chặt vai cô.
Lạc Y sốc nặng, cô không nghe lầm chứ? Hai tay run run, gương mặt thì bất thần đến tột đỉnh. Tim Lạc Y bây giờ đập liên hồi, rất mạnh. Lùn bùn hai bên tai, phải mất rất lâu sau đó cô một tiếp thu được những gì anh nói.
- Anh...đang đùa sao?- Cô mở to mắt nhìn Phục Ân.
- Anh không đùa!- Anh gằn từng chữ.
Lạc Y im lặng và suy nghĩ thật lâu. Cô không hiểu nổi anh cần gì và muốn gì ở mình trong khi chính bản thân cô chỉ là con gái của một gia đình không mấy khá giả. Lạc Y biết rất rõ mình không xứng với anh, cô cũng biết vị trí hiện tại và sau này của cô đang ở mức độ nào. Có lẽ đó chỉ là một lời an ủi bởi tâm hồn lẫn lí trí của cô bây giờ đã rạn nứt mãi rồi.
- Thượng Tổng, cảm ơn anh.- Lạc Y gạt tay anh.- Cảm ơn vì lời an ủi vô thực ấy. Tôi biết chúng ta là hai đường thẳng song song không thể giao nhau được. Vả lại, tiền của anh tôi đã nhận và lần đầu của tôi cũng được anh đổi lấy. Tôi nghĩ mọi chuyện nên kết thúc ở đây thôi. Chào anh!
Lạc Y quay lưng bước ra ngoài. Cô đưa tay lên lau nước mắt. Số phận sao cứ lận đận mãi thế! Biết bao giờ mới có một người vì cô thật lòng đây? Biết bao giờ có một người bỏ qua hết tất cả lỗi lầm và chấp nhận con người của cô bây giờ? Lạc Y lo sợ, cô sợ cuộc đời của mình chẳng biết trôi dạt về đâu.
- Vết chàm hình đôi cánh màu tím sao? Kiều Lạc Y, đó là đặc điểm trên cơ thể em à?- Phục Ân trầm ngâm, chìm vào suy nghĩ riêng.
...
Dật Dấn đứng trước ngõ nhà Lạc Y. Trời đã chập tối rồi, giờ ra ca cũng qua lâu sao đến bây giờ vẫn chưa thấy cô về. Anh lo lắng dùng ngồi không yên, hai mày nhíu lại như sắp chạm vào nhau. Đưa tay lên xem đồng hồ, anh lắc đầu rồi tiếp tục đi tới đi lui. Một lần nữa xem đồng hồ, anh bất an mím chặt môi.
Phía xa xa Lạc Y đang thơ thẩn bước về. Cô cứ đi mãi, vừa đi vừa suy nghĩ gì đó. Khi đến ngã tư gần ngõ nhà, cô băng qua đường cùng lúc chiếc xe đạp đang chạy đến. Dật Dấn mở to mắt, anh lao ngay lại phía cô. Vội nắm lấy tay Lạc Y, anh kéo cô vào lòng mình.
- Y, coi chừng!
*Két...Kétttttt...*
Người đi xe đạp hốt hoảng phanh gấp xém tí nữa là ngã nhào xuống đất. Vuốt vuốt ngực lấy hơi, cô kia quay sang tức giận.
- Đi đứng như thế đó sao? Xém nữa mất mạng rồi đấy.
- Con xin lỗi cô! Cô không sao chứ?- Dật Dấn hỏi cô ấy.
- Không sao, mai mốt ra đường thì cẩn thận tí, mất mạng như chơi đấy.
- Vâng!
Cô kia không nói nữa, tiếp tục đạp đi. Dật Dấn ghì chặt vai Lạc Y và nhìn thẳng vào mắt cô.
- Y! Y!...Em sao rồi?
Lạc Y bỗng chốc vỡ òa như đứa trẻ, cô ôm lấy anh và khóc nấc lên. Dật Dấn vỗ vỗ vai cô, anh ôn tồn nói.
- Ai bắt nạt em thế? Nói đi, anh sẽ cho hắn một trận.
- Em...hức...em khổ quá anh Dấn.
- Sao nào? Ngoan, đừng khóc nữa, kể anh nghe xem. Lúc nãy em đã đi đâu?
- Em không có...không có gì cả. Em chỉ đi dạo thôi.- Cô buông anh ra, đưa tay lau quệt nước mắt.
- Có chuyện với em đúng chứ? Sao không kể anh nghe?- Anh áp tay vào hai bên má Lạc Y.
- Không...không sao.-Cô lắc đầu.
- Chúng ta về nhà thôi! Bác trông em lắm đấy.
Lạc Y gật đầu bước cùng anh về. Trên đường, cô cứ im lặng không nói gì. Bầu trời đêm nay đầy sao, gió thổi hiu hiu se lạnh. Lạc Y ôm lấy bả vai mình và nhẹ thở phào ra.
- Ngày mai em nộp đơn thôi việc nhé!- Cúi gằm mặt không nhìn Dật Dấn, Lạc Y thốt ra.
- Sao thế? Chẳng phải em đang làm rất tốt ở Thượng Ẩn sao?- Anh ngạc nhiên tột độ.
- Nhưng em không muốn làm ở đó nữa.- Cô lắc đầu.
- Em nghĩ lại đi! Thượng Ẩn là tập đoàn lớn nhất Thục Xuyến này, vào làm được ở đấy cũng không phải đơn giản. Em cũng biết bản thân mình đã cố gắng thế nào để vào được Thượng Ẩn mà. Lương bổng tận 15 nghìn lận đấy. Có nơi đâu tốt bằng nữa?- Anh từ tốn nói với cô.
- Em biết chứ, mà thôi...
- Nghỉ ở đó rồi sao em đủ tiền xoay sở kinh tế của gia đình? Anh nghĩ là em cần suy nghĩ thật kỹ càng, trước khi lỡ vội.
Lạc Y trầm ngâm một lúc. Dật Dấn nói đúng, nếu không làm ở đó nữa thì sao cô đủ tiền lo cho sinh hoạt hàng ngày cả thuốc men của mẹ. Nhưng thật sự ngay lúc này cô không muốn gặp Phục Ân. Chỉ cần ngày nào cũng ra ra vào vào chạm mặt anh cô như rơi xuống địa ngục. Lồng ngực không ngừng nhói lên, Lạc Y muốn ở một mình và khóc cho thật to mà không ai biết. Một lần thôi, một lần duy nhất này thôi cô sẽ không để bản thân mình thêm một lần nào yếu đuối nữa.
Dật Dấn khẽ liếc mắt nhìn sang, Lạc Y dạo này lạ lắm, theo anh cảm nhận là vậy. Đã có chuyện gì với cô rồi sao? Gần đây cô trở nên rụt rè hơn, thất thần hơn và đặc biệt nhạy cảm hơn trước rất nhiều. Điều gì đã khiến Lạc Y thành ra như thế? Một dấu chấm hỏi to đùng cứ hiện mãi trong đầu anh, nhưng nếu hỏi thẳng thì anh chắc mẩm cô sẽ không bao giờ trả lời.
- Không buồn nữa nhé! Anh báo cho em tin vui đây.- Dật Dấn nhìn cô và mỉm cười.
- Chuyện gì vậy anh?- Lạc Y không khỏi thắc mắc.
- Ngày mai Tuệ Mẫn về nước rồi đấy.
- Anh nói thật sao?- Lạc Y như không tin vào tai mình.
- Thật mà, ngày mai Tuệ Mẫn sẽ qua ở cùng với em và bác luôn.- Anh gật đầu.
- Con nhỏ này, về cũng chẳng báo em.- Cô chu môi trách cứ.
- Đừng trách Mẫn như thế chứ, con bé vừa báo anh lúc nãy. Chắc xíu nữa gọi cho em thôi.
- Dạ...mà sao giờ này anh còn ở đây nữa?- Cô hỏi.
- Anh qua lúc chiều, bác nói em chưa về nên anh ra đây chờ em.
- Vậy thôi anh về nhà đi, cũng trễ rồi mai anh còn đi làm nữa.
- Em muốn tống anh đi sao?- Anh mếu máo.
- Không,không...chỉ là sắp đến nhà em rồi, anh về nghỉ ngơi đi mai còn nhiều việc lắm.- Cô lắc đầu ngầy ngậy.
- Anh biết mà, đùa với em chút thôi. Anh về đây, mai gặp lại em nhé.
Dật Dấn và Lạc Y dừng lại trước cửa nhà cô.
- Dạ, tạm biệt anh!- Cô cúi chào.
Dật Dấn vẫy tay chào Lạc Y. Cô nhìn theo đến khi anh khuất bóng rồi mới vào trong. Lạc Y vừa mở cửa thì đèn vụt sáng. Cô giật mình nhìn Niên Thụy.
- A...mẹ!
- Sao giờ này con mới về?- Niên Thụy bước đến bên cô.
- Hôm nay...có việc gấp nên con...con về muộn.- Cô ấp úng.
- Con ăn gì chưa? Tắm rửa đi, mẹ nấu gì đó cho con.- Bà cười hiền.
- Dạ thôi mẹ, con đi tắm rồi ngủ. Lúc chiều con ăn ở công ty rồi.
- Vậy con đi nghỉ đi, sáng mai còn phải đi làm nữa.- Bà nhẹ vuốt tóc cô.
- Chắc là...con sẽ nghỉ vài hôm. Dạo này con mệt mỏi quá.- Cô nhăn mặt.
- Được được, con mệt thì nghỉ. Khi nào khỏe hẳn rồi đi làm.
- Dạ, con đi tắm đã.- Cô mỉm cười rồi vào trong.
Niên Thụy nhìn theo cô rồi bà quay về phòng. Tội nghiệp con gái của bà biết bao. Còn trẻ người non dạ lại phải chịu bao nhiêu gánh nặng của gia đình. Từ nhỏ cho đến lớn chẳng ngày nào được sung sướng cả. Phải chi con bé được làm con nhà khác, không phải vất vả như bây giờ.
...
Hôm nay mệt mỏi quá, Lạc Y cứ thế mà ngủ cho đến tận trưa. Đưa tay lên xoa xoa thái dương, cô thở dài một cái. Bị làm sao thế nhỉ? Dạo này cô rất lười, việc gì cũng thế. Đặc biệt là đến công ty, muốn mình biến đi đâu khuất mắt cho xong.
Từ từ ngồi dậy, chưa kịp định hình lại thì cô đã nghe tiếng của Tuệ Mẫn.
- Mẹ cứ để đó đi, con làm cho.
- Không sao, mẹ giúp được mà.
"Tuệ Mẫn về sớm vậy aaa!"
Nhanh chóng lấy đồ đi vệ sinh cá nhân, vừa xong Lạc Y phóng như bay ra khỏi phòng. Trông thấy Tuệ Mẫn ở dưới bếp cô liền ôm lấy cô ấy.
- Mẫn Mẫn!
- Tiểu Y! Cậu thức rồi à?- Tuệ Mẫn cười tít mắt.
- Uhm! Mình nhớ cậu quá!- Lạc Y mừng rỡ không thôi.- Cậu về luôn hay đi tiếp.
Tuệ Mẫn buông Lạc Y ra và khẽ cười với cô.
- Mình về luôn, không đi nữa.
- Thật sao?- Lạc Y không tin vào tai mình.
- Thật! Mình cũng ở đây với cậu. Dù sao thì ba mẹ mình cũng...
- Bậy nè! Con đừng nhắc quá khứ đau buồn đó nữa. Phải sống thật vui vẻ thì hai người trên thiên đường mới yên lòng.- Niên Thụy đi đến tủ lạnh lấy một ít rau và nói với cô.
- Dạ, con biết rồi mẹ.
- Cậu ở đây vẫn được nhưng nhà mình...không được đầy đủ tiện nghi như nhà cậu, sợ cậu không quen.- Hai mắt Lạc Y chùng xuống.
- Có sao đâu chứ. Mình ngủ cùng với cậu được rồi. Sống một mình ở đó buồn lắm.- Tuệ Mẫn lắc đầu.
- Vậy cũng được!
Lạc Y cười thật tươi. Hôm nay cô rất vui vì gặp lại được người bạn thân nhất của mình. Từ nhỏ Lạc Y đã mất cha, đi học lại nhút nhát, ít nói nên ít bạn bè, hầu như chẳng ai thân. Đến năm học cấp 2, Tuệ Mẫn chuyển đến và học cùng cô. Học chung lớp, ngồi chung bàn đến khi cả hai thân nhau như chị em ruột lúc nào không hay.
Gia cảnh của Tuệ Mẫn cũng rất đáng thương. Tuy rằng được sinh ra trong gia tộc có tiếng tăm nhưng cô đã mất cả cha lẫn mẹ. Hai người qua đời sau một vụ tai nạn giao thông khi đang đi công tác ở thành phố kế bên lúc cô chỉ 13 tuổi. Thời gian thấm thoát trôi qua, 18 tuổi, Tuệ Mẫn đã ra nước ngoài du học và sống cùng ông bà nội. Sau khi ra trường, cô muốn về nước gặp lại mọi người và phải tận tay mình chăm lo mộ phần của cha mẹ nên cấp tốc quay về mặc cho ông bà khuyên ngăn.
- Mẫn à, con học ngành gì đấy?- Niên Thụy hỏi.
- Con học ngành Y đó mẹ!- Tuệ Mẫn đặt tô súp lên bàn.
- Thế con sẽ làm ở bệnh viện hay mở phòng mạch riêng?
- Con chưa biết nữa, quan trọng là làm lại mộ cha mẹ của con trước đã, sau đó sẽ tính sau ạ.
- Mẫn xíu nữa xem bệnh của mẹ đã đỡ chưa nha! Dạo này mình thấy mẹ hốc hác, tiều tụy quá.- Lạc Y lấy đũa trở mấy lát thịt.
- Được, xíu nữa mình xem sao.
- Mẫn bao giờ chịu lấy chồng đây?- Vừa hỏi Tuệ Mẫn, Niên Thụy vừa dọn dẹp xung quanh.
- Khi nào Lạc Y chịu lấy chồng thì con sẽ lấy.- Cô nhướng mày trêu chọc Lạc Y.
- Mình ở vậy với mẹ rồi, không lấy chồng đâu, khổ lắm.- Lạc Y lắc đầu.
Chợt điện thoại của Lạc Y reo lên, cô với lấy và áp tai nghe.
"Alo!"
"..."
"Hả? Sao lại như vậy?"...