Tổng Tài Phúc Hắc Sủng Thê : Dạ Thiếu ! Xin Tự Trọng

Chương 51: Uy hiếp 2




Cô vừa bước ra ngoài thì Tiểu Sảnh đứng ở một góc đi tới, cô ấy cúi đầu nói nhỏ: “Mời chị Lâm đi theo em.”Đột nhiên lại cảm thấy không tức giận nữa.Lâm Quán Quán nhếch miệng lên, nhanh chóng đi theo bước chân của Sảnh.Từ ngày biết nữ chính của “Uyển phi truyện” là Lâm Vi cô liền biết những ngày thánh đối mặt với Lâm Vi càng nhiều hơn, nếu đã không thể trốn thì đường hoàng đối diện, đúng lúc... Lâm Vi có lời muốn nói với cô, cô cũng có lời muốn nói với Lâm Vi.Chiếc xe Nanny của Lâm Vi dùng ngay ở đoàn quay phim.Lâm Quả Quán đi theo Tiểu Cảnh đến cạnh chiếc xe, Tiểu Sảnh mở của xe ra, Lâm Quán Quán không do dự bước lên хе..Trong xe Lâm Vi vẫn chưa thay quần áo đóng phim lúc nãy, cô ta ngồi dựa vào ghế dưỡng thần, nghe thấy động tĩnh liền mạnh mẽ mở mắt ra, khi nhìn thấy Lâm Quán Quán thì ánh mắt tràn đầy căm hận.Lâm Quán Quán mỉm cười nhẹ nhàng.Chỉ có những lúc không có ai thì Lâm Vi mới hiện ra vẻ mặt thật của mình.Cô ngồi xuống và không muốn phí lời với Lâm Vi, vì vậy nói: “Tìm tôi có chuyện gì?”Lâm Vi nhìn chằm chằm Lâm Quán Quán.Ba năm trước, Lâm Quán Quán không biết trang điểm, tính cũng rất hiền lành nên dễ bị bắt nạt, nhưng ba năm sau, cô dường như biến thành người khác.Lâm Vi không muốn thừa nhận nhưng lại không thể không thừa nhận, ba năm sau, Lâm Quản Quản thật sự xinh đẹp.Một chiếc váy đỏ liền thân, đây là kiểu đơn giản nhất nhưng khi Lâm Quán Quán mặc lên người thì lại giống như một nhãn hàng cao cấp, phần eo được thắt nhỏ lại. Mái tóc dài xoăn được xõa ngang vai, quyến rũ mê người, đôi chân dài trắng nõn khó có thể làm người khác rời mắt được...điều khó bỏ qua nhất chính là khí chất của cô.Khóe miệng của cô nở nụ cười, sống lưng thẳng tắp, tự tin và nho nhã.Lâm Vi không kiềm chế được nắm chặt tay lại.Rốt cục là có chuyện gì xảy ra mà khiến cho Lâm Quán Quán thay đổi nhanh chóng như vậy chỉ trong ba năm ngắn ngủi.Trong lòng Lâm Vi tràn đầy sự căm hận.“Lâm Quán Quán, mạng của chị thật lớn.”“Đó là đương nhiên.” Lâm Quán Quán nhướng mắt lên, nhìn thẳng vào mắt của Lâm Vi, lạnh lùng nói, “Còn chưa trả thù được mấy người, còn chưa báo thù được cho mẹ tôi, sao tôi lại chết được chứ.”“Lâm Quán Quán, chị đấu không lại tôi đâu.”“Ò, nếu như tôi đấu không lại với cô, tôi không nguy hiểm gì đối với cô thì tại sao cô lại phải cảnh cáo tôi nhiều như vậy?”“Ba năm không gặp, miệng lưỡi của chị cũng lớn hơn rồi.”“Quá khen rồi.”Lâm Vi giống như bị người khác bóp chặt tìm lại, cô ta cả thấy khó thở và không muốn lảm nhảm với Lâm Quán Quán nữa nên nói, “Chị, rút khỏi đoàn làm phim.”Lâm Quán Quán ngoáy ngoáy lỗ tai, bày ra dáng vẻ chưa nghe rõ, “Cái gì?”“Tôi bảo chị rút khỏi đoàn làm phim!” Lâm Vi cười lạnh, “Lâm Quán Quán, chị đừng tưởng rằng có chút bản lĩnh là có thể đối đầu được với tôi, nói cho chị biết, chị vẫn còn quá non nớt! Chị tưởng rằng sống trong giới giải trí dễ dàng lắm sao? Đừng có làm trò hề nữa! Chỉ cần tôi công bố chuyện ba năm trước của chị thì con đường diễn xuất của chị nhất định sẽ bị chặn lại.”“Ừm!” Lâm Quán Quán gật đầu, “Có đạo lý."Lâm Vi cắn răng.Phản ứng này không giống trong trí tưởng tượng của cô ta,trong trí tưởng tượng của cô ta, Lâm Quán Quán sẽ hoảng loạn và quỳ xuống đất cầu xin cô ta đừng công bố ra chuyện ba năm trước.Lâm Vi đứng dậy, nói một cách đầy tự tin: “Lâm Quán Quán! Tôi không hề nói đùa với chị, hôm nay tôi sẽ nói rõ ràng, ngày mai, chậm nhất là ngày mai. Nếu như chị không rút khỏi đoàn làm phim “Uyển phi truyện” thì tôi sẽ công bố chuyện chị năm 19 tuổi tìm Ngưu Lang ăn chơi trán táng, năm 20 tuổi sinh ra đứa con của Ngưu Lang.”Lâm Vi đứng cạnh Lâm Quán Quán, cười lạnh lùng và nói: “Chị nói xem, đến lúc đó có phải chị sẽ bị người khác đuổi đánh như một con chuột trên phố hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.