Tổng Tài Phúc Hắc Bá Đạo: Lão Bà, Em Thật Mê Người!

Chương 78: Thu Hoạch Bất Ngờ 1





Khi vừa đến của, lúc này có một người bước đến nói: “Lăng tiểu thư, tại sao cô lại ở đây?”Lúc này, một nhân viên tiến lên hỏi thăm.

Đột nhiên nghe thấy một âm thanh sau lưng, Lăng Tiêu Vân có chút giật mình, quay người nhìn người đang bước đến, sau đó cười nói: “Không có chuyện gì, tôi đang đi tìm nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh ở đâu vậy?” Lăng Tiêu Vân cố ý giả vờ bình tĩnh nói.

“Lăng tiểu thư, nhà vệ sinh ở bên kia!” Nhân viên cười nói.

Lăng Tiêu Vân gật đầu, lo lắng bị phát hiện, liền trực tiếp bước đến phòng vệ sinh nữ.

Sau khi Lăng Tiêu Vân tiến vào phòng vệ sinh mới dám thả lỏng cơ thể.


Nhìn tấm thiệp trong tay, Lăng Tiêu Vân cười lạnh, trực tiếp vất sang một bên.

“Hạ Tử Hy, tôi nhất định sẽ khiến cô không còn cách nào tồn tại được tại thành phố A, nếu không có tấm thiệp thuyết minh này thì thiết kế của cô cũng chỉ là một bức tranh bình thường mà thôi, tôi xem cô làm sao ăn nói được với Mục Cảnh Thiên!” Vừa nói Lăng Tiêu Vân vừa nhếch môi cười, sau khi rửa tay liền bước ra khỏi phòng vệ sinh.

Còn về tấm thiệp đó vẫn bị vứt dưới đất.

Khi Lăng Tiêu Vân rời khỏi không lâu, cánh cửa phòng vệ sinh kế bên được mở ra, từ bên trong xuất hiện một người phụ nữ, rất rõ ràng có thể thấy những lời vừa rồi của Lăng Tiêu Vân đều đã được người phụ nữ này nghe không sót một chữ nào, ánh mắt của bà nhìn xuống tấm thiệp trên đất, từ từ bước đến cúi người xuống, sau đó nhặt lên.

Lúc này Hạ Tử Hy và Mục Cảnh Thiên, sau khi hai người rời khỏi liền trực tiếp bước lên xe.

Cả hai người bọn họ đều không thể ngờ rằng Lăng Tiêu Vân lại là một trong những giám khảo cuộc thi New Talent lần này, thật sự khiến người khác có chút bất ngờ.

Lúc này, Mục Cảnh Thiên lái xe, cũng không nói chuyện; Hạ Tử Hy liếc nhìn sang Mục Cảnh Thiên, phát hiện hắn không có ý muốn thảo luận về vấn đề này nên Hạ Tử Hy cũng quyết định im lặng.

Hai người đồng thời chìm vào im lặng.

Lúc này, Mục Cảnh Thiên quay đầu sang nhìn cô: “Không lẽ cô không có gì muốn nói sao?”Nghe câu nói này của Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy có chút bất ngờ: “Ô! Bạn gái của Mục tổng là một trong những giám khảo của cuộc thi lần này, nếu vậy chắc tôi cũng không thua quá thảm!”“Cô đang châm chọc tôi sao?”“Không, tôi đang tự châm chọc bản thân!” Hạ Tử Hy sửa lời hắn.

Mục Cảnh Thiên: “! ”Thật ra, Hạ Tử Hy cũng biết, những lời vừa rồi là do Mục Cảnh Thiên cố ý nói, chính là sợ Lăng Tiêu Vân sẽ cố ý làm khó đối với tác phẩm của cô; Mục Cảnh Thiên đương nhiên cũng biết rõ, Lăng Tiêu Vân đã nhiều lần cố ý gây khó dễ với cô, những lời vừa rồi rõ ràng chính là đang nói với Neese.


Dù cho Lăng Tiêu Vân có thật sự ủng hộ tác phẩm của cô hay không, Neese đều sẽ từ quyết định của Lăng Tiêu Vân mà có suy xét riêng.

Chỉ có một mình Lăng Tiêu Vân vẫn ngây thơ nghĩ rằng, Mục Cảnh Thiên hôm nay trước mặt mọi người tuyên bố mối quan hệ giữa hai người bọn họ.

Tất nhiên, Hạ Tử Hy cho rằng Mục Cảnh Thiên chắc chắn không phải vì tốt cho cô, những gì anh ta làm chính là vì danh tiếng của Vân Duệ.

Nếu như không thể giành được giải thưởng tại cuộc thi này, thì Tập đoàn Vân Duệ cũng sẽ bị ảnh hưởng không ít!Hạ Tử Hy thật lòng cảm thấy, thủ đoạn của Mục Cảnh Thiên quá cao tay, Lăng Tiêu Vân căn bản không phải là đối thủ của hắn, nếu không cẩn thận Lăng Tiêu Vân còn có khả năng sẽ chìm đắm trong những lời nói của Mục Cảnh Thiên.

Không phải Hạ Tử Hy hiểu Mục Cảnh Thiên bao nhiêu, chỉ là lúc nay cô đã nhìn thấy biểu cảm của Neese, liền nhận ra lời này của Mục Cảnh Thiên có ý gì.

Mục Cảnh Thiên quét mắt nhìn Hạ Tử Hy , sau đó nói: “Thật ra, cũng không cần phải quá lo lắng, ý kiến giá khảo chỉ quyết định 30% trong kết quả cuối cùng mà thôi!”Nghe câu nói này của Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy nhướng mày nói, “Tôi không lo lắng!”Vốn dĩ còn có chút ít lo lắng, nhưng hiện tại sau khi nhìn thấy Lăng Tiêu Vân, cô lại cảm thấy tâm trạng trở nên bình tĩnh hơn.

Bất kể kết quả như thế nào, dù cho kết quả đó đã bị Lăng Tiêu Vân đụng tay đụng chân, cô đều chấp nhận.


Hơn nữa, cô cũng tin rằng, Lăng Tiêu Văn không có đủ năng lực một tay che trời đến như vậy.

Cho nên Hạ Tử Hy một chút cũng không lo lắng.

Dù cho Lăng Tiêu Vân không nể mặt cô, thì cũng phải suy nghĩ đến mặt mũi của Mục Cảnh Thiên.

Nghe câu nói này của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên quay đầu sang nhìn cô, lúc này chỉ thấy cô đang mỉm cười, không biết vì sao tâm trạng của hắn cũng trở nên bình tĩnh lại.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.