Cẩm Mạn ngẩng đầu, thấy Tần Lam đứng thẫn thờ ở cửa thì ngạc nhiên, vội kéo Tần Lam vào, lo lắng hỏi "Lam, em sao vậy?". Tần Lam bừng tỉnh, mỉm cười không sao một tiếng, đẩy đồ ăn tới trước mặt Cẩm Mạn. Cẩm Mạn vui vẻ nhận lấy đồ ăn, Tần Lam nhìn sang bên cạnh, thấy trên tủ có một vòng hạt liền đi đến cầm lên xem, xem xong ngoài mặt vẫn bình thản nhưng trong lòng lạnh lẽo, giơ ra trước mặt hỏi Cẩm Mạn "Cái này ai tặng vậy?". Cẩm Mạn ngước lên, trả lời không suy nghĩ "Là thư ký mới tặng." Tần Lam cất vào tủ, đi thẳng vào phòng tắm. Cẩm Mạn là con lai, sống ở nước ngoài khá lâu nên một số phong tục truyền thống cô không biết, mấy vật tượng trưng này càng không. Hạt hồng đậu trên chiếc vòng tượng trưng cho tình yêu Vĩnh cửu, Tần Lam đối với vật này rất để tâm, mải suy nghĩ đến mức nước trong bồn đã lạnh toát từ bao giờ, ngồi im bất động như pho tượng sống. Cẩm Mạn ăn xong, chờ mãi không thấy Tần Lam ra, gõ cửa cũng không trả lời, đứng ngồi không yên. Cuối cùng chờ quá lâu, Cẩm Mạn tìm chìa khoá mở cửa phòng tắm, thấy Tần Lam ngồi bó gối trong bồn tắm liền tiến lại, thử lay người Tần Lam. Tần Lam ngây ngốc hỏi "Chị vào đây làm gì?". Cẩm Mạn phì cười, nhéo nhéo má Tần Lam, đi ra bảo "Nước lạnh rồi, em mau lên đi." Nói xong ra ngoài để lại Tần Lam ngơ ngác trong phòng tắm. Một lát sau, cửa nhà tắm mở ra, Tần Lam mặc đồ ngủ bước ra, ngồi xuống giường lau tóc. Cẩm Mạn lại gần, giật khăn trên tay Tần Lam, giúp cô lau khô tóc. Mái tóc Tần Lam dài và đen, đặc biệt mềm mượt. Cẩm Mạn lau khô tóc, tay quấn quấn, nghịch tóc Tần Lam. Tần Lam buồn ngủ, ngáp một cái, giục Cẩm Mạn nhanh đi ngủ. Cẩm Mạn cất khăn, nhanh chóng chui vào ổn chăn, với tay tắt đèn rồi ôm Tần Lam. Tần Lam như mèo nhỏ, thấy hơi ấm liền rúc vào lòng Cẩm Mạn ngủ. Cẩm Mạn mỉm cười, tay vuốt lưng Tần Lam, cúi đầu hít lấy hương thơm dịu nhẹ trên người mèo nhỏ, nhắm mắt an tĩnh ngủ.
Sáng hôm sau ~~~~~~~~~~~~~~
Tần Lam tỉnh, mở mắt nhìn quanh, thấy chỗ bên cạnh đã trống trơn liền tỉnh hẳn, vào vệ sinh cá nhân rồi đi tìm Cẩm Mạn. Trên bàn đồ ăn đã sẵn sàng, còn có mẩu giấy kèm theo. Tần Lam cầm lên đọc [chị có việc đi trước, em ăn sáng rồi đi làm] Tần Lam thất vọng đặt mẩu giấy xuống, ngồi vào bàn bắt đầu ăn, không ngừng suy nghĩ xem Cẩm Mạn đi đâu mà chưa đến 7h sáng đã đi. Tần Lam suy nghĩ chút rồi đứng dậy, lên lầu lấy điện thoại. Đầu bên kia vừa bắt máy, Tần Lam hỏi luôn "Tìm cho tôi Cẩm Mạn đang ở đâu?". Chờ 5 phút có tin nhắn gửi đến một dãy địa chỉ. Là nhà hàng kiểu Pháp gần công ty. Tần Lam lại gọi cho chủ nhà hàng thì biết được có một vị triệu phú đến đặt chỗ cùng một cô gái trẻ để bàn công việc, họ ngồi ở một góc khuất nhưng có camera. Tần Lam yên tâm, ăn sáng xong rồi tới bệnh viện. Cố Viễn đứng ở cửa, vừa nhìn thấy Tần Lam liền đi đến, gấp gáp hỏi "Mẹ bị gì sao? Sao không nói với con?". Tần Lam nhíu mày "Mẹ chỉ đến kiểm tra. Con theo dõi mẹ à?". Cố Viễn thở hắt ra, lắc đầu "Không, đang đi nhìn thấy mẹ nên đi theo thôi, mẹ vào kiểm tra đi, bao giờ có kết quả báo con. Mà Cẩm Mạn không đi cùng mẹ à?". Tần Lam lắc đầu "Cô ấy có việc, mẹ vào đây. Mau đi làm đi." Cố Viễn vẫy tay rồi đi đến chỗ xe đỗ, lái xe đi. Tần Lam xếp sổ, ngồi chờ bên ngoài. Có cậu bé ngồi chờ bên ngoài, khóc mãi không thôi. Người mẹ bên cạnh không ngừng dỗ dành, chốc chốc lại ngẩng đầu cười ngại ngùng với cô. Tần Lam nhìn cậu bé, nhớ trước kia Cố Viễn rất ít khi khóc, lại rất ngoan. Cô nhìn quanh, thấy có đám cỏ đằng kia liền chạy ra, ngắt mấy sợi cỏ kết thành con châu chấu, con thỏ thật đẹp, mang ra đưa cho đứa bé. Cậu bé ngừng khóc, cầm lấy cười vui vẻ. Mẹ đứa bé mỉm cười cảm ơn Tần Lam. Cậu bé đến lượt khám, nắm tay mẹ đi vào. Nửa tiếng sau, hai mẹ con dắt nhau ra. Cậu bé lần này không khóc nháo mà chỉ sụt sịt, còn bà mẹ thì trông vô cùng buồn bã nhưng vẫn cố an ủi con. Vị bác sĩ đi ra, lắc đầu nói với bà mẹ "Xin lỗi chị, quy tắc là quy tắc." Tần Lam đứng lên hỏi vị bác sĩ "Có chuyện gì vậy?". Vị bác sĩ lập tức nhận ra Tần Lam, vội tháo khẩu trang nói "Tần tổng, cậu bé này bị bệnh tim nhưng không có tiền điều trị, e là chỉ sống được 5 tháng nữa." Mẹ đứa trẻ nhạc nhiên, đây là vị tổng tài nổi tiếng sao? Chỉ cần là nhân viên quèn ở công ty này thôi cũng sẽ được trả lương vô cùng hậu hĩnh, hoá ra cô ấy lại là người rất dễ gần. Tần Lam mím môi, nhìn sang cậu bé. Cô cúi xuống hỏi "Cháu có muốn sống tiếp không?". Vị bác sĩ ngạc nhiên, nghĩ thầm vị Tần tổng này có vấn đề hay sao mà hỏi vậy, ai chả muốn sống chứ!. Cậu bé lắc đầu "Không ai, nếu cháu điều trị, mẹ cháu sẽ phải bán nhà, mẹ sẽ buồn vì cháu. Cháu không muốn mẹ buồn." Tần Lam gật đầu, đứng lên nói với người mẹ "Chị hãy cho cháu điều trị, tiền viện phí tôi sẽ trả, cả tiền học sau này cho cháu đến khi cháu tốt nghiệp đại học nữa. Nhưng bù lại, khi cháu ra trường, cháu sẽ phải làm việc cho công ty tôi trong vòng 10 năm. Ý chị thế nào?". Bà mẹ vui mừng cảm ơn Tần Lam, không những cứu con bà mà còn cho nó đi học, sau này định sẵn có công việc ổn định, còn gì mừng hơn. Bà mẹ lại ngập ngừng "Nhưng thế thì thiệt cho cô quá, cô còn yêu cầu gì không, tôi sẽ cố hết sức." Tần Lam mỉm cười, xoa đầu cậu bé "Tôi còn điều kiện nữa, nếu cậu bé không học hành đàng hoàng thì sau này nhất định tôi sẽ đòi lại tiền và cắt trợ cấp." Bà mẹ gật liên tục, che miệng khóc. Cậu bé hồn nhiên, ôm Tần Lam nói "Cảm ơn cô ạ, sau này nhất định cháu sẽ trở thành người có thật nhiều tiền để trả cô." Tần Lam ôm cậu bé, vẫy tay tạm biệt hai mẹ con họ rồi vào phòng khám.