Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 9: Cần một đứa con




Cảnh Dao sụt sịt, thêm mắm dặm muối, “Mẹ, mẹ nhìn xem mặt con sưng đỏ rồi, có đúng không? Có phải là rất khó coi không? Nếu không phải ở đấy có Bao nhiêu người như vậy, không biết chừng cô ta đã đánh chết con rồi!”

“Nó dám! Nó mà dám, mẹ sẽ là người đầu tiên đánh chết nó! Cũng không xem lại xem bản thân mình là cái thứ gì, dám vênh váo như vậy!”

Cố Thiên Tầm ngồi ở ghế đằng trước, đưa mắt nhìn đường bên ngoài, dường như không nghe thấy những lời nói chói tai sau lưng. Chú Phúc lái xe ngồi bên cạnh khẽ nhìn cô một cái đầy thương hại, nhưng không nói gì. Có vẻ cảnh tượng như vậy từ lâu đã không lạ gì rồi.

Hai năm nay, Cố Thiên Tầm ở nhà họ Cảnh vẫn luôn một nín hai nhịn, tuy đôi lúc có cãi cọ với cô em chồng, nhưng từ trước đến giờ cô vẫn luôn giữ đúng tôn ti, chưa từng cãi lại mẹ chồng.

…………..

Về đến nhà họ Cảnh, bố chồng cô và Cảnh Nam Kiêu đều không có nhà.

Trần Di cẩn trọng chăm sóc vết thương của Cảnh Dao, vì trong xe nghe mắng mỏ cũng đã đủ rồi, nên lúc này Cố Thiên Tầm thả lỏng một chút. Cô bước vào phòng ngủ, mệt mỏi nằm vật lên giường. Chiếc chăn gấm mềm chạm vào vết thương trên mặt khiến cô đau điếng người.

Cô cầm chiếc khăn bông lau bừa lên vết thương bị móng tay Cảnh Dao làm xước trên mặt. Nhìn gương mặt thảm thương của mình trong gương, khóe mắt bỗng đau xót nhòa đi.

Hai năm nay, sao cô lại nỡ để bản thân mình sống trong dày vò như vậy?

Hít sâu một hơi, mệt mỏi đặt chiếc khăn lên trên đài thủy tinh, nhìn chiếc váy bị Cảnh Dao xé toác một chỗ trên người mình, đột nhiên nhớ lại người đàn ông lạ mặt trong khách sạn.

Cảnh tượng hôn nhau đầy nóng bỏng kích thích cứ thế hiện ra trong đầu cô, khiến cô mặt đỏ bừng, tim đập loạn, mà lại ân hận, hổ thẹn. Kỹ thuật hôn của người đàn ông đó giỏi đến mức khiến cô không thể cưỡng lại được!

Thế nhưng tất cả những chuyện này lại một lần nữa nhắc nhở cho cô nhớ một sự thật khiến cô hổ thẹn hơn nữa - đó là cô đã làm chuyện đó… rồi!

Cô không đủ dũng cảm để nói điều đó với Cảnh Nam Kiêu, tất cả đều không thể nói ra được. Cho dù trong cuộc hôn nhân này, Cảnh Nam Kiêu còn quá đáng hơn thế.

Cô bất lực nằm trong một góc bồn tắm, dựa lưng vào thành bồn lạnh cóng, bất giác nước mắt tuôn rơi, ngăn cũng không ngăn lại nổi.

Bỗng nhiên điện thoại trong phòng ngủ reo lên, cô nhấc máy nội bộ trong phòng tắm, đưa lên tai.

“A lô…”

“Sao thế? Nghe như hết hơi vậy?”, Đầu dây bên kia là Dương Mộc Tây.

Nghe thấy giọng nói của cô, Cố Thiên Tầm như nghe thấy tiếng của người thân vậy, giọng nói bỗng chốc trở nên nghẹn ngào, “Mộc Tây, mình xong đời rồi! Làm thế nào bây giờ? Lần này mình chết chắc rồi!”

Dương Mộc Tây cũng bị cô dọa cho thất kinh, cô ấy đã bao giờ khóc như thế này đâu. “Cậu đừng dọa mình! Xảy ra chuyện gì rồi? Cậu từ từ nói, mình sẽ phân tích cho cậu!”

Cố Thiên Tầm kể một mạch chuyện đêm qua, Dương Mộc Tây kinh ngạc đến mức không nói được gì.

“Không phải cậu muốn phân tích cho tớ à? Nói gì đi chứ!” Cố Thiên Tầm vộI vã giục cô.

“Cậu cần cho tớ một chút thời gian để kịp “tiêu hóa” cái chuyện này”. Dương Mộc Tây hít sâu một hơi, rất nỗ lực để đối diện với sự thật là Cố Thiên Tầm đã…, mới nặn ra được một câu khiến người ta kinh ngạc: “Cố Thiên Tầm, cậu ly hôn đi!”

Cô lặng người.

“Đối phương chắc chắn là đại gia rồi, phẩy tay một cái là Chanel! Người đàn ông này cậu nhất định phải giữ chặt lấy! Ly hôn với tên khốn Cảnh Nam Kiêu đó đi cho rồi, cậu nghĩ xem, ở nhà họ Cảnh cậu đã được hưởng điều tốt lành gì chưa? Cảnh Nam Kiêu lại càng quá đáng, ở ngoài thì cờ quạt tưng bừng, về đến nhà lạnh nhạt để cậu thui thủi phòng không gối chiếc. Hừ! Hắn không phải là người! Cậu phải nhân cái cơ hội ngoại tình này, lập tức xử lý hắn đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.