Tổng Tài Lột Xác (Tổng Tài Nghịch Tập)

Chương 20: Tham ban




“Anh Khương Duật, anh thật lợi hại, có thể đóng phim của đạo diễn Đào.” Nhạc Nặc vô cùng sùng bái, cực kỳ say mê nhìn Khương Duật: “Hâm mộ quá. Em thì chịu, đừng nói đóng phim của đạo diễn lớn như đạo diễn Đào, phim hiện tại còn không biết quay đến khi nào đây. Ước gì em lợi hại như anh thì tốt.”

Hiển nhiên Khương Duật rất tin lời sáo rỗng của Nhạc Nặc, đáp: “Em vẫn là người mới, như bây giờ đã rất khá rồi. Phải có lòng tin với bản thân, từ từ trau dồi kỹ năng diễn xuất. Thế nào? Thấy ở đây chơi vui không?”

“Dạ, cảm giác khác hoàn toàn với đoàn phim thông thường. Lát nữa em có thể xem các anh đóng phim không?” Nhạc Nặc rất chi là hưng phấn.

Khương Duật nói: “Có thể chứ. Các quy định các thứ thì em cũng biết rồi, không cần anh nhiều lời.”

“Em biết rồi. Mọi thứ trong đoàn em sẽ không nói ra ngoài đâu, phải bảo mật mà.” Nhạc Nặc cười hì hì đáp.

[Hương Thảo Tình Nhân] mà hai bọn họ hợp tác chẳng mấy chốc sẽ phát sóng, tuyên truyền cho phim phải tiến hành từ giờ. Bởi vì cp của hai người khá nổi, mặc dù có nữ chính, nhưng hướng phát triển của phim và công ty của hai người đều có ý để bọn họ tiếp tục xào cp, là mánh lới tuyên truyền phim, vì vậy sắp xếp hai người tương tác nhiều, để phóng viên có đề tài viết bài.

Lần này tham ban là Nhạc Nặc đề xuất, Khương Duật nghĩ đến tuyên truyền phim liền đồng ý.

Huống chi quan hệ giữa gã và Nhạc Nặc rất tốt, Nhạc Nặc tướng mạo đáng yêu lại dẻo miệng, đoàn phim không mấy ai không thích cậu ta, Khương Duật tự nhiên cũng hưởng thụ ánh mắt sùng bái của Nhạc Nặc.

Nhạc Nặc và Khương Duật đến trường quay, Khương Duật dẫn cậu ta đến chào hỏi đạo diễn, sau đó để Nhạc Nặc tự do đi dạo.

Khương Duật lại đi đóng phim, đến khi gã quay xong một cảnh rồi được nghỉ, Nhạc Nặc đã chờ ở khu nghỉ ngơi, còn bảo trợ lý mua đồ uống chia cho người trong đoàn. Trên tay cũng cầm một chai nước, thấy Khương Duật tới thì lập tức đưa cho gã: “Anh Khương Duật, cho anh này.”

“Cảm ơn. Đi dạo nhanh như vậy à?” Khương Duật nhận đồ uống trong tay cậu ta, hỏi.

“Em không quen lắm, vẫn nên ở đây đợi anh thì hơn, đỡ phiền phức cho anh.” Nhạc Nặc cười nói với Khương Duật.

Lúc này Lục Thừa Phong cũng tới trường quay. Anh là một vật phát sáng di động, đi tới đâu ánh mắt mọi người dõi theo đến đấy.

Khương Duật và Nhạc Nặc ở bên này cũng chú ý tới Lục Thừa Phong, Nhạc Nặc kinh ngạc nói: “Đó là Lục ảnh đế ạ? Khí thế mạnh quá…”

Ngữ điệu Khương Duật thấp xuống, giả vờ vô ý hỏi: “Em muốn đi hỏi xin chữ ký anh ta không?”

“Em cần chữ ký Lục ảnh đế làm gì. Em tới đây là để thăm anh Khương Duật, muốn chữ ký thì thà hỏi anh chứ? Không biết anh có ký cho em không, anh Khương Duật?”

Khương Duật sững sờ.

Trong giới Lục Thừa Phong có địa vị cao, fan rất nhiều, người trong giới giải trí muốn leo lên người anh đếm không xuể. Có ai nhìn thấy Lục Thừa Phong mà không muốn anh ta ký tên cho? Có khi là fan thật, có khi là người muốn ôm đùi anh, bấu víu chút quan hệ với anh.

Thấy vậy, trong lòng Khương Duật đố kị nhiều hơn ngưỡng mộ.

Lời nói kia của Nhạc Nặc ngoài dự đoán của Khương Duật, cũng làm Khương Duật lâng lâng, ấn tượng tốt về Nhạc Nặc tăng thêm. Gã nở nụ cười: “Ký chứ. Muốn bao nhiêu ký bấy nhiêu.”

“Vậy em không khách khí với anh Khương Duật nữa. Em nghĩ xem nào, chị họ em muốn 5 tấm, cháu gái em một tấm, bạn học em một tấm…”



“Lục ca, không phải Khương Duật với tổng giám đốc Tiêu là một đôi à? Lần trước gã kia xào cp với Nhạc Nặc thì không nói, bây giờ lại không hề tránh hiềm nghi, thoạt nhìn còn rất thân thiết nữa…” Tiểu Cao nhìn tình huống chỗ Khương Duật, hỏi Lục Thừa Phong.

“Cậu nói là xào cp còn gì, thân mật không phải chuyện đương nhiên hả?” Mắt Lục Thừa Phong không thèm liếc về bên kia một cái.

“Anh nói người tên Nhạc Nặc kia có biết Khương Duật và tổng giám đốc Tiêu ở bên nhau không? Họ xào cp như thế tổng giám đốc Tiêu không tức giận ạ?”

Tiểu Cao vừa nói xong thì một trợ lý khác của Lục Thừa Phong, Tiểu Nhiễm, khinh thường đáp: “Nhạc Nặc kia có gì tốt chứ. Nãy đưa đồ uống đến phòng nghỉ của Lục ca, nói cái gì mà fan của Lục ca, muốn tìm anh ký tên, còn hỏi có thể chụp ảnh chung không… Lục ca cự tuyệt rồi mà cả người vẫn cứ dính lại. Mấy lời như vậy, chúng ta ở bên Lục ca lâu rồi nghe còn ít à?”

“Lục ca, vừa rồi Nhạc Nặc đến phòng nghỉ của anh?” Lục Thừa Phong không thích bị quấy rầy, người trong đoàn không có sự đồng ý sẽ không tới phòng nghỉ của Lục Thừa Phong. Ai ngờ Nhạc Nặc vô lễ trực tiếp xông vào.

“Ừm.” Nhắc đến chuyện này tâm tình Lục Thừa Phong lại lạnh thêm mấy độ.

“Cái giọng khiến tôi nổi cả da gà. Một nam nghệ sĩ còn điệu hơn cả nữ. Bên ngoài tỏ ra khiêm tốn đơn thuần, dã tâm trong mắt thì nhìn rõ mồn một. Ghét nhất là loại người tâm cơ này.” Đi theo Lục Thừa Phong đã lâu, thấy nhiều loại người, nên trợ lý của anh cũng thành tinh. Chút thủ đoạn của Nhạc Nặc chẳng là gì trong mắt họ, bèn phối hợp đuổi cậu ta đi.

Lục Thừa Phong không tham dự vào cuộc nói chuyện của Tiểu Cao và Tiểu Nhiễm, anh cúi đầu xem điện thoại, thốt nhiên mở miệng: “Hẳn Tiêu Ninh Dữ đã biết rồi.”

Hot search tham ban đã được sắp xếp đẩy lên, hai bên công ty tốc độ cũng nhanh nhỉ…

Biết rõ làm như vậy sẽ khiến Tiêu Ninh Dữ đau lòng, Khương Duật vẫn nhẫn tâm, xào cp cùng Nhạc Nặc.

Nghiêng đầu nhìn về phía Khương Duật và Nhạc Nặc, Lục Thừa Phong cười nhạo một tiếng, xoay đầu lại, lòng nghĩ: Nói gã đó biết là làm Tiêu Ninh Dữ đau lòng vẫn phải xào cp là coi trọng gã quá. E là gã không hề cân nhắc đến cảm thụ của Tiêu Ninh Dữ.

“Lục ca, đến cảnh diễn của anh, chuẩn bị quay rồi.” Có staff đến nhắc, nên Tiểu Cao nói với Lục Thừa Phong.

“Đối diễn với Khương Duật?” Lục Thừa Phong nhấc mắt nhìn Tiểu Cao, hỏi.

“Vâng, diễn xong cảnh này thì sau đó không có cảnh đối diễn với Khương Duật nữa.” Tiểu Cao đáp.

Lục Thừa Phong đứng dậy, sửa lại ống tay áo của mình, thấp giọng: “Xem ra vẫn phải nâng cao kỹ năng diễn xuất cho gã Khương Duật…”

“Lục ca, anh nói gì đó ạ?” Tiểu Cao không nghe rõ lời Lục Thừa Phong.

“Không có gì.”

Rất nhanh sau đó Tiểu Cao đã hiểu ý tứ của Lục Thừa Phong.

Cảnh đối diễn này…

Khương Duật NG vô số lần…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.