Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ

Chương 53: Bác sĩ phúc hắc thiệt gian ác




Viện y học nằm ở ngoại ô, lại thêm kẹt xe và sửa đường, hai người đi mất nửa tiếng mới đến nơi. Còn chưa đến nơi, em zai đã dựa vào vai bác sĩ Lục ngủ vù vù! Thực ra mới bắt đầu em zai hoàn toàn tinh khiết • giả bộ ngủ! Nhưng liên tục nghiêng đầu thực sự là mệt muốn chết, hơn nữa xe cứ lúc đi lúc dừng, làm chóng hết cả mặt, vì thế cậu ngủ thật luôn! Ngủ đến vô cùng trầm! Khóe miệng giương lên không giống tiểu! Thanh! Tân!!

“Chồng ơi…” Em zai đột nhiên bắt đầu hạnh phúc líu ríu, bởi vì cậu mơ thấy khuôn mặt ôn nhu anh tuấn của bác sĩ Lục!

Lục Triển Phong cười, nhéo mũi cậu.

“Dáng người em đẹp lắm na!” Em zai ra vẻ nghiêm túc, “Da cũng rất mịn!”

“Phải không?” Bác sĩ Lục trêu chọc.

“Đúng mà!” Em zai thế mà trả lời như đang tỉnh!!

“Nói cho tôi biết, em thích ai nhất?” Lục Triển Phong nhẹ giọng thử hỏi.

“Em thích bác sĩ Lục.” Em zai rất thẹn thùng.

“Ngoan.” Lục Triển Phong hài lòng vỗ nhẹ má cậu.

“Nhưng mà anh ấy không thích em!” Em zai bẹt miệng.

“Ai nói anh ấy không thích em?” Lục Triển Phong ôm vai cậu.

“Anh ấy thích yêu quái xúc tu chân dài ngực bự!” Em zai nhất định bi thương muốn chết.

Lục Triển Phong không cẩn thận, suýt nữa cười ra tiếng.

Em zai ủy khuất ôm lấy bác sĩ Lục, chảy nước miếng trong lòng hắn!

Sau khi xe đến trường học, Lục Triển Phong nhẹ nhàng gọi Cố Hi, “Tiểu Hi, tỉnh dậy.”

“Dạ…” Em zai mờ mịt lẩm bẩm một chút, mơ màng mở mắt, cọ cọ trong lòng bác sĩ Lục.

Ba giây sau, Cố Hi mới hoàn toàn tỉnh táo lại! Sau đó! Cậu liền tâm hoa nộ phóng mà hóa đá! Thế mà mình lại ngủ trong ngực ảnh thiệt là tốt đẹp quá đuê! Loại cơ hội này nhất định không thể dễ dàng buông tha! Vì thế em zai ôm chặt hơn một chút! Còn nghiêm túc giả vờ ngủ tiếp!

“Tiểu Hi?” Lục Triển Phong thử thăm dò gọi cậu.

Em zai kiên trì không động đậy! Bởi vì cậu muốn bác sĩ Lục ôm mình ra ngoài! Nên cứ thế mà ôm cứng!

“Mệt như vậy à?” Lục Triển Phong nhẹ giọng thở dài.

Tâm hồn bé nhỏ của em zai nháy mắt hòa tan, thở dài gì đó quả nhiên cũng vẫn mê người nha! Đây chẳng lẽ là trong lòng để ý mình?

“Ừm…” Vì thế em zai ủy khuất làm nũng.

“Anh à.” Lục Triển Phong móc ví tiền ra, “Phiền anh đưa cậu ấy về nhà, tôi đưa một trăm đồng chắc đủ rồi.”

Gì? Em zai lập tức khẩn trương, tống mình về nhà làm cái quéo gì vậy thiệt không khoa học không phù hợp với vở kịch lại càng không phải tiết tấu quần chúng chờ mong!

Vì thế cậu đành phải chậm rãi mở mắt, dùng giọng điệu vô cùng mờ mịt nói, “Đến rồi na?”

Thiệt vô cùng vô cùng có phong độ biểu diễn!

“Đến trường rồi, nhưng tôi thấy em có vẻ rất mệt, có muốn về nhà nghỉ ngơi trước không?” Bác sĩ Lục rất ôn nhu hỏi.

“Không, em muốn đi cùng anh.” Em zai vô cùng xấu hổ ngồi thẳng dậy, sau đó cậu thấy áo sơ mi màu xám của Lục Triển Phong có một mảng nước cộng thêm quai hàm mình ướt sũng, rõ ràng là nước bọt… của mình á á á á á!

Đây, đây không phù hợp với hình tượng tiểu tươi mát của mình! Em zai bị Thiên Lôi sama đánh trúng, xấu hổ đến muốn nằm xuống đường ray tự vẫn!

“Không sao.” Lục Triển Phong bật cười, nhẹ nhàng chạm mũi cậu, “Đi thôi, chúng ta xuống xe.”

Em zai vẫn đang đắm chìm trong cảm xúc sụp đổ không có cách nào kiềm chế, cho nên cậu không để ý đến hành động vô cùng thân mật này, đờ đẫn cùng hắn xuống xe, hai chân nặng trĩu, vẻ mặt rất giống tượng binh mã trong ngôi mộ của hoàng đế họ Tần!

Hai người vào toilet trước, Lục Triển Phong dùng máy hong tay hơ quần áo nửa ngày, rốt cuộc cũng miễn cưỡng có thể nhìn được. Em zai ủ rũ, cầm khăn tay đứng cạnh, giống như vợ nhỏ chịu hết tất cả ủy khuất.

“Đã nói không sao.” Lục Triển Phong buồn cười. “Huống hồ tôi cũng không tức giận mà.”

“Không cần nói nữa… Anh mau quên chuyện này đi…” Em zai vô cùng hờn tủi sâu sắc chịu đả kích.

Lục Triển Phong cười lắc đầu, “Em đúng là trẻ con.”

“Em không còn nhỏ nữa.” Em zai kháng nghị, đủ tuổi kết hôn rồi đó!

“Tôi lớn hơn em mười tuổi, trong mắt tôi, em vẫn là trẻ con.” Lục Triển Phong nhìn cậu, nhíu mày, “Có lẽ em nên cân nhắc một chút, thay đổi phương thức ở chung với tôi.”

“Đổi lại phương thức… là ý gì?” Em zai ngẩng đầu, đáy mắt có chút nghi hoặc.

“Xem anh là bạn bè, hoặc anh trai?” Lục Triển Phong trả lời.

“Không!” Hốc mắt em zai lập tức đỏ bừng! Ai muốn anh làm anh trai em hả em không thiếu anh trai em có một anh trai rồi anh trai gì đó là ghét nhất! (do tác giả k phẩy nên ta k phẩy theo nhé)

“Vì sao?” Âm thanh Lục Triển Phong rất có từ tính, em zai cảm thấy mình bị hoa mắt chóng mặt luôn rồi.

Vì thế cậu cuối cùng cũng quyết tâm, nhắm mắt lại lớn tiếng nói, “Vì em thích anh em thích anh từ lâu rồi!”

Ô ô ô cuối cùng mình lại là người thổ lộ trước dúng là không phù hợp với tình tiết mà vì mình là tiểu 0 tươi mát đó! Chẳng lẽ không phải ban đầu là được theo đuổi kịch liệt sau đó xấu hổ nhận lời đối phương sao giờ thế mà lại ngược lại mình đúng là sỉ nhục của giới tiểu 0 mà! (p/s lại lần nữa, tác giả k để phẩy ta cũng k phẩy theo nhé, k phải lỗi của ta đâu:v)

Em zai vô cùng thống khổ.

Bầu không khí trở nên vô cùng yên tĩnh, em zai cố lấy dũng khí mở to mắt, liền thấy Lục Triển Phong đang như cười như không nhìn mình.

Vì thế em zai rốt cuộc sụp đổ khóc luôn! Đây là vẻ mặt gì vậy! Cho dù không cảm động thì cung phải vui vẻ, hoặc là vẻ mặt ôn nhu chứ! Thế mà ảnh đang như nhìn một đứa ngâu vậy!

Ô ô ô… Em zai đẩy hắn để chạy đi, định chạy về nhà khóc lóc một phen! Lại bị kéo lại!

“Anh còn chuyện chưa nói, em chạy cái gì?” Lục Triển Phong bật cười.

“Ban nãy em chưa nói gì cả!” Em zai khóc đến thảm, “Anh ăn hiếp người ta!”

Lục Triển Phong cẩn thận giúp cậu lau nước mắt, sau đó kéo người vào trong lòng, “Em xác định, muốn cùng một chỗ với anh?”

A? Em zai nghẹn ngào hai tiếng, khóc nhỏ hơn một chút.

“Công việc của anh rất bận, cho nên không thể lúc nào cũng ở cạnh em; phẫu thuật bảy tám tiếng liền sẽ rất mệt mỏi, cho nên sẽ không thể nói chuyện với em; sẽ phải thức đêm tra tài liệu y học, không có hứng thú chơi game online, thỉnh thoảng sẽ phát cáu, thỉnh thoảng hút thuốc; có những khuyết điểm đó, em vẫn muốn cùng một người lớn hơn em mười tuổi qua lại sao?” Lục Triển Phong ghé vào lỗ tai cậu hỏi, giọng điệu rất ôn nhu! Rất! Ôn! Nhu!

“Vâng!” Em zai liều mạng gật đầu.

“Đúng là nhóc con.” Lục Triển Phong thở dài, cúi đầu nhìn vào mắt cậu, “Không cần trả lời nhanh như vậy, anh cho em một tháng suy nghĩ.”

Một tháng? Em zai cảm giác mình một phút cũng không chờ nổi! Cậu ôm cổ Lục Triển Phong, chủ động kiễng chân hôn môi hắn.

Lông mày Lục Triển Phong khẽ nhếch, không thuận theo cũng không từ chối, mặc cho Cố Hi run rẩy lại ngây ngô hôn môi mình, hưởng thụ sự mềm mại ấm áp của đầu lưỡi đang thử thăm dò mình, rồi lại dè dặt không dám đi tiếp; đến tận khi nhìn đáy mắt cậu ướt sũng ủy khuất, rốt cuộc mới ôm thắt lưng cậu, hôn lại thật sâu.

Đầu lưỡi điên cuồng lại nồng nhiệt dây dưa, Cố Hi cảm thấy chân mình nhũn ra, nếu không có cánh tay mạnh mẽ bên hông, có lẽ đã không đứng nổi.

Lục Triển Phong áp cậu lên tường, tinh tế hôn lên hai má.

Đứa nhỏ ngốc tốt như vậy, sao mình lại không thích cho được.

Lần đầu tiên thấy cậu là trên bàn mổ. Rõ ràng đang căng thẳng muốn chết, thế mà vẫn ríu rít nói chuyện không ngừng, sau khi bị y tá trưởng mắng cho mới ngậm miệng, ánh mắt ủy khuất như mèo nhỏ.

Lần thứ hai thấy cậu là trong phòng bệnh, sắc mặc tái nhợt sau khi phẫu thuật, cằm v-line, cười lên vừa nhu thuận vừa đáng yêu.

Lần thứ ba gặp cậu là lúc nửa đêm hắn đi kiểm tra phòng, chăn bị đạp rơi xuống đất mà không biết, vẫn đang vắt chân vù vù ngủ, chân không bị thương còn quơ qua quơ lại.

Lần thứ tư, thứ năm… cứ thế từng ngày trôi qua, càng ngày càng mong đợi giờ kiểm tra phòng thường lệ.

Mỗi khi hai người cùng một chỗ, động tác của cậu rất khẩn trương, đôi má phiếm hồng, ánh mắt chờ mong, suy nghĩ vừa đáng yêu lại vừa buồn cười… Nhiều biểu hiện nổi bật như vậy, sao mình không nhìn ra. Luôn ung dung thản nhiên là vì trong lòng vẫn không thể chắc chắn được mà thôi.

Lớn lên trong hoàn cảnh gia đình như vậy, nhất định được mọi người thương yêu chiều chuộng. Cậu là đứa nhỏ đắm chìm trong thế giới ảo tưởng, còn mình thì không. Vòng luẩn quẩn này quá lớn và quá loạn, đã từng nghĩ không thể tiếp tục vui đùa nữa. Nhưng nếu muốn tìm một người để ổn định, Cố Hi cũng không phải là lựa chọn tốt nhất.

Lý trí nói cho mình biết, nửa còn lại thích hợp với mình nên là người bình thường lại biết săn sóc, tính tình ôn hòa, có thể an phận sinh sống; mà không giống như cậu, xuất thân trong gia đình giàu có chưa hiểu hết sự đời, cả ngày dạo chơi trong thế giới ảo tưởng của mình.

Nhưng chuyện tình yêu này, sao lý trí có thể khống chế được?

Cho nên phải khi nóng khi lạnh mới có thể mập mờ, mới có thể giả bộ không thấy tất cả ý tưởng nho nhỏ của cậu, nho nhã lễ độ rồi thỉnh thoảng sủng nịch, khiến cậu không thể rời bỏ mình.

Nhóc con bốc đồng vừa trải qua một chút thất bại, mới có thể càng trân trọng thứ mình có được…

Khóe miệng bác sĩ Lục giương lên, siết chặt tay ôm cậu thật chặt.

Cố Hi nước mắt tuôn như suối, ôm hắn chặt hơn nữa.

“Đừng khóc.” Lục Triển Phong lau nước mắt cho em zai.

“Em lại có thể theo đuổi anh!” Em zai vô cùng nghẹn ngào!

Lục Triển Phong bật cười, hôn nhẹ đôi mắt sưng đỏ của cậu “Ừ, cho nên em phải đối xử tốt với anh.”

Em zai cười thiệt ngâu xi, chôn mặt trước ngực hắn.

Trong phòng học, bảo vệ luận văn vẫn đang tiếp tục, các học sinh trong tổ lâm sàng A vô cùng ai oán không biết chủ nhiệm thực tập nhà mình đi đâu rồi ô ô ô rõ ràng đã nói đàn ông đập chai quả nhiên không đáng tin cậy mà biết thế hồi trước chọn bác sĩ béo đầu trọc phòng bên rồi người ta mười giờ sáng đã tới đó hừ!

“Anh không đi nghe bảo vệ luận văn?” Em zai rốt cuộc nhớ đến chuyện chính.

“Cả đám đều là sinh viên ưu tú, luận văn anh cũng xem qua rồi, cho nên không sao cả.” Bác sĩ Lục dắt tay cậu, “Anh dẫn em đi tham quan trường.”

Mũi em zai đỏ bừng, cảm giác hạnh phúc muốn xỉu!

Cuối thu cảnh vật trong trường không còn nhiều, lá thu đã rụng gần hết, thân cây trơ trụi, đáy hồ vẩn đục, chòi nghỉ mát phủ đầy bụi, còn có đường chạy vắng lặng… Nhưng dù là như thế thì em zai vẫn hiểu được cái giề gọi là phong cảnh như tranh vẽ nha!

Thiệt đúng là sức mạnh từn êu!

“Chào thầy Lục.” Học sinh không ngừng chào hỏi, nhìn hai người tay trong tay, vẻ mặt tên nào cũng rất cao thâm khó lường!

“Sao lại gọi anh là thầy na?” Em zai hơi ngượng ngùng, nhưng thiệt không muốn buông tay, vì thế chủ động tìm đề tài.

“Anh là thầy giáo thỉnh giảng, mỗi tuần phải đứng vài lớp.” Lục Triển Phong trả lời.

Người đàn ông của tui thiệt là lợi hại ná! Em zai kiêu ngạo cố gắng ưỡn ngực nhỏ!

“Có muốn uống gì không?” Lục Triển Phong hỏi cậu.

“Dạ, cảm ơn bác sĩ Lục.” Em zai rất nhu thuận.

“Còn gọi anh là bác sĩ Lục?” Lục Triển Phong nhướn mày.

Vì thế em zai vô cùng xấu hổ nói, “Cám ơn chồng.”

Thích!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Bạn đang �

Lục Triển Phong hơi sửng sốt một chút, thực ra ban đầu chỉ định đùa cậu, tưởng là chỉ bỏ họ đi gọi thẳng tên. Nhưng mà chồng gì đó, thiệt là vui mừng ngoài ý muốn nha…

Hai người lắc lư trong vườn trường cả ngày, sau đó ngọt ngào đi xe về nội thành ăn cơm.

Sau khi đã cáo thị rõ ràng thì việc quan trọng đầu tiên là bữa cơm, phải vô cùng vô cùng có ý nghĩa! Cho nên bác sĩ Lục dẫn cậu đến một nhà hàng Pháp mới mở, thành công gặp hai tổ trò chơi lớn ‘Trái tim thủy tinh hường phấn moe moe’ ở cửa và ‘Nhặt một sư huynh về nhà trộm đồ ăn’ ngay cách vách!

“Tiểu Hi.” Tất cả mọi người nhiệt tình chào hỏi!

Em zai hết hồn lại không thoải mái, đòe mòe nhiều người thế làm gì! Không phải muốn kéo bọn tui cùng ăn cơm chứ?

Suy nghĩ vừa mới ting một cái nảy ra trong đầu, chợt nghe David Khương vô cùng nhiệt tình mời mọc, “Tiểu Hi, cùng bạn trai của em đến đây đi! Hôm nay Mars tiên sinh mời khách!”

“Không!” Em zai kiên định từ chối.

“Vì sao vậy?” David Khương không cam tâm, “Cùng nhau ăn mới sôi nổi!”

Ai muốn cùng ai sôi nổi chứ hừ! Em zai ngạo kiều từ chối lần thứ hai, bọn tui phải đi ăn cơm tình nhân!

“Được rồi, tùy em.” David Khương tiếc nuối buông tha, nhìn em zai và bác sĩ Lục cùng đi lên phòng tầng hai!

Bởi vì hôm nay có hai tổ trò chơi cùng một chỗ ít nhất cũng phải ba chục người, cho nên mọi người trực tiếp cướp chỗ đẹp ở bàn dài tầng một, vô cùng giống yến tiệc!

Đám người trong tổ trò chơi cách vách không biết nội tình, vẫn còn điên cuồng ca ngợi Mars tiên sinh thiệt là hào phóng nha mời chúng ta đi ăn ở chỗ đắt tiền thế này, Mars được khen thực sự không thể keo kiệt, đành phải tùy ý để cả đám gọi đồ!

Đào Nhạc Nhạc ở bên cạnh thiệt nghiêm túc, “Tất cả chú ý! Đầu tiên là mười con tôm hùm! Truffles có gọi không? Pate gan ngỗng nhất định phải gọi! Đừng xem thường Mars tiên sinh! Anh ấy đeo đồng hồ hàng hiệu đó!” (chỗ đồng hồ k hiểu lắm, ai giải nghĩa đc giúp ta thì vô cùng cảm ơn, cả câu là 他戴的手表都是僵尸炖蛋!)

Mars run tay môt chút, giả bộ bình tĩnh cầm cốc nước lên.

Đòe mòe đây là đồng nghiệp kiểu quái giề vại hả….

“Nếu anh cảm thấy bọn họ quá nóng nảy, có thể ngăn cản.” Lạc Vi Nhã cho hắn cơ hội từ chối cuối cùng, “Chúng tôi bình thường liên hoan cũng có hạn ngạch, vượt quá mức đấy cả đám phải bỏ tiền túi ra lệ quyên.”

“Sao lại làm vậy được.” Mars cao quý cười một chút, “Với tôi mà nói, chút lòng thành, mọi người cứ gọi đi.”

Đúng là tự tìm đường chết mà… Lạc Vi Nhã thở dài trong lòng, tự làm bậy không thể sống, cô bình tĩnh nhìn nhân viên phục vụ, “Thêm mười phần beefsteak rắc vàng.”

……

Đến khi Lâm Bình Bình tăng ca xong chạy đến, đồ ăn đã bưng lên gần hết, vừa vặn có thể ăn luôn!

“Ngại quá, phiền cậu phải tăng ca.” David Khương đưa cho cậu một ly nước trái cây, “Đối tác muốn cậu, trừ cậu ra không ưng ai khác, cho nên…” Thực ra đây rõ ràng là viện cớ! Mọi người chỉ muốn cậu tránh thời gian gọi đồ ra thôi tránh trường hợp Mars lấy cậu ta làm bia đỡ đạn!

“Không sao, vốn là trách nhiệm của tôi.” Lâm Bình Bình tu nước ừng ực, sau đó thở hồng hộc!

Nhưng Mars lần này không quan tâm cậu đến buồn nôn như trước, giờ hắn đang bận đau thương vì tờ hóa đơn!

Ăn nhiều như thế, ít nhất cũng mất một vạn đó!!!

“Tôi đi toilet.” Đang ăn nửa chừng, Lạc Vi Nhã đứng lên.

“Tôi cũng đi!” Đào Nhạc Nhạc nhấc tay.

Đòe mòe! Tất cả mọi người chấn kinh một chút! Tuy Nhã muội giống đàn ông nhưng cùng đi toilet như vậy có thể à!

……

Lạc Vi Nhã giận, “Tôi đi toilet • nữ!”

“Tôi đi cách vách.” Đào Nhạc Nhạc xem nhẹ ánh mắt giết người của cô, huých vai đi ra khỏi ghế lô.

“Làm cái quỷ gì vậy?” Đi ra hành lang, Lạc Vi Nhã bất mãn hỏi Đào Nhạc Nhạc.

“Tôi tôi ban nãy hình như thấy Mars đang cộng hóa đơn!” Đào Nhạc Nhạc vô cùng khẩn trương “Không phải em nói hắn cả thân toàn mặc đồ fake loại A à, nếu cuối cùng hắn bùng tiền, gán chúng ta ở lại thì làm sao bây giờ?”

“Hồ tổng bảo nếu có chuyện đó thì gọi cho ảnh.” Lạc Vi Nhã lắc lắc di động, “Yên tâm đi, không để anh phải rửa bát trừ nợ đâu.”

“Thiệt hở.” Đào Nhạc Nhạc thở phào, thung thướng chạy vội về, định gọi thêm vài phần nấm cục trắng kinh điển nữa!

Bỗng nhiên cả đám được đi ăn đại tiệc đến vô cùng thỏa mãn, trừ Mars! Hắn đang vô cùng xót, ban đầu chỉ nghĩ ăn nhiều là hồi vốn, sau đó đau thương phát hiện dù ăn nhiều đến đâu cũng chỉ làm mình càng lỗ nặng! Cho nên thức ăn vào miệng chẳng biết vị gì, quả thực là vô cùng xoắn xuýt!

Tổ trò chơi đồng nghiệp ‘Nhặt một sư huynh về nhà trộm đồ ăn’ đúng là không phụ danh tiếng cật hóa, beefsteak vừa được bê lên đã bốc hơi là minh chứng tốt nhất! Cuối cùng cả món bánh bao cũng giải quyết sạch sẽ, mới cảm thấy thỏa mãn muốn quay sang Mars tỏ vẻ cảm kích, hơn nữa còn nói nói cười cười chào tạm biệt!

Đám con zai và con gái ‘Trái tim thủy tinh hường phấn moe moe’ ôm tâm tình xem kịch vui, chứng kiến toàn bộ quá trình Mars run rẩy móc ví trả tiền, vô cùng hớn hở!

Lúc cả đám bước ra khỏi nhà hàng, Mars nhận được một cuộc gọi, màn hình hiển thị tên Âu Dương Long.

“Tôi không đưa cậu về nhà được.” Sau khi cúp điện thoại, Mars nhìn Lâm Bình Bình, “Công ty đang có chút chuyện.”

Lâm Bình Bình gật đầu, nhìn hắn lên taxi, sau đó… cùng mọi người tiếp tục thung thướng đi karaoke!

Ha ha ăn cơm rồi đi hát gì đó, cuộc sống không cầm quá tốt đẹp đâu!

“Thế mà đến tận giờ anh ta vẫn không nhìn ra, Mars hoàn toàn chỉ là giả vờ.” Nhìn bóng dáng xinh đẹp của cậu, Lạc Vi Nhã nhỏ giọng than thở, tình yêu mù quáng gì đó đúng là đáng sợ!

“Tiểu Nhã đại tỷ!” Đào Nhạc Nhạc nghiêm túc nhìn Lạc Vi Nhã “Nếu ngày nào đó em cũng như vậy, tỷ nhất định phải một phát đập em chết tươi!” (bình thường tui để Nhã nhỏ tuổi nhất, nhưng ở đây Nhạc Nhạc trêu gọi Nhã là tỷ nên sửa cách xưng hô ở đây 1 chút nhé)

Lạc Vi Nhã vô cùng khinh thường, “Bình Bình ít ra còn có chút tiền gửi ngân hàng và có sắc đẹp, anh thì có cái gì?”

Đào Nhạc Nhạc lập tức che mặt, “Thực ra anh cũng xinh đẹp như hoa, chẳng qua không nổi bật thôi.”

Lạc Vi Nhã vỗ vai hắn, “Được rồi anh cứ cố lên! Không chừng một ngày nào đó sẽ có ông bác hói đầu nào đó để ý anh, từ đó về sau sống trong xa hoa đồi trụy, hưởng hết vinh hoa phú quý!”

“Vì sao không phải là phú bà?” Đào Nhạc Nhạc bất mãn.

“Bởi vì phú bà thường thích mãnh nam!” Lạc Vi Nhã cười rất có nội hàm, “Còn anh nha, lướt vội từ trên xuống dưới… dự đoán ba ngày thân thể nhỏ nhà anh sẽ bị ép khô, tinh tẫn nhân vong, quá là thảm liệt.”

Đào Nhạc Nhạc chịu đả kích đón gió rơi lệ, chế giễu vóc dáng người khác gì đó quả nhiên là đáng ghét nhất! Đáng! Ghét! Nhất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.