Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ

Chương 27: Hồ tổng tà mị chính trực điên cuồng




“Đừng ầm ĩ nữa.” Hồ Vân Phi giúp cậu quấy ly sữa đậu nành, “Ăn nhanh một chút.”

“Tôi thực sự bị viêm gan!” Lâm Bình Bình vô cùng nghiêm túc chăm chú nhìn hắn, “Hơn nữa bệnh này sẽ bị lây nhiễm!”

Hồ Vân Phi nhíu mày.

“Thật đó!” Ánh mắt Lâm Bình Bình kiên định.

Hồ Vân Phi và cậu nhìn nhau ba giây, đặt mạnh cái cốc lên bàn.

Mịa, bị dọa sợ rồi? Lâm Bình Bình lập tức lệ nóng doanh tròng, ngày hôm nay thiệt là đẹp!

Kết quả giây tiếp theo, Hồ Vân Phi dí sát mặt vào mặt cậu.

“Anh làm gì vậy!” Lâm Bình Bình lập tức khẩn trương!

“Cho em cơ hội cuối cùng, em có bị bệnh không?” Hồ Vân Phi nghiêm mặt, gằn từng chữ.

“Có mà có mà!!!” Lâm Bình Bình ra sức gật đầu, “Bệnh viêm gan!”

“Được lắm.” Hồ Vân Phi nghiến răng, xắn tay áo.

“Anh anh anh muốn làm gì?” Giọng Lâm Bình Bình run rẩy, đừng bảo muốn oánh tui nha!

Kết quả Hồ Vân Phi xoay người, bế bổng cậu lên.

“Cứu tui zới!” Lâm Bình Bình sợ đến tái mét mặt kêu lên.

Hồ Vân Phi âm trầm mở miệng, “Theo anh đến bệnh viện kiểm tra, nếu kết quả là em nói dối, xem anh trừng trị em thế nào.”

….. Không cần đi đâu! Lâm Bình Bình lệ rơi đầy mặt, “Tôi bị bệnh hiểm nghèo anh buông tha cho tôi đi tôi xin anh hu hu hu!”

“Như vậy sao được.” Hồ Vân Phi cười lạnh, “Biết rõ mình bị bệnh truyền nhiễm còn làm tình một đêm, muốn tôi tha cho cậu?”

Rõ ràng là anh cố thượng tui! Lâm Bình Bình mặt đầy nước mắt, “Anh thả tôi xuống đã!”

Hồ Vân Phi đặt cậu lên giường, giơ tay lên hung hăng vỗ một cái vào mông cậu.

Cảm nhận đau rát ở mông cùng với tiếng vang thanh thúy từ tay hắn, Lâm Bình Bình thành công khóc thiệt luôn, cậu khàn giọng lên án,”Tại sao anh lại xấu xa như vậy hả!”

Hồ Vân Phi nắm cằm cậu, lộ rõ giọng điệu khí phách âm hiểm trên thương trường, “Thế này mà xấu xa? Có muốn thử xem tệ hơn thế nào không?”

“Không muốn!” Lâm Bình Bình vừa khóc vừa đánh.

“Viêm gan hả, không chừng cậu đã lây cho tôi rồi.” Hồ Vân Phi tháo thắt lưng, “Trước tiên để tôi đánh một lúc trút giận đã.”

“Anh anh anh dùng nó đánh tôi?” Lâm Bình Bình lập tức bị dọa sợ.

Hồ Vân Phi chậm dãi cầm thắt lưng vung vẩy, múa may vài cái trên không.

Tiếng dây da cắt qua không khí rất đáng sợ, Lâm Bình Bình khóc đến suýt nghẹt thở, “Tôi tôi tôi tôi không bị bệnh.”

“Bằng lòng thừa nhận rồi?” Hồ Vân Phi nén cười, đùa giỡn với yêu tinh này thiệt vui nha!

“Ừm.” Mũi Lâm Bình Bình đỏ hoe, tội nghiệp nhìn hắn.

“Vì sao muốn giả vờ bị bệnh?” Giọng Hồ Vân Phi rất lạnh.

“Tôi không bị bệnh.” Lâm Bình Bình cả đời chưa bao giờ bị dọa như vậy, nên giờ chưa hoàn hồn, chỉ biết lặp lại câu ban nãy!

Hồ Vân Phi rốt cuộc bị chọc cười, cúi người cắn nhẹ lỗ tai cậu, nhẹ giọng trêu chọc, “Ngốc ạ.”

Lâm Bình Bình vẫn đang khóc, mịa nó thổ phỉ thiệt đáng sợ hức hức hức!

Hồ Vân Phi ôm cậu, nhẹ nhàng hôn lên cần cổ trắng nõn.

“Tui ghét anh!” Lâm Bình Bình nghẹn ngào nói.

“Cho nên giả vờ bị viêm gan dọa anh?” Hồ Vân Phi để lại một dấu hôn trên xương quai xanh của cậu. Công ty của Cố Khải cũng giống trung tâm thương mại của hắn, trước đó vừa mới tổ chức đợt khám sức khỏe cho nhân viên, viêm gan… Em nghĩ tôi tin em à?

Lâm Bình Bình ngầm thừa nhận.

“Cho nên, chỗ này cũng không sao, hửm?” Hồ Vân Phi đưa tay ra đằng sau, nhẹ nhàng cọ xát.

“Không được sờ vào đó!” Lâm Bình Bình lập tức dựng đứng tóc gáy, liều mạng giãy dụa tìm cách chạy.

Hồ Vân Phi không ngờ cậu lại phản ứng mạnh như vậy nên sửng sốt một chút.

Lâm Bình Bình nhân cơ hội trèo xuống giường, đứng một góc hoảng sợ nhìn hắn.

……..

Hồ Vân Phi bị đả kích, em đừng thể hiện sự ghét bỏ của mình rõ ràng thế chứ?

“Chúng ta không thể thành đôi đâu.” Lâm Bình Bình cắt ngang suy nghĩ của hắn, nói ra lời từ đáy lòng, “Tôi không thích chơi đùa.”

“Không thích chơi đùa là ý gì?” Hồ Vân Phi nhíu mày.

“Tôi muốn tìm một người có thể chung sống trọn đời.” Lâm Bình Bình nhìn hắn, “Anh không làm được điều đó.”

“Nghe đồn em không phải là người như vậy.” Hồ Vân Phi nhếch mép, “Lạt mềm buộc chặt?”

Buộc chặt em gái anh! Lâm Bình Bình cảm thấy mình không thở nổi.

“Hay là em không thích anh?” Hồ Vân Phi suy đoán.

Lâm Bình Bình thành thật gật đầu, nói chuẩn ghê.

Sắc mặt Hồ Vân Phi tối sầm lại.

Lâm Bình Bình sợ hãi rụt lại, có còn thiên lý không, rõ ràng là anh hỏi mà, hu hu hu!

“Anh không đối xử tốt với em?” Hồ Vân Phi nghiến răng.

Lâm Bình Bình muốn khóc, “Chuyện đó không liên quan.”

“Hay đêm đó anh không làm em thoải mái?” Hồ Vân Phi đứng lên.

Lâm Bình Bình vèo một cái nhảy ra cửa, cảnh giác nhìn hắn.

“Đây là nhà em.” Hồ Vân Phi ngồi lên sofa, “Có bản lĩnh đừng bao giờ về nhà.”

Lâm Bình Bình nước mắt đầy mặt vô cùng đáng thương, “Rốt cuộc phải làm thế nào anh mới tha cho tôi?”

Đối phương đã biểu hiện rõ ràng sự chán ghét như vậy, Hồ Vân Phi cũng cảm thấy không còn thú vị. Nhưng ngẫm lại bản thân tung hoành chốn tình trường lâu như vậy, trước giờ luôn là mình đá đít người ta, lần này khó khăn lắm mới tìm được bạn giường cố định, đối phương thế mà sống chết không chịu đồng ý, tôn nghiêm của đàn ông bị tổn thương, rất khó hồi phục.

Đôi mắt Lâm Bình Bình vẫn còn hồng hồng nhìn hắn, vừa căng thẳng vừa tội nghiệp, giống một bé mèo nhỏ ướt sũng, đúng là muốn tìm ngược mà.

Ít nhất, trong khoảng thời gian tặng hoa cũng không bị lỗ vốn đâu nhỉ?

Khóe miệng Hồ tổng giương lên, rõ ràng giống tra công.

“Anh anh, làm gì vậy?” Lâm Bình Bình cảm thấy nguy hiểm, theo bản năng muốn chạy ra khỏi cửa, lại bị hắn dễ dàng bắt lại.

“Lại làm với anh một lần, từ nay về sau sẽ không làm phiền em nữa.” Hồ Vân Phi ném cậu lên giường, áp thân mình lên.

“Đừng!!!!!!” Lâm Bình Bình bị dọa suýt ngất, mịa nó loại chuyện này không cần xảy ra lần thứ hai đâu!

“Sao lại đừng?” Hồ Vân Phi lột áo phông của cậu, nghiến răng nói, “Bao nhiêu người cầu xin anh còn không được.”

“Anh, đồ khốn này!” Lâm Bình Bình liều mạng giãy dụa, nhưng cậu không phải là đối thủ của hắn, khi quần bị lột xuống, tên yêu nghiệt kia cuối cùng hoàn toàn sụp đổ, cậu khóc không thành tiếng hét lên, “Đêm đó là lần đầu tiên của tôi!!”

Hồ Vân Phi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cậu.

Lâm Bình Bình khóc rất to, gần như sắp ngất luôn rồi, màu môi cũng trở nên tái nhợt.

Hồ Vân Phi do dự buông cậu ra.

Mất đi trói buộc và đè ép, nhưng Lâm Bình Bình không né đi, chỉ nghiêng người cuộn tròn thành một cục nhỏ, nức nở khóc đến đáng thương.

“…. Sao lại như thế?” Hồ Vân Phi trúc trắc hỏi cậu.

Lâm Bình Bình khóc to hơn một chút.

Nhớ lại đêm đó hắn vào rất khó, sáng ngày hôm sau cậu ấy còn bị sốt cao, còn như đứa ngốc không biết dùng thuốc, Hồ Vân Phi rốt cuộc cũng nhận ra vài việc.

“Tôi thực sự không muốn chơi đùa.” Giọng Lâm Bình Bình rất nhỏ, “Anh đi đi.”

……

“Anh xin lỗi.” Sau một hồi im lặng giày vò, Hồ Vân Phi rối rắm mở miệng.

Lâm Bình Bình lắc đầu, vẫn chôn mặt dưới gối.

Một lúc sau, tiếng cửa mở ra kèm theo tiếng khóa cửa, gian phòng lại khôi phục sự yên tĩnh vốn có.

Lâm Bình Bình ôm đầu gối, vẻ mặt đờ đẫn ngẩn người.

Cuối cùng cũng kết thúc rồi……

Hồ Vân Phi rời khỏi nhà cậu, đầu tiên là đến Devil Wings.

Quán bar này là của người anh em hắn, anh họ là ông chủ em trai là bartender, sống ở trong phòng phía trên quán. Bình thường ở bar ngày đêm đảo lộn, cho nên đương nhiên hai anh em bị gọi tỉnh sau một hồi đập cửa điên cuồng, suýt chút nữa muốn cầm dao ra chém người.

Nhưng khi hai người mở cửa ra, phát hiện người đứng ngoài là Hồ Vân Phi, đành phải đè nén cơn giận xuống, tươi cười hớn hở tiếp đón vị đại gia này —— trong phạm vi này anh cũng biết, Hồ tổng nổi tiếng là Tên! Nóng! Tính!

“Biết chuyện gì về Lâm Bình Bình, kể hết cho tôi.” Sắc mặt Hồ Vân Phi âm trầm, giống như tổ tông ngồi trên sofa.

Hai anh em khóc không ra nước mắt, mịa nó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đúng là không có thiên lý mà, đờ mờ, mới sáng sớm kể chuyện xưa là ghét nhất!

Sau khi dông dài một tiếng sau, Hồ Vân Phi phát hiện, tin đồn về Lâm Bình Bình rất thái quá, nhiều chuyện mâu thuẫn như vậy, thế mà chưa có tên nào phát hiện được? Nhưng ngẫm lại, kẻ đến nơi này đều để tìm kích thích, ai lại quan tâm chuyện của người khác là thật hay giả, hay nói cách khác, đâu có ai không tô vẽ quá khứ của mình cho thêm huy hoàng?

Hồ Vân Phi dở khóc dở cười, lắc đầu đứng lên.

“Tạm biệt, không tiễn!” Hai anh em vội vã mở cửa, mịa nó bước nhanh lên cho ông mài đi ngẩu!

Hồ Vân Phi quay về xe, cảm thấy đầu óc mình hơi loạn, nhớ tới khuôn mặt nhỏ khóc đến nhăn nhúm, thật không biết tâm tình mình thế nào nữa. Chơi lâu như vậy, đối xử với mỗi người yêu đều nho nhã lễ độ, dù chia tay hắn cũng rất lịch thiệp, chỉ có lần này, hoàn toàn cặn bã nhỉ?

Hồ Vân Phi lắc đầu, lái xe đến công ty, tự vùi đầu vào đống tài liệu.

Công việc này rất dễ làm hỗn loạn thời gian, thấm thoắt đã đến mười giờ tối, bảo vệ cầm đèn pin mở cửa, ngạc nhiên nói, “Hồ tổng, ngài còn chưa tan ca?”

“Tôi về luôn đây.” Hồ Vân Phi duỗi người, cảm thấy bình tĩnh hơn một chút, vì thế đang chuẩn bị dọn đồ đạc về nhà, tự nhiên nhận được một tin nhắn từ Cố Khải —— An ủi người thất tình như thế nào?

Đối với vấn đề ngâu đần như thế, Hồ Vân Phi trực tiếp bơ, tắt máy khóa cửa.

Cố tổng nhìn chằm chằm di động đợi mười phút đồng hồ, không thấy Hồ Vân Phi trả lời, vì thế phẫn nộ dựng ngón giữa, méo có nghĩa khí gì cả!

Trên giường lớn trong phòng ngủ, em zai đang nhu thuận đọc sách, vừa mới tắm xong tóc vẫn ướt, trông rất dễ thương, trên áo ngủ còn in hình vịt con.

Lập tức trong lòng anh zai dấy lên cảm giác đau buồn, mịa, em zai của ông xinh đẹp như hoa thế này, vì cái răng gì lại khổ mệnh!

“Anh?” Em zai nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng tươi sáng.

Anh zai càng không đành lòng, anh ngồi bên giường nhìn em mình, giọng điệu vô cùng từ ái, “Thực ra em có rất nhiều ưu điểm.”

“Nhất định là thế mà!” Em zai hào phóng gật đầu.

“Cho nên, chắc chẵn có rất nhiều người theo đuổi em.” Anh zai giúp em lau tóc, giọng vô cùng ôn hòa trơn tru, “Có đôi khi hai người gặp nhau, giống như sao băng trên trời, tuy vô cùng đẹp, nhưng chỉ tỏa sáng được trong nháy mắt, sau đó chỉ còn lại những hồi ức. Em hiểu ý anh không?”

Tuy anh zai vô cùng mong rằng em zai hiểu được khổ tâm của mình, nhưng cái chuyện ăn ý thì không thể cưỡng cầu!

Vì thế em zai ngạc nhiên nghi ngờ không thể bình tĩnh mà sờ trán anh mình một chút.

Đờ mờ chẳng lẽ anh tui phát sốt hở!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.