Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ

Chương 10: Mi mới là kẻ bật bông!




(Kẻ bật bông: ngôn ngữ mạng, chỉ những tên chỉ nói mà không làm – theo Chym giải nghĩa)

Sau chuyến đi bơi lần trước, khoảng cách giữa Cố Khải và Lưu Tiểu Niên đã gần thêm một chút, đồng nghiệp đối lại càng thêm khẳng định chuyện giữa hai người họ.

Điều đó dẫn đến trên QQ bát quái nội bộ, cả đám quen miệng gọi Lưu Tiểu Niên là Hoàng Hậu Nương Nương, cái tên này có hơi dung tục, nhưng chẳng còn cách nào khác, tên gọi phù hợp với Cố Khải nhất chỉ có Hoàng Thượng mà thôi.

Gọi nhiều thành quen, Lâm Bình Bình ở văn phòng tổng hợp lại yêu cầu bữa trưa của mọi người, trực tiếp hỏi Lưu Tiểu Niên: “Nương nương người thì sao?”

Lưu Tiểu Niên vẫn chăm chỉ cạch cạch gõ chữ, không nhận ra người khác đang gọi.

Bất quá nghĩ lại, chỉ có não tàn mới có thể ngay lập tức nhận ra mấy chữ ‘nương nương’ này là dành cho mình.

“Nương nương?” Lâm Bình Bình gọi lại lần nữa.

Lưu Tiểu Niên vẫn không có phản ứng, mà kì lạ là mọi người trong phòng cũng mợ nó không để ý! Bởi vì cả đám đã gọi đến quen miệng rồi!

Lâm Bình Bình không còn cách nào, đành phải đứng lên đẩy đẩy cậu.

“Ừm?” Lưu Tiểu Niên mờ mịt nhìn hắn.

“Bữa trưa cậu muốn ăn gì?” Lâm Bình Bình đã chuẩn bị giấy nhớ.

“Cơm thịt kho và nước ngọt, cảm ơn.” Lưu Tiểu Niên tiếp tục gõ chữ, chợt năm giây sau ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn: “Ban nãy cậu gọi tôi là gì cơ?”

Sấm sét giữa trời quang, David Khương tiên phong đứng lên: “Cậu ta gọi cậu là Niên Niên.”

“Đúng đúng, tôi gọi cậu là… Niên Niên.” Lâm Bình Bình vội vã gật đầu: “Tôi thấy dùng từ láy để gọi tên có phần thân thiết hơn.”

“Thật sao?” Lưu Tiểu Niên nhíu mày: “Sao tôi nghe không giống vậy.”

“Thật mà!” Lâm Bình Bình vì muốn chứng minh mình ‘nói thật’, bèn nháy mắt với David Khương: “Vệ Vệ!”

Khương tổ trưởng rất phối hợp khoe ra má lúm đồng tiền cười tươi như hoa.

“Nhã Nhã~”, Lâm Bình Bình tiếp tục phong tình vạn chủng.

Em gái phụ trách mảng mĩ thuật tạo hình Lạc Vi Nhã thẹn thùng cúi đầu.

“............” Lâm Bình Bình nhìn Tiểu Mã, biểu tình đầy rối rắm. Thằng này tên là Mã Bát Mã, tên dị như kiểu không phải là con đẻ, giống em ruột của tổng thống nước Mỹ Obama, gọi Mã Mã hay Bát Bát đều thực đau trứng!

“Tôi ra ngoài pha cà phê.”, Tiểu Mã rất biết điều mà rời khỏi văn phòng.

“Cậu xem, Niên Niên!” Lưu Bình Bình rất thành khẩn nhìn Lưu Tiểu Niên: “Rất gần gũi, đúng không?”

“...... Có vẻ là vậy.” Lưu Tiểu Niên hoàn toàn mờ mịt, đành phải trả lời một câu lấy lệ.

Cảnh báo được giải trừ, tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra.

Đậu má, cùng chung văn phòng với tiểu tình nhân bí mật của tổng giám đốc, thật sự quá đáng sợ!

Lát sau, thư kí tổng giám đốc đột nhiên gõ cửa: “Có người mang một ít đặc sản biếu Cố tổng, Cố tổng bảo tôi mang cho mọi người, mọi người gần đây vất vả rồi.”

Nhóm đồng chí tổ trò chơi trong lòng nhao nhao hiện ra phiên bản chibi dựng thẳng ngón giữa, trước đây thức khuya làm việc ngay cả một món quà tinh thần cũng không có, rõ ràng là lấy lòng Nương nương mà!

Nói là đặc sản địa phương, thực ra cũng chỉ là thịt heo và khoai sấy khô, tuy nhiên đóng gói rất khéo. Lưu Tiểu Niên ôm một hộp khoai tím khô gặm gặm, ngon dã man.

Trên máy tính hiện lên cây nấm kêu tích tích, Lưu Tiểu Niên nhấn vào nó, là Cố Khải gửi tin nhắn tới: Cùng nhau ăn trưa đi?

Lưu Tiểu Niên thật khó xử: Tôi gọi đồ ăn bên ngoài mất rồi.

Cố Khải: Đi ăn cùng tôi đi, tiện thể chiều đi họp luôn.

Lưu Tiểu Niên giật mình: Họp gì vậy?

Nếu có họp, thì phải gọi tổ trưởng Khương đi chứ!

Cố Khải: Quyết định như vậy đi. Mười hai giờ gặp nhau tại cửa số ba.

Vừa nói xong, Cổ tổng trực tiếp log out. Lưu Tiểu Niên nhìn biểu tượng xám xịt, trên đời còn ai bá đạo hơn anh không?

Giữa trưa lúc tan ca, Cố Khải thực sự chờ cậu ở cửa.

“Đi họp gì vậy?” Lưu Tiểu Niên buồn bực, “Tôi không có quần áo để thay.” Áo phông với quần bò, dù tham gia cuộc họp nào cũng đều thấy kì quái.

“Chỉ là các công ty truyền thông cũ và mới cùng tụ họp, mở cuộc họp thảo luận mà thôi.” Cố Khải mở cửa xe giúp cậu, “Nhà nước phụ trách tổ chức, chỉ cần đến dự một chút là được, không cần trực tiếp ra mặt.”

“Nhưng sao lại muốn tôi đi cùng?” Lưu Tiểu Niên vẫn thấy khó hiểu, đi họp cùng anh, phải là là thư kí hoặc trợ lí chứ!

“……” Cố Khải bị hỏi, tuy rằng rất muốn thốt ra bởi vì ông đây yêu em! Nhưng cuối cùng vẫn kìm nén không nói ra. Đành phải đánh trống lảng “À, cậu có thích đồ ăn vặt kia không?”

“Thích, khoai lang khô ăn rất ngon”, Lưu Tiểu Niên thành công bị lừa đổi chủ đề, “Dẻo dẻo ngọt ngọt…”

Có lẽ do hồi tưởng lại hương vị của mỹ thực, Lưu Tiểu Niên nói những lời này với biểu cảm và ngữ điệu thật ngốc manh, thế là Cố tổng bản tính lang sói không thể nhịn được, vươn tay hung hăng chọt cổ và mặt cậu!

(ngốc manh: ngốc ngốc dễ thương)

“Sao vậy?” Lưu Tiểu Niên hoảng sợ.

“Mặt của cậu, hai bên không giống nhau lắm.” Cố Khải ra vẻ nghiêm túc.

“A?”, Lưu Tiểu Niên xoắn xuýt, lấy tay nâng mặt rồi xoa xoa, “Tôi không thấy thế mà.”

Thế mà vẫn còn bán manh! Cố Khải hận không thể đè tên nhóc này xuống ngay trong xe! Mọe nó, nhịn nữa thì bản thân phát điên luôn mất!

“Buổi trưa chúng ta đi ăn gì nha?” Lưu Tiểu Niên thuần khiết hỏi.

Tốp năm tốp ba nhân viên từ trong công ty bước ra, cố ý ‘tình cờ’ nhìn qua bên này, Cố tổng đành phải hung ác thắt dây an toàn giúp cậu, ánh mắt hung hãn nhìn về phía trước, nhìn qua như kiểu hận không thể ăn luôn kính thủy tinh! Lưu Tiểu Niên rụt cổ một chút, thành thành thật thật không dám hỏi lại.

Bởi vì còn phải đến buổi họp, cho nên hai người trực tiếp dùng bữa tại nhà ăn của hội trường, sủi cảo nhân tôm tinh xảo và cháo trắng, Lưu Tiểu Niên ăn tới vô cùng thỏa mãn.

“Uống chút canh.” Cố Khải đưa bát nhỏ cho cậu.

“Ừm.” Lưu Tiểu Niên ngoan ngoãn húp hết.

“Ăn xiên nướng này.” Cố Khải giơ đũa về phía miệng cậu.

Lưu Tiểu Niên há miệng nuốt vào.

“Cẩn thận nóng.” Thêm một muỗng nhỏ canh gạo nếp.

Lưu Tiểu Niên thổi thổi, sau đó cẩn thận nuốt xuống.

Phối hợp hết sức đáng yêu! Tổng giám đốc Cố vui vẻ!

“Ăn thật ngon” Lưu Tiểu Niên rất thỏa mãn.

Cô Khải thò tay xoa xoa bụng cậu, tưởng tượng da thịt trơn nhẵn non mềm dưới lớp quần áo kia mà dâng trào cảm xúc! Quả thực là một tên đại lưu manh! Một chút khí chất của tổng giám đốc cũng không có!

Vừa ăn xong, so sánh về độ ngốc, Lưu Tiểu Niên chính là ngốc tới hồ đồ cười một cái, không có kháng cự.

Lần hội nghị này của chính phủ nhàm chán như dự kiến, theo lệ sau khi các đại biểu truyền thông lên tiếng, Internet, TV hay Radio đều ra vẻ đại ca, vẻ mặt và tư thế như muốn nói ‘thế giới này không có ông không thể quay!’.

“Mọi người ở đây đều biết, gần như mỗi người chúng ta đều đã từng đọc báo AA đô thị!” Tổng biên tập báo A vô cùng đắc ý, ở trên bục nhìn về tương lai tốt đẹp phía trước.

“Bốc phét, tui đã xem qua đâu.” Lưu Tiểu Niên nhỏ giọng thì thầm.

Khóe miệng Cố Khải khẽ nhếch lên.

“Mọi người đều biết, mua sắm qua TV rất có triển vọng!” Tòa soạn báo ban nãy đổi thành đại diện đài truyền hình, “Cho nên chúng tôi quyết định tại hội nghị hôm nay, tranh thủ hợp tác với nhiều thương gia, tiến tới đỉnh cao tiêu thụ tốt đẹp.”

“Thật sự có người tin tưởng ba cái thứ mua sắm trên TV này sao?” Lưu Tiểu Niên buồn bực, “Nhìn qua cũng biết là lừa đảo mà!”

Cố Khải trực tiếp vui vẻ “Ví dụ như?”

“Trị tận gốc bệnh tiểu đường, điện thoại vàng, kim cương Nam Phi 998, còn cả gối hồng ngoại.” Lưu Tiểu Niên nói xong cũng muốn cười, “Đứa ngốc cũng biết là giả nha!”

“Luôn có kẻ tự nguyện tin tưởng những thứ này, bằng không ông ta không có tư cách đứng đây.” Cố Khải nói, “Hơn nữa họ cũng không nói dối, chẳng qua pháp luật cho phép trong một phạm vi nhất định, được thổi phồng hiệu quả sản phẩm lên mà thôi.”

Lưu Tiểu Niên câu hiểu câu không.

“Giới truyền thông rất nhiều chiêu trò khó lường, nếu cậu muốn học, tôi có thể dạy cậu.” Cố Khải cười cười, “Miễn phí.”

“Tôi không muốn đâu”, Lưu Tiểu Niên liều mạng lắc đầu.

Cố Khải suy nghĩ một chút, “Ừ, không học cũng tốt”. Vẫn sạch sẽ như vậy, vẫn đáng yêu, chuyện gì cũng đơn giản hóa như thế, mới là người mà anh thích nhất.

Hội nghị qua đi được một nửa, Cố Khải ra ngoài nghe điện thoại.

“Cố tổng, hàng xóm của Tiểu Niên gọi tới, nói là nhà cậu ấy hình như bị vỡ ống nước.” David Khương báo cáo chi tiết.

“Vỡ ống nước?” Cố Khải bị hoảng sợ.

“Người hàng xóm kia lấy chìa khóa dự bị mở cửa, đã tìm người đến tu sửa lại. Cậu ta nói không thể gọi di động cho Tiểu Niên được nên mới tìm tới công ty, hy vọng Tiểu Niên có thể về sớm một chút.”

Cố Khải ngắt di động, thiếu đạo đức mà vui sướng đến đau… trứng! Nếu nhà bị lụt nghiêm trọng một chút, không thể ở được, sẽ thấy rất tốt!

Hội nghị chính phủ rõ ràng bị bỏ lại một bên, Cố Khải tự mình lái xe đưa Lưu Tiểu Niên về nhà.

“Nếu tôi có thể lái xe thì tốt rồi.” Dù trong lòng khẩn trương, nhưng Lưu Tiểu Niên vẫn rất áy náy.

“Dù sao hội nghị cũng nhàm chán, hơn nữa xe cộ ở khu này rất dễ lưu thông.” Cố Khải an ủi cậu, “Cậu đừng lo lắng, giờ không tắc đường, chúng ta có thể về nhanh thôi.”

“Vâng, chỉ mong không có việc gì.” Lưu Tiểu Niên có chút uể oải, vì cái gì lại gặp xui xẻo!

Về tới nhà đẩy cửa ra, Lưu Tiểu Niên cả người biến thành Sparta. Trong phòng toàn là nước, thảm trải nhà đặt ở góc tường vì ướt mà rỉ nước tách tách xuống sàn, giường nhỏ trong phòng ngủ cũng vô cùng thê thảm, trên cơ bản có thể dùng ‘một mảng hỗn độn’ để miêu tả.

Mi mắt Cổ tổng mợ nó nháy liên hồi, mở cờ trong bụng! Anh hạ giọng nói chuyện, đột nhiên một chàng trai cao to vọt vào, “Cậu sao không kiểm tra di động?!”

“Điện thoại của tôi hết pin.” Lưu Tiểu Niên khóc không ra nước mắt, “Làm sao bây giờ?”

“Còn làm gì nữa, vứt đi mua cái mới, nhưng trước hết đêm nay cứ nghỉ ở nhà tôi đã!” Lý Hùng Mạnh thật hào phóng.

Ở nhà mi? Cố Khải bùng cháy, căm hận lườm tên kia, “Cậu là ai?”

“Anh… A, tôi biết anh!” Lý Hùng Mạnh vỗ đầu, “Ai nhỉ, trông quen quen!”

Cố tổng giám đốc cao quý lạnh nhạt nhìn cậu ta một cái, “Vậy sao?”

“Đúng vậy, tôi từng thấy ảnh anh trên tạp chí.” Lý Hùng Mạnh khổ não cau mày, sống chết nghĩ không ra.

“Cậu xem tạp chí kinh tế?” Cố tổng giám đốc nhìn cậu ta bằng nửa con mắt mà nói chuyện.

“Anh là cái tên bật bông lần trước!” Lý Hùng Mạnh vỗ đùi, “Rốt cuộc cũng nhớ ra!”

Cố Khải phun một ngụm máu tươi, trong lòng thét gào mi mới bật bông! Mi mới bật bông! Mi mới bật bông! Mi mới bật bông! Cả nhà mi bật bông!

“Bật bông?”, Lưu Tiểu Niên ngây ngẩn cả người.

“Đó là em trai tôi, và em ấy không bật bông, là dùng bông để sáng tạo.” Cố Khải nghiến răng phun ra từng chữ.

Đậu xanh, tên này thực sự rất bỉ ổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.