Tổng Tài Đại Ác Muốn Cắn Tôi

Chương 42: Phản Bác




Mộc Thuần vốn định nhịn cho qua chuyện này, nhưng cô nàng trước mắt có chút quá đáng. Không giống như thật sự buồn bực vì chuyện có tóc trong cái bát, mà giống người tới cố tình bắt bẻ, vạch lá tìm sâu hơn. Cô gọi phục vụ đã bưng bát canh đi được nửa đường lại, sau đó nhìn chằm chằm vào bát canh.

Lúc làm việc Mộc Thuần đội mũ nên khả năng làm rụng tóc khắp nơi là rất thấp, hơn nữa một nồi canh to, chỉ có trong bát cô ta xuất hiện hai sợi tóc? Chuyện này vô lý quá mức! Nhưng để chắc chắn bản thân có sai hay không, cô kiểm tra bát canh rất cẩn thận.

Lúc này, thấy Mộc Thuần nhìn bát canh, cô gái kia nổi điên:

“Nhìn cái gì? Tôi cho mấy người nhìn đó, nhìn kỹ một chút xem có phải bên trong có tóc không?”

Mộc Thuần nhặt sợi tóc trong bát canh lên, giọng có chút trầm nói với bếp trưởng:

“Đúng thật có…”

Cô gái nọ nghe xong như được cổ vũ, lớn tiếng quát:

“Cô còn nghĩ mình bị oan nên mới đứng đó kiểm tra cái bát phải không? Tôi không thể chấp nhận có một đầu bếp làm việc không cẩn thận như thế được, lần này là tóc, lần sau là cái gì ai mà biết?”

Bếp trưởng không nói gì, chỉ liếc nhìn Mộc Thuần, gật đầu với cô một cái. Cô xoay người lại, ánh mắt sắc lạnh:

“Thưa cô, quả thật bên trong có tóc, nhưng sợi tóc này không phải của tôi.”

“Ha ha.” Cô ta bật cười. “Không phải của cô chẳng lẽ của tôi à?”

“Có thể lắm.” Mộc Thuần đột nhiên nói ra lời này, sau đó kéo sợi tóc kia giơ ra trước mặt mình và nói: “Thứ nhất, tóc của tôi màu đen, đuôi của sợi tóc này lại có màu vàng sáng, giống như là tóc nhuộm.”

Cô gái kia giật mình, bất giác sờ đuôi tóc của bản thân.

Mộc Thuần lại nói: “Thứ hai, độ dài của sợi tóc này không thể nào là tóc tôi được. Cho dù thứ này đã được cắt ngắn hay bứt đứt đoạn đi chăng nữa, nó vẫn dài hơn tóc tôi.”

Có người nghe được khẽ xì xầm: “Nói cũng đúng, chắc là trong quá trình dọn bát đũa bị dính tóc của ai đó vào.”

Mộc Thuần cười nói:

“Tôi rất xin lỗi vì trong bát canh này của cô lại có tóc, nhưng cô chỉ mặt nói tôi làm việc thiếu chuyên nghiệp thì không đúng lắm, vì vậy mong rằng cô cũng xin lỗi tôi.”

Người nào đó đuối lý, vội tìm đường lui:

“Ừ thì, tóc đúng là không phải của cô, nhưng những đầu bếp khác thì sao, có khi là của họ đó?”

Bếp trưởng cũng cười rất hiền hòa:

“Cả tuần nay chỉ có một mình Mộc Thuần là nữ làm việc trong bếp, toàn bộ những người khác đều là nam.”

Ông nói xong mọi người đều nhìn cô gái kia với ánh mắt khó chịu, một chị gái trong phòng thư ký lên tiếng khuyên can:

“Thôi được rồi, chỉ là một sợi tóc thôi mà, đổi bát khác là được phải không nào? Chắc là trong lúc vô tình nó rơi vào bát đó, dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý.”

Cô gái kia tức giận nhưng không có cách nào, đâu ngờ được kế hoạch đã chuẩn bị trước bị phá ngay lúc quan trọng. Thấy nhiều người vây nhìn, cô nàng ấp úng:

“Tôi, tôi xin lỗi được chưa?”

Mộc Thuần còn chưa nói gì, bếp trưởng đã nhíu mày:

“Thành ý đâu? Cô xin lỗi như vậy?”

“Hừ. Cùng lắm thì tôi không ăn ở đây nữa, các người làm gì căng thẳng vậy?” Cô gái kia giận dỗi cầm túi xách lên, lúc đi còn định cầm cái phiếu ăn từ tay bếp trưởng, nhưng ông ấy lại giật tay về sau.

Mộc Thuần thấy thế suýt nữa cười ra tiếng, chỉ nghe ông lạnh giọng nói:

“Không xin lỗi đàng hoàng mà còn mặt dày lấy thứ này? Ai dạy cô sống như vậy hả?”

Cô gái kia chụp hụt vào không khí thì đỏ mặt, sau đó nện giày cao gót rời đi. Lúc này, mọi người nhìn chằm chằm vào mái tóc dài với phần đuôi có chú vàng của cô nàng, đều thầm hiểu trong lòng. Từ trước đến giờ mấy vụ ganh ghét hãm hại nhau trong công ty không ít, họ chỉ xem chứ không quan tâm làm gì, ai ăn thì tiếp tục ăn.

Mộc Thuần đi vào trong cùng bếp trưởng, nhìn khuôn mặt hiền từ của ông mà hơi ngại ngùng:

“Xin lỗi chú, cháu làm phiền tới mọi người rồi…”

“Ở đâu cũng có những kẻ không quen nhìn người khác sống tốt hơn bản thân, cháu đừng để ý, cái này cho cháu.” Bếp trưởng khà khà cười, đưa cho Mộc Thuần cái phiếu ăn kia, còn dặn dò: “Khi nào đi thì báo trước cho chú, chú dặn bên đó chuẩn bị tiếp đón cháu cẩn thận.”

“Cảm ơn chú nhiều lắm.”

Mộc Thuần cảm động đỏ cả mắt, ở nơi xa lạ này cũng chỉ có ông ấy và hai anh em Đặng gia đối xử tốt với cô. Cô giữ kỹ phiếu ăn rồi quay trở về làm việc, mà sự tình ở nhà ăn cũng nhanh chóng thổi quét đi khắp nơi.

Phòng thư ký vô cùng bất mãn bắt đầu nói với nhau:

“Bình thường các phòng ganh đua thì cũng thôi, sao con ả Mạn Nhi kia lại đi gây sự với một đầu bếp thế?”

“Tôi cũng chịu, họ sống như vậy không thấy mệt hay sao?”

“Mạn Nhi vốn thích bắt bẻ người khác mà, lần sau gặp Mộc Thuần, mọi người chuyển lời dặn cô ấy cẩn thận một chút nhé.“

“Ừm ừm…”

Buổi chiều đó, Vương Cẩm cũng đã nghe được những lời bàn tán trong công ty. Mỗi ngày đều có cả trăm chuyện, nhưng cô ta cũng chỉ ngồi chờ tin về Mộc Thuần mà thôi.

Choang.

Vương Cẩm ném cái ly trên bàn vào tường, tức giận hét ầm lên. Phòng làm việc ở đây cách âm nhưng vẫn khiến người ở bên ngoài nghe thấy âm thanh có vật gì đó vỡ vụn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.