Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 22




Chương 22: Con và Cố Thành Trung ngủ cùng nhau đúng không Nhà họ Cố có bốn người con. Cố Thành Trung là đứa con thứ ba, trước anh có hai người anh trai, sau anh còn có một đứa em gái được bố mẹ anh nhận nuôi từ nhỏ. Chỉ có cậu hai là cùng một mẹ ruột với anh, nhưng cậu hai đã qua đời từ bốn năm trước, nghe nói là bị bệnh chết, lại không nghĩ tới chết vào sự cố đó. Trong lúc cô còn đang khiếp sợ, Khương Anh Tùng còn nói thêm: “Chuyện của cậu hai chính là vết thương lòng của ngài Cố, ngay cả ông cụ Cố cũng không dám nhiều lời. Cô Trúc Linh coi như hôm nay chưa từng nghe thấy chuyện gì cả đi, chuyện cậu hai chết đả kích tới ngài ấy rất lớn, vì thế tinh thần ngài ấy sa sút hơn một năm, gần đây mới có chuyển biến tốt đẹp.” “Tôi biết rồi, cảm ơn anh.” Cô chân thành nói, Hứa Trúc Linh đột nhiên cảm thấy Cố Thành Trung cũng không còn đáng sợ như vậy nữa. Anh đã trải qua sinh tử, vậy nên túi da bên ngoài đối với anh không tính là gì cả. Về đến nhà, người giúp việc đã bắt đầu chuẩn bị canh giải rượu. Người giúp việc nói dạ dày Cố Thành Trung không tốt, không thể uống quá nhiều rượu, cho nên lần nào anh đi xã giao, bọn họ cũng đều sẽ chuẩn bị canh giải rượu. Cô nghĩ tới tương lai mình chính là vợ anh, cho nên không dám chậm trễ, tự mình chuẩn bị, không cho người khác giúp. “Mợ chủ đối xử với ngài ấy thật tốt.” Cô còn chưa được gả vào nhà họ Cố, người giúp việc đã bắt đầu sửa miệng. Cô bị gọi tới mặt đỏ tai hồng, nhịn không được hờn dỗi trừng mắt: “Còn lâu, tôi chỉ sợ ngài ấy trở về mượn rượu làm càn.” Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cô ngồi chờ anh từ lúc tám giờ tối cho tới mười giờ đêm. Cô cảm thấy bản thân càng ngày càng giống cô vợ nhỏ, bắt đầu chờ người đàn ông của mình trở về. Hứa Trúc Linh có chút buồn ngủ, ngồi ngủ gà ngủ gật, đúng lúc này lại nghe được tiếng còi xe hơi. Cố Thành Trung đã trở lại! Cô đi dép lê chạy tới mở cửa, nhưng ngoài cửa không phải chỉ mình Cố Thành Trung mà còn có một ông cụ hơn 60 tuổi, tuy rằng trên đầu toàn tóc bạc, nhưng tinh thần vẫn còn rất phấn chấn. Cô lập tức sửng sốt, không biết người trước mặt là ai. “Trúc Linh, đây là bố tôi!” Cố Thành Trung đi từ phía sau lên trước, sợ Cố Chí Thanh dọa Hứa Trúc Linh. “Bác… Bác trai…” Thật ra trong lòng cô cũng đã suy đoán ra, nhưng lại không dám khẳng định. Lần trước cô bị đánh thành như vậy, căn bản không kịp quan sát Cố Chí Thanh cho kỹ, cho nên lần này gặp lại vẫn thấy rất xa lạ. Cố Chí Thanh chính là nhân vật nổi tiếng ở Thành phố Hồ Chí Minh, chính là kiểu người người khác vừa nghe tên đã biến sắc, trước kia tập đoàn Bình Minh còn chưa to lớn như vậy, nhưng sau này đều do một tay ông cụ Cố gây dựng nên cơ nghiệp. Ông cụ Cố đã 68 tuổi, ở tuổi này làm ông nội cô cũng được rồi, nhưng hiện tại cô và Cố Thành Trung ở bên nhau, lại phải gọi ông ấy một tiếng bác trai, Hứa Trúc Linh cảm thấy quái quái. “Bác trai cái gì chứ, con bé ngốc này, gọi một tiếng bố đi, con là vợ của thằng ba, đương nhiên cũng phải giống thằng nhóc đó gọi bác một tiếng bố.” Ông cụ Cố càng nhìn Hứa Trúc Linh lại càng thích, con bé mỏng manh, dáng người cao gầy, chỉ có điều hơi gầy một chút. Lần trước ở nhà của ông xảy ra chuyện như vậy, ông vẫn có chút băn khoăn, vẫn muốn qua đây nhìn một chút, ở lại một thời gian, nhìn xem tình huống giữa hai người này. Tuy rằng thằng nhóc đã đính hôn nhưng ngày nào còn chưa kết hôn, ông vẫn chưa thôi lo lắng ngày đó. “Chuyện này…” Hứa Trúc Linh không biết nên đáp như thế nào, chỉ có thể đưa ánh mắt cầu cứu về phía Cố Thành Trung. Cố Thành Trung cũng cảm thấy cạn lời, ông già xác định là tới thăm chứ không phải là tới dọa con dâu đấy chứ? “Bố, con và Trúc Linh mới chỉ đính hôn mà thôi, còn chưa tới lúc kết hôn. Chờ tới khi cô ấy kết thúc việc học, bọn con sẽ kết hôn, hiện tại còn sớm.” “Ôi bác quên mất, con mới mười tám tuổi, có hơi sớm. Nhưng không sao, con gọi trước cũng được, dù sao sớm hay muộn con cũng sẽ vào nhà họ Cố!” “Bác trai, chúng ta đừng đứng ở cửa, vào trong ngồi nói chuyện đi, con đi pha trà cho bác.” Hứa Trúc Linh đón người vào nhà, ông cụ Cố vẫn còn áy náy đối với chuyện ngày hôm đó, vẫn luôn lôi kéo hỏi thăm cô ân cần. Cô vốn còn cho rằng Cố Chí Thanh là một người vô cùng nghiêm khắc, nhưng hiện ông lại chẳng khác gì một đứa trẻ mang hình hài ông già. Cố Thành Trung sợ cô mệt, liền ngắt lời: “Bố, thời gian không còn sớm, Trúc Linh nên đi ngủ, ngày mai cô ấy còn phải đến trường.” “Đúng đúng đúng, con gái nên đi ngủ sớm một chút, đúng rồi, con và Cố Thành Trung ngủ cùng nhau đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.