Tống Nhược Cốc, Tên Biến Thái, Em Thích Anh

Chương 33: Chuyện bị bỏ thuốc





Tống Nhược Cốc muốn dẫn tôi tham gia một party, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là party do chú cậu ấy tổ chức, đến lúc đó chắc sẽ có không ít bề trên và bạn bè cậu ấy, thậm chí ông cậu ấy cũng có thể đến.Vì thế có thể nói cuối cùng cậu ấy cũng chính thức giới thiệu tôi cho bạn bè người thân.
“Cậu đùa sao?” Nói thật, tôi hơi khẩn trương khi thấy những người lớn tuổi, còn gặp nhiều người như thế, thật đáng sợ . . .
“Tớ chưa bao giờ đùa, tớ vẫn luôn nghiêm túc,” cậu ấy nhìn tôi, sắc mặt không tốt, “Chẳng lẽ cậu chỉ là chơi đùa?”
“Không phải, không phải, tớ không có ý đó,” tôi vội vàng lắc đầu, “Ý tớ là, . . . . chuyện này, có phải quá nhanh không?”
“Nhanh? Cậu biết tớ đã chờ cậu bao lâu không?” Cậu ấy đưa cho tôi một chiếc váy, “Hơn nữa, mọi người sớm muộn gì cũng thành người một nhà . . . . Thử cái này xem.”
Đúng là không coi tôi là người ngoài mà, tôi cảm thán, cầm váy mang vào phòng thử, sau khi đi ra đến bên cạnh cậu ấy, nhìn trong gương.
Không thể không nói nội hàm của Tống Nhược Cốc không tệ, chắc là có học qua thiết kế nên ánh mắt khá là độc đáo. Hiện trên người tôi đang mặc váy liền bằng cotton, phía trên màu trắng tinh, cổ tròn ngắn tay, kiểu dáng đơn giản, váy cũng nền trắng nhưng mặt trên in hình giọt nước màu xanh, trong đó còn có điểm hoa văn chú cá nhỏ, hình đơn giản nhưng rất dễ thương. Váy cao hơn đầu gối 10 cm, không dài không ngắn. Kiểu dáng váy đơn giản, đường may tinh xảo, mặc trên người lộ ra vẻ trẻ trung và sức sống, khiến cho người ta sau khi nhìn tâm tình không kiềm chế được tốt lên.
Tôi quay quay trước gương hai vòng, Tống Nhược Cốc hài lòng gật đầu, “Cũng không tệ lắm.”
“Đẹp thì đẹp thật,” tôi hơi do dự, “Nhưng không, ừ, thiếu . . . . trang trọng?” Không cần mặc lễ phục gì đó sao. . . .
Tống Nhược Cốc cười nói, “Không cần thiết. Đây chỉ là một party thường, cậu không cần khẩn trương.” Cậu ấy nói, lại lấy một đôi giày đưa cho tôi.
Đây là một đôi giày cao gót mũi tròn, cao khoảng 6 phân, cũng không xa xỉ, toàn thân giày màu trắng, trên mũi giày có điểm vài miếng thủy tinh màu lam khá lạ, hợp lại thành nơ hình con bướm.
“Cái này có ngây thơ quá không?” Cảm giác như giày học sinh cấp hai, còn nơ con bướm.
“Không hề, phối hợp với váy của cậu vừa đẹp.” Cậu ấy thấy tôi không thừa nhận, dứt khoát kéo tôi ngồi xuống ghế, sau đó ngồi xổm thực hiện động tác kinh điển trong phim thần tượng, thay giày giúp tôi!

Cả người tôi không được tự nhiên, căng thẳng đến nỗi tay không biết để chỗ nào, “Tớ, tớ tớ tớ tự mình thay.”
Cậu ấy ngẩng đầu cười như không cười với tôi, nụ cười ấm áp như cảnh xuân tháng ba. Tôi còn chưa phản ứng gì, nhân viên bán hàng ở bên cạnh đã không chịu nổi, ôm ngực đôi mắt rực sáng, “Thật ngọt ngào, thật ấm áp, thật lãng mạn!”
“ . . . “ Kết thúc đi thôi chàng trai, tôi không có thói quen âu yếm nơi công cộng.
Tống Nhược Cốc không nghe được tiếng gào thét trong lòng tôi, cậu ấy từ từ giúp tôi đổi giày, nhưng không đứng dậy.
“Tống Nhược Cốc?”
“ . . . “ Cậu ấy nhìn chằm chằm bàn chân của tôi. Ánh mắt kia, giống như mang theo lửa, khiến trên da thịt tôi nóng bỏng.
“Khụ, khụ, khụ”. Xem ra tên nhóc này bị trúng tà, chẳng qua đối với người mạch máu não khác người như cậu ấy mà nói, chuyện này tôi trải qua mãi rồi cũng quen.
Cậu ấy nắm cổ chân tôi, nhấc chân trái tôi lên, sau đó đột nhiên cúi đầu, hôn một cái trên mắt cá chân của tôi.
Từ góc độ của tôi nhìn xuống, chỉ có thể thấy nửa khuôn mặt của cậu ấy, đôi lông mi dày khẽ cúi xuống, vẻ mặt của cậu ấy vô cùng thành kính, giống như là đang đối xử với tín ngưỡng nào đó, khiến cho . . . trái tim đập loạn nhịp.
Nhân viên bán hàng điên mất rồi, che ngực hét lên, “A aa làm thế nào bây giờ! Thắm thiết quá, ghét! Thật ước mơ và đố kỵ! Lũ loài người vô sỉ! Mau buông cô gái kia ra.”
“. . . . “
“ . . . .”
May mà người ở đây ít, cho nên không dọa đến những khách hàng khác.
Từ trung tâm thương mại đi ra, Tống Nhược Cốc có vẻ có tâm sự, giống như có chuyện muốn nói với tôi, nhưng mỗi khi muốn nói lại thôi.
“Làm sao vậy.” Tôi hỏi.
Cậu ấy đột nhiên ôm tôi, cánh tay ép chặt, cằm cọ cọ ở cổ của tôi, rầu rĩ nói: “Kỷ Nhiên, khi nào cậu mới làm người mẫu cho tớ?”
Tôi không hiểu sao đột nhiên cậu ấy lại hỏi vấn đề này, chớp mắt suy nghĩ một lúc lâu, sau khi đem câu nói “làm người mẫu” và “không mặc quần áo” kết hợp làm một, lúc ấy tôi mới hiểu ra, hình như cậu ấy đang kín đáo đòi hỏi.
Khụ khụ, ha hahaha . . . .
Dưới sự giày vò của Tống Nhược Cốc, cuối cùng tôi vẫn phải mặc chiếc váy và đôi giày ngây thơ kia, tuy rằng mọi người nhìn vào đều bày tỏ sự kết hợp vô cùng ăn ý nhưng không thể thay đổi bản chất ngây thơ của nó, . . . ha ha.
Phối hợp với cách ăn mặc của tôi, Tống Nhược Cốc chọn một áo sơ mi màu trắng thêu những hoa văn màu lam nhạt, hai người đứng một chỗ rất có xu hướng kim đồng ngọc nữ.
Hôm nay party tổ chức ở một hoa viên của biệt thự, từ quy mô có thể thấy, nó không chỉ là “party bình thường” như lời Tống Nhược Cốc nói. Trên người tôi không có một chút chín chắn, chững chạc nào, mặc lễ phục đứng đắn sẽ không phù hợp, ngược lại mặc thế này lại có vẻ trẻ trung xinh đẹp. Xem ra Tống Nhược Cốc rất hiểu tôi nha.
Người ta thường nói sợ cái gì sẽ gặp cái đó, ông Tống Nhược Cốc thực sự tới . . .
Đó là một ông cụ khỏe mạnh, có tư thái đang trong giai đoạn “Bề trên đi thị sát con cháu”, đi hết một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng trên người tôi.
Tôi chột dạ rụt cổ lại, đi qua gọi một tiếng, “Ông.” Tống Nhược Cốc nhéo bàn tay tôi, tỏ vẻ an ủi.
Lại nói, tinh thần ông cụ thật mạnh mẽ, ánh mắt kia, có cảm giác áp bức, tôi có cảm tưởng không có chỗ nào che giấu.

Sau khi nghe tôi gọi “ông”, ông lão gật đầu “ừ” một tiếng, ngồi xuống nói chuyện với tôi vài câu.
Trên cơ bản là ông hỏi tôi trả lời, một lát sau, vẻ mặt ông dịu đi một chút, “Lúc rảnh đến ăn cơm.”
Từ đầu đến cuối không tỏ vẻ không hài lòng với tôi hay vừa ý Tần Tuyết Vi, sau đó còn nói tôi đến ăn cơm, đây coi như là một kiểu đồng ý chứ?
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Trước khi đi, ông cụ còn tặng tôi một món quà. Sau đó Tống Nhược Cốc lại nói cho tôi biết một bí mật. Khi thầy bói chắc chắn tôi có gương mặt vượng phu, gần đây ông cụ thường xuyên chơi cờ nói chuyện với cậu ấy.
Tôi dở khóc dở cười.
Nơi này có không ít gương mặt quen thuộc, nào là bạn thân, nào là fan hâm mộ của Tần Tuyết Vi, nào là đám bạn bè xấu xa của Lão Lục, thấy tôi và Tống Nhược Cốc cùng đến, vẻ mặt mỗi người đều khác nhau. Đại tiểu thư từng bị tôi đánh, từ ánh mắt của cô ta tôi có thể cảm nhận được cô ta rất muốn tiến lên dạy dỗ tôi một trận nhưng không dám, vì thế tôi thản nhiên cười với cô ta.
Tống Nhược Cốc gióng trống khua chiêng tay trong tay cùng tôi tới chỗ này, ý tứ rất rõ ràng, cho nên nếu có vài người còn muốn tìm tôi gây phiền phức, cũng nên suy nghĩ trước một chút.
Đương nhiên, người ở đây đều biết Tống Nhược Cốc, ai cũng chạy đến nói chuyện với cậu ấy, tôi cũng không tiện quấn quýt lấy cậu ấy, tự mình ngồi trong góc phòng ăn gì đó, cũng thuận tiện thưởng thức trai đẹp gái xinh.
Lão Lục đến ngồi cạnh, đưa cho tôi ly nước trái cây, cười nói, “Kỷ Nhiên, đã lâu không gặp.”
“Ừ.” Tôi không muốn thân thiết với cậu ta quá, cũng không tiện trở mặt với cậu ta, dù sao cậu ta cũng là bạn của Tống Nhược Cốc.
“Kỷ Nhiên, tôi chúc phúc hai người.” Vẻ mặt của cậu ta vô cùng chân thành, giơ ly rượu trong tay.
“Cảm ơn.” Tôi dùng nước trái cây chạm với cậu ta một cái, uống hai ngụm.
Sau đó toàn thân tôi khó chịu . . .
Cụ thể là cảm thấy chóng mặt, váng đầu, không nhìn rõ đường đi, cả người khô nóng, trong bụng còn có cảm giác muốn nôn mãnh liệt.
Lão Lục biến sắc, “Kỷ Nhiên, cậu sao thế?”
Tôi lắc đầu, đỡ đầu, thở dốc.
“Nếu không, tôi đỡ cậu đi nghỉ một chút.”
“Không cần.”
Ngoài miệng thì nói không cần, nhưng khi cậu ta đỡ tôi dậy, thì tôi không giãy dụa được, hoàn toàn không làm chủ được tay chân, cứ như thế bị cậu ta đỡ lên tầng.
Đầu càng ngày càng nặng, ngày hôm nay tôi chỉ uống vài ngụm rượu, không đến nỗi say thành như thế.
Nhất định là có vấn đề.
Kỷ Nhiên, tỉnh tỉnh . . .
Lão Lục đưa tôi đến một căn phòng, ánh đèn đập vào rèm cửa màu trắng, khiến tôi chói mắt.
Kỷ Nhiên, tỉnh tỉnh . . .

Tôi đưa tay lên miệng, cắn mạnh một cái, đau quá a a a a a a a a a a a a a a a a a!!
Bên tai vang lên tiếng gọi tha thiết của Lão Lục, “Kỷ Nhiên, cậu đừng như thế!”
Tuy rằng đau, nhưng cuối cùng cũng tỉnh táo một chút, tôi đẩy cậu ta, chạy vào nhà vệ sinh, móc cổ, mở vòi nước chảy mạnh, sau khi nôn xong thì nghiêng người nhảy vào bồn tắm lớn bên cạnh, trong bồn nước lạnh lẽo, khiến tôi hoàn toàn tình táo.
Tôi lau mặt, tức giận nhìn chằm chằm Lão Lục đứng ngoài cửa nhà vệ sinh. Dám bỏ thuốc tôi, thật chán sống!
Lão Lục ý thức được không ổn, xoay người chạy. Tôi đuổi theo, rắc. Sức của tôi không bằng cậu ta, nhưng dùng cách khiến cánh tay cậu ta trật khớp thì đơn giản.
Lão Lục đau đến nỗi nhe răng, “Kỷ Nhiên, Kỷ Nhiên, cậu hãy nghe tôi nói, thuốc của cậu không phải do tôi bỏ, tôi bị oan.”
“Còn nói không phải do cậu? Làm sao cậu biết tôi bị bỏ thuốc?”
“Tôi tôi tôi tôi . . . Thật sự không phải là tôi, đây là một hiểu lầm! Cậu hãy nghe tôi giải thích!”
Kẻ ngu mới nghe cậu ta giải thích. Tôi lật người cậu ta lại, chùm chìa khóa của cậu ta bật ra, trên đó có con dao Thụy Sỹ. Người này thích dao, cậu ta từng khoe với tôi một lần.
Tôi mở lưỡi dao gấp, khoa tay múa chân trước mặt cậu ta, lưỡi dao chạm vào da mặt cậu ta, khiến cậu ta sợ run rẩy, “Đừng, đừng đừngđừngđừng như vậy! Xin cậu đừng hủy dung tôi, tôi còn cần khuôn mặt đẹp trai này!”
“Được, vậy câu nói xem, tôi nên cắt ở đâu? Cậu tự mình chọn đi”
Cậu ta suy nghĩ một chút, dè dặt hỏi, “Ruột thừa.”
“ . . . “ Tay của tôi dời xuống dưới, cuối cùng lưỡi dao dừng ở quần cậu ta.
“Đừng mà a a a a a a!!!” lão Lục điên cuồng di chuyển về phía sau, tránh né lưỡi dao.
“Đừng lộn xộn chứ,” tôi cười nhạt, uy hiếp cậu ta, “Dao không có mắt.”
Cậu ta quả nhiên dừng lại, nằm trên đất thở dốc, sắc mặt đỏ bừng, đầu đầy mồ hôi, cũng không biết là vì đau hay là bị dọa sợ, “Kỷ Nhiên, tôi sai rồi mà, tôi thực sự sai rồi, tôi không dám nữa, cậu đại nhân độ lượng, tha cho tôi lần này đi.”
“Ngại quá, tôi là tiểu nhân, lòng dạ hẹp hòi,” tôi cười nói, lưỡi dao rung rung, “Lão Lục à, cậu nói cậu trưởng thành như thế này, chơi đùa gây tai họa cho biết bao nhiêu cô gái, vậy cũng được tính là vũ khí sát thương quy mô lớn đi. Để thế giới hòa bình, ngày hôm nay tôi đành miễn cưỡng tiêu hủy.”
“Đừng đừng đừng, ngàn lần đừng, trò đùa này không thể chơi bậy được! Cậu bỏ dao xuống trước được không, cậu muốn gì cũng được!”
“Tôi chỉ muốn sau này cậu bớt tôi, đây là lần cuối cùng. Nếu còn lần sau, tôi nhất định sẽ nghĩ cách khiến cậu phải làm giải phẫu triệt sản.Cậu yên tâm, dao pháp của tôi rất tốt, thành tích khóa học giải phẫu còn được 90 điểm.”
“Không dám, không dám, tuyệt đối không có lần sau.”
Tôi vứt dao xuống đất, lảo đảo rời khỏi phòng. Tuy vừa nãy đã nôn ra thuốc, dội nước lạnh, nhưng thể lực tiêu hao, lúc rời đi hai chân tôi như nhũn ra, sau khi ra khỏi cửa ngồi thẳng xuống đất.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.