Phóng viên: Đừng hòng qua mặt chúng tôi lần nữa!!! o(>﹏<)o
Tiểu Bạch mặc dù không hiểu suy nghĩ kiểu gì mới có thể bay cao bay xa tới mức đem đáp
án biến thành con lừa ngu xuẩn, nhưng cũng rất có trách nhiệm mà đem cái đáp án chuẩn
kia ghi lòng tạc dạ.
Giả Chí Thanh cuống quít xoay tới xoay lui trước gương chỉnh lại kiểu tóc: "Mọi người nghĩ
xem, khuôn mặt tôi góc độ nào là ăn ảnh nhất? Con mắt bên trái của mình hình như lớn hơn
mắt bên phải một chút, lát nữa có nên quay mặt bên trái ra cho bọn họ nhìn không nhỉ?"
Cao Cần đến mí mắt cũng chẳng thèm chớp nói: "Một trăm tám mươi độ."
Giả Chí Thanh nét mặt sa sầm: "Đó là sau gáy."
Cao Cần nhún vai: "Cho nên sau này đừng hỏi tôi những câu khó như vậy nữa."
Giả Chí Thanh phiền muộn, quay đầu nhìn hai người còn lại.
Phong Á Luân cười gian ác nhìn hắn, như thể chỉ chờ đợi hắn tự chui đầu vào lưới.Vì vậy Giả Chí Thanh không còn cách nào khác đành hướng mục tiêu vào hy vọng cuối
cùng: "Tiểu Bạch..."
Tiểu Bạch quả nhiên tràn đầy thông cảm: "Thực ra mình nghĩ cậu mỗi góc độ đều nhìn
được."
Giả Chí Thanh hai mắt sáng quắc chíu chíu cứ như hai bóng đèn 220V.
Tiểu Bạch dừng một chút, rồi bổ sung: "Ít ra mình không còn thấy kỳ quái như lần đầu tiên
gặp cậu."
"... Cậu có cần phải thêm câu này vào không?"
Tiểu Bạch nói: "Cậu tự cắt bỏ là được mà."
Giả Chí Thanh nghiến răng nghiến lợi: "Mình không phải cây kéo."
Buổi họp báo khai mạc, phóng viên tham dự đều là những gương mặt cũ.
Bọn họ hùng hùng hổ hổ kéo đến, giẫm chân bứt tóc mà thề rằng lần này tuyệt đối sẽ không
giống như lần trước, mới nói có hai ba câu đã bị đuổi cổ.
Cao Cần, Tiểu Bạch và Giả Chí Thanh vừa xuất hiện, ánh đèn flash lập tức nháy sáng lia lịa
cứ như là tín hiệu cấp cứu.
Giả Chí Thanh đã lấy lại sự tự tin, nhìn xuống dưới thấy rất nhiều người đẹp, họ không phải
chỉ vì tha thiết có được một bức ảnh vàng ngọc của hắn mà phải nghển cổ kiễng chân hay
sao? Nhắc tới người đẹp phóng viên, hắn không khỏi nhớ tới Nhạc Thanh, khóe miệng lại
không kiềm được cong lên thành một nét cười ngọt ngào.
Cả sự nghiệp lẫn tình cảm đều đang ở giai đoạn hái quả, cuộc đời của hắn thực sự đã qua
cơn bỉ cực đến hồi thái lai.
Bàn tay của Cao Cần vươn ra túm áo hắn kéo xuống.Hắn đột nhiên tỉnh giấc, mới phát hiện ra Cao Cần cùng Tiểu Bạch đều đã ngồi xuống, chỉ
còn một mình mình đứng như trời trồng chính giữa hai người. Hắn khẽ nuốt nước bọt, vội
vàng ngồi vào vị trí.
Buổi họp báo chính thức bắt đầu.
Cao Cần lần này không hề lảm nhảm dài dòng. Bởi lảm nhảm dài dòng là đặc sản của Mã
Thụy.
Hắn cùng Tiểu Bạch ngay sau khi ngồi xuống, liền vung tay nói: "Mời quý vị đặt câu hỏi."
Đúng là kiểu khai mạc mà phóng viên thích nhất.
Bình thường ở tòa soạn ngồi nghe mấy ông giám đốc đọc diễn văn nói dông nói dài cũng đã
mệt rồi, mỗi lần đi săn tin lỗ tai lại càng bị tra tấn đủ kiểu, cho nên làm sao có thể bỏ qua cơ
hội tuyệt vời này.
Các phóng viên nhao nhao giống như học sinh tiểu học tranh nhau giơ tay phát biểu, cố
gắng hết sức để gây chú ý.
Thật ra trước đó MC đã đưa cho Cao Cần một danh sách, hắn giả vờ lướt qua, sau đó cúi
xuống theo thứ tự đọc lớn tên của một tạp chí.
Các phóng viên của tạp chí được gọi tên đều đứng lên.
"Tôi muốn hỏi Tiểu Bạch, xin hỏi cậu và Nhan Túc Ngang có quan hệ gì?" Bởi phóng viên
giơ tay lên hỏi rất nhiều, cho nên người vừa được gọi tên đứng lên ngay lập tức đặt câu hỏi.
Tiểu Bạch không chút do dự trả lời: "Bạn bè."
Cao Cần đối với tốc độ và ngữ khí của cậu vô cùng hài lòng.
Phóng viên lập tức thay đổi câu hỏi: "Nhưng mà thái độ của Đại Thần đối với cậu không
giống như giữa bạn bè với nhau. Trước kia khi đạo diễn nổi tiếng Liên Giác Tu bị tai nạn giao thông, anh ấy hôm sau mới xin nghỉ một ngày đi thăm bệnh, hoàn toàn không có
chuyện bỏ công việc và đoàn làm phim giữa chừng chạy đi."
Tiểu Bạch bây giờ mới biết, thì ra lần trước Nhan Túc Ngang chạy đến bệnh viện là đã bỏ
dở công việc giữa chừng.
Cao Cần thấy Tiểu Bạch hoang mang, vội vã đỡ lời: "Về chuyện của Nhan Túc Ngang, các
bạn sao không trực tiếp đi hỏi anh ấy cho rồi? Tiểu Bạch cũng chỉ xem Nhan Túc Ngang như
bạn bè, hoàn toàn không phải con giun trong bụng anh ấy."
Phóng viên ngượng ngùng ngồi xuống, lập tức đã có lính mới nhảy ra tiếp lời: "Tôi muốn hỏi
Tiểu Bạch, cậu làm cách nào để xác định được mối quan hệ giữa cậu và Nhan Túc Ngang
chỉ là bạn bè?"
Tiểu Bạch trả lời không suy nghĩ: "Do anh Cao Cần nói."
...
Cao Cần khóe mắt khẽ nheo lại.
Giả Chí Thanh bỗng dưng nghĩ rằng thật ra nếu dùng sau gáy để nhìn người khác cũng tốt
lắm, ít ra hắn sẽ không phải cực khổ để kiềm chế biểu tình trên mặt như lúc này.
Các phóng viên ngay tức khắc tim đập loạn xạ, phấn khích mà phát hiện đê chắn vững chắc
cuối cùng cũng xuất hiện một chỗ nứt rồi.
Nếu không vì hai bên trái phải đều có bảo vệ đang nhìn chằm chằm, bọn họ hận không thể
lập tức xông lên khán đài.
Nhưng mà Cao Cần dù sao cũng là Cao Cần. Nếu như dễ dàng bại trận chỉ vì một tiểu tiết
thế này, hắn đã không được xem là người quản lý số một ở Ematto. Hắn đường hoàng nhấp
một ngụm trà, rồi mới từ tốn nói: "Đúng vậy, Tiểu Bạch và Nhan Túc Ngang có thể trở thành
bạn bè, là do tôi ở giữa giật dây."Giật dây?
Thật là một từ vừa có sức thuyết phục lại vừa mang ý nghĩa bỉ ổi. Chỉ cần bước thêm một
bước nhỏ nữa, chẳng phải đã trở thành dắt mối rồi sao?
Tất cả phóng viên không thể tránh được đồng loạt nghĩ tới ẩn ý đen ngòm này.
"Tôi nghĩ quý vị hẳn vẫn còn nhớ rõ... Tiểu Bạch khi mới bắt đầu đã làm người dẫn chương
trình cho "GO! GO! SU... SUPER STAR" phải không?"
Các phóng viên đồng loạt gật đầu.
Chương trình "GO! GO! SU... SUPER STAR" từ lúc La Bội Giác bỏ đi đến nay vẫn không
tìm được người dẫn chương trình thích hợp, gần đây NCC đang lo lắng phải chăng đã đến
lúc nên kết thúc chương trình, nếu không thì, sợ rằng không tránh khỏi số phận bị chết yểu.
Hiện giờ mặt mày giám đốc NCC lúc nào cũng nhăn nhăn nhó nhó, câu tuyên bố không bao
giờ thuê La Bội Giác trước kia nay đã phải nuốt trở vào.
Cao Cần nói: "Cũng chính vào lần đó, cậu ấy và Đại Thần có một chút hiểu lầm nho nhỏ..."
Hắn ngừng lại để các phóng viên tự điền vào chỗ trống. Bất quá khi đó cái câu "bà thím tầng
trên" đã gây nên một cuộc huyên náo ầm ĩ, phóng viên nhớ lại cũng chẳng chút khó khăn gì.
Hắn nói tiếp: "Vì vậy tôi đặc biệt hẹn riêng bọn họ ra ngoài, đem chuyện này giải thích rõ
ràng, hy vọng bọn họ có thể trở thành bạn tốt." Nói đến đây, hắn lấy ra một quyển tạp chí,
chỉ vào hình Tiểu Bạch và Đại Thần cùng ăn tối tại nhà hàng nói: "Lúc bọn họ đi ăn tôi cũng
muốn đi cùng, nhưng sau đó bị giám đốc Mã kéo lại, chắc quý vị cũng biết giám đốc Mã một
khi mở miệng, chưa được vài tiếng đồng hồ tuyệt đối không ngừng lại."
Phía phóng viên vang lên tiếng cười thông cảm.
Cao Cần cũng cười nói: "Vì thế cuối cùng tôi không còn cách nào khác đành để bọn họ tự
giải quyết. Bất quá bọn họ đều là đàn ông, giữa đàn ông với nhau thì có cái gì phải e ngại sợ sệt, tay không mở khóa làm sao vào được xe? Cùng ăn một bữa cơm, chẳng phải tất cả
hiểu lầm trước kia đều tan thành mây khói hết sao?"
Giả Chí Thanh nhìn hắn một cách ngưỡng mộ.
Không nghĩ tới một xì căng đan như vậy mà hắn lại có thể lợi dụng để chuyển bại thành
thắng, không hổ là miệng lưỡi của Cao Cần! Xem ra chính mình để đạt được tới trình độ
thượng thừa như vậy, quả thật đường đi còn rất dài rất rất dài.
Đầu óc của Cao Cần một khi đã được mở khóa, giống như thủy triều cuồn cuộn không
ngừng dâng cao: "Về chuyện đến bệnh viện sau đó tới nhà đón Tiểu Bạch, hai chuyện này
thực chất chỉ là một."
Các phóng viên bị lời tuyên bố sự thật của hắn làm kinh động vô cùng, nhất thời không nhớ
phải hỏi tiếp, chỉ ngồi giương hai mắt lấp lánh lấp lánh nhìn hắn.
Cao Cần không thể làm gì hơn đành phải tiếp tục đóng vai người kể chuyện: "Tôi nghĩ quý vị
có một chuyện nhất định không biết. Nhan Túc Ngang và Tiểu Bạch là bạn bè, nhưng anh ấy
cùng với Giả Chí Thanh, là người quản lý của Tiểu Bạch đây, cũng là bạn tốt."
Ánh mắt của các phóng viên lập tức đổ dồn vào Giả Chí Thanh, xuýt xoa ngạc nhiên.
Giả Chí Thanh không khỏi ưỡn ngực lên.
"Nhan Túc Ngang đến bệnh viện, thật ra không phải thăm Tiểu Bạch, mà là Giả Chí Thanh."
Nói đến đây Cao Cần đổi sang giọng điệu cực kỳ quan tâm: "Đành phải vậy thôi, Giả Chí
Thanh cậu ấy chân trước vừa xuất viện, chân sau ngay lập tức đã nhập viện vì tai nạn giao
thông... Tần suất xảy ra tai nạn cao như vậy làm Nhan Túc Ngang không nóng ruột cũng
không được. Cái lần đến nhà Tiểu Bạch, cũng là bọn họ trước đó đã có hẹn cùng nhau đi
thăm Giả Chí Thanh."Nghe Cao Cần nói như thế, ngay cả người trong cuộc như Tiểu Bạch và Giả Chí Thanh đều
cảm thấy rằng chuyện thật sự đã xảy ra đúng như vậy.
Có phóng viên đặt câu hỏi: "Còn lần gặp nhau ở khách sạn thì sao? Lúc đó chân của Đại
Thần vẫn chưa lành, làm cho cả đoàn làm phim mừng hụt..."
Giả Chí Thanh trả lời: "Thật ra lần đó tôi cũng có mặt. Chỉ là vừa đi lấy xe thôi. Quý vị cũng
biết nằm viện thì buồn chán cỡ nào rồi đó, cho nên Đại Thần chạy tới tìm bọn tôi... là để
chơi cờ tỷ phú!"
...
Cả hội trường nhất thời yên lặng tưởng chừng nghe được cả tiếng lá rơi gió thổi.
Các phóng viên âm thầm ghi nhớ ba chữ cờ tỷ phú.
Đại Thần cũng là người nha, Đại Thần cũng thích chơi cờ tỷ phú nha.
Cao Cần giang hai tay ra: "Bây giờ quý vị còn có chỗ nào chưa rõ không?"
Các phóng viên im lặng nhìn nhau.
Giả Chí Thanh nhân cơ hội này ghé vào tai hắn thầm thì: "Sáng sớm này mai có phải các
báo đều giật tít xì căng đan tình ái của tôi và Đại Thần không?"
Cao Cần nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: "Cũng chưa phải tận thế, các tạp chí không cần
làm chuyện điên khùng như vậy."
"..."
Một ký giả đột nhiên trầm giọng hỏi: "Thật ra chuyện nghệ sĩ có xì căng đan là rất bình
thường, nhưng vì sao mỗi lần Tiểu Bạch dính xì căng đan, công ty đều phải tổ chức họp báo
để giải thích vậy?"Cao Cần bình tĩnh nói: "Sự thật là, vài năm gần đây công ty chúng tôi đã biết tự cảnh tỉnh.
Phải làm sao để chúng tôi cùng có thể xích lại gần thêm với các bạn trong giới truyền thông,
cố gắng thu hẹp khoảng cách, để cho công chúng không còn hiểu lầm chúng ta! Tôi và giám
đốc Mã cùng nhất trí rằng... giao tiếp là cách tốt nhất. Tất nhiên, Tiểu Bạch là nghệ sĩ rất
quan trọng đối với công ty chúng tôi, cho nên giữ gìn hình tượng cho cậu ấy là trách nhiệm
của toàn công ty."
Các phóng viên cúi đầu thở dài.
Khi nãy còn tưởng rằng đã nắm được điểm yếu của bọn họ, có thể tấn công một trận toàn
thắng vẻ vang, nào ngờ đâu thắng lợi vẫn mãi mãi chỉ là mộng tưởng.
Phóng viên đang bắt đầu thu dọn, chuẩn bị ra về, đột nhiên Phong Á Luân từ phía sau khán
đài bước ra.
Mặc một bộ vét màu kem nhạt, thoạt nhìn trông hắn chẳng có gì khác so với trước khi xảy ra
tai nạn, nếu nhất định phải vạch lá tìm sâu để so sánh, chính là, cái ánh sáng lấp lánh của
minh tinh trước kia luôn xuất hiện trên người đã dần dần lắng xuống.
Cao Cần đứng lên: "Thực ra lần này Á Luân mới là nhân vật chính của buổi họp báo."
Thấy biểu hiện kinh ngạc của các phóng viên, hắn trong lòng âm thầm gật đầu. Tiểu xảo này
quả nhiên hiệu quả. Nếu thông báo trước với cánh phóng viên, bọn họ nhất định sẽ chuẩn bị
kỹ mà đồng loạt chỉa mũi dùi vào Phong Á Luân, hôm nay xảy ra chuyện ngoài dự kiến,
không hề có sự chuẩn bị trước, lực sát thương chắc chắn sẽ giảm đi không ít.
Giả Chí Thanh tinh ý đứng lên, nhanh chóng nhường chỗ ngồi cho Phong Á Luân. Chẳng
trách bọn họ sắp xếp chỗ ngồi chính giữa cho hắn, thì ra đã sớm tính toán.
Phong Á Luân chậm rãi ngồi xuống, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve micro, cười nói: "Tuy rằng
chưa tới một tháng, nhưng tôi có cảm giác như thể đã qua một năm vậy."Một câu nói, đã bày tỏ được hết nỗi cảm khái trước cảnh tang thương vật đổi sao dời, chẳng
ai đoán trước được