Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Chương 247: Ở lại thêm một ngày






Vũ Vi ngẩng đầu nhìn Mạc Tử Hiên, chẳng lẽ hắn không nên tức giận sao? Cô sinh hai đứa con, hắn lại chỉ biết là có một đứa.

Nhìn thấy trong đôi mắt Mạc Tử Hiên hiện đau lòng. Giờ khắc này, cô mới hiểu, Mạc Tử Hiên vẫn yêu cô, trước sau như một, chưa bao giờ phai nhoà.

"Đồng Vũ Vi, lúc em nhìn Hai Đậu,làm sao em có thể chịu được?Em chắc hẳn là rất nhớ Đậu Nành a!" Mạc Tử Hiên đem Vũ Vi gắt gao ôm vào trong lòng, đau lòng nói, nếu chỉ có một đứa mà nói, cô có lẽ sẽ nhớ tới đứa nhỏ này,nhưng là cô rõ ràng có hai đứa, lại chỉ có thể thấy một đứa, trong lòng của cô,chắc hẳn sẽ rất khó chịu!

Hốc mắt Vũ Vi ẩm ướt, Mạc Tử Hiên luôn yêu cô như vậy ,vô luận bất cứ lúc nào, trong lòng hắn nhớ vĩnh viễn là cô.

"Anh không trách em sao?" Trong mắt Vũ Vi nén lệ nhìn Mạc Tử Hiên.

Mạc Tử Hiên nhịn không được cười lên một tiếng, "Nha đầu ngốc, anh làm sao có thể trách em? Anh cảm kích em còn không kịp a, sinh cho anh hai đứa con đáng yêu như vậy." Kỳ thật, lúc nhìn thấy một đôi anh em nằm ngủ ở trên giường, trong lòng của hắn hoàn toàn sáng tỏ, năm đó ở trong bệnh viện vì sao Vũ Vi đối với hắn nói ra lời tuyệt tình như thế, bởi vì cô muốn hắn rời đi, sau đó cô mới mang theo một đứa rời đi.

" Em lừa gạt anh nhiều như vậy năm a, anh như thế nào cũng không tức giận em sao?" Vũ Vi hít hít cái mũi nhìn Mạc Tử Hiên hỏi.

"Anh tại sao phải tức giận? Biết còn một đứa con nữa sống cùng em bốn năm,anh còn vui vẻ không kịp á." Mạc Tử Hiên sủng nịch điểm điểm cái mũi nhỏ Vũ Vi , sau đó buông Vũ Vi trong lòng, đi vào phòng ngủ, đem chăn đắp cho Hai Đậu, nhìn hai đứa con đáng yêu, hắn nhịn không được cúi đầu xuống trán hai đứa nhỏ, ấn lên một nụ hôn.

Vũ Vi dựa vào khung cửa nhìn Mạc Tử Hiên hôn hai đứa, trong lòng cô có chút chua xót, cô cảm thấy được chính mình quá tàn nhẫn, cư nhiên nhẫn tâm làm cho ba cha con bọn họ tách ra, cô xoay người đi trở về phòng ngủ, cô là không đành lòng nhìn.

Vũ Vi vừa mới đi vào phòng ngủ, eo nhỏ của cô liền bị người nào đó từ phía sau ôm, môi Mạc Tử Hiên dán tại bên tai cô, nhẹ giọng, "Đồng Vũ Vi, em có phải nên bồi thường cho anh không?"

Vũ Vi không khỏi quay đầu nhìn Mạc Tử Hiên, "Bồi thường cái gì?"

Khóe miệng Mạc Tử Hiên hướng về phía trước nhếch lên, một đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cánh môi Vũ Vi bị hắn hôn đến sưng đỏ, "Em để cho anh cùng Hai Đậu tách ra nhiều như vậy năm, chẳng lẽ không nên bồi thường cho anh sao?"

Vũ Vi nhịn không được cười lên một tiếng, hai tay chủ động choàng qua cần cổ Mạc Tử Hiên, cánh môi sưng đỏ hôn lên môi khêu gợi của Mạc Tử Hiên.

Mạc Tử Hiên từ bị động chuyển thành chủ động, thâm sâu hôn trả Vũ Vi, hắn kéo áo ngủ Vũ Vi , trực tiếp đem Vũ Vi đặt ở trên giường mềm mại, động thân một cái, tiến vào Vũ Vi. . . .

Bên trong, một màng ấm áp, cảnh xuân vô hạn.

Sáng sớm.

Mạc Tử Hiên mồ hôi đầm đìa nằm ở trên giường, Vũ Vi lại thở hổn hển nằm thẳng ở trên giường, nhìn trần nhà ngẩn người, Mạc Tử Hiên quay mặt lại nhìn Vũ Vi. Hai người đều không có mở miệng nói chuyện, chỉ là lẳng lặng như vậy.

Thật lâu sau. Vũ Vi thâm sâu thở ra một hơi, từ trên giường ngồi dậy, bắt đầu mặc quần áo, kỳ thật, cô thật sự rất muốn vĩnh viễn nằm ở trên giường cùng Mạc Tử Hiên, nhưng đó là chuyện không thể.

"Vũ Vi, ở lại thêm một ngày nữa,không được sao?" Mạc Tử Hiên vươn tay mắm cánh tay Vũ Vi vẻ mặt cầu xin nhìn Vũ Vi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.