Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Chương 13: Thật không phải là người




Cửa phòng bệnh đột nhiên có người đẩy ra, độ tuổi cô gái bằng Vũ Vi,còn đẹp hơn Vũ Vi một chút, tiến vào phòng bệnh, cô đi đến gần Vũ Vi, nhẹ giọng gọi, “Vũ Vi."

Vũ Vi ngẩng đầu nhìn người bạn thân duy nhất,"Ngưng Nhi." Nước mắt không ngăn được mà chảy xuống.

Ngưng Nhi sửng sốt, từ khi cô biết Vũ Vi tới nay, cô chưa từng thấy Vũ Vi khóc, có một khỏang thời gian cô còn tưởng rằng Vũ Vi lòng gan dạ sắt căn bản không khóc a.Thấy Vũ Vi khóc đến thương tâm như vậy, cô lo lắng đem Vũ Vi ôm vào lòng , cúi đầu nhìn Vũ Vi, "Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi hả ?Tại sao dì Đồng lại phát bệnh tim ?Tại sao dì Đồng bị bệnh mà không thấy bóng dáng Lục Hàng tới thăm?"

Lạc Ngưng Nhi nói, những câu hỏi đó càng làm cho Vũ Vi đau,cô đem tất cả những ủy khuất tại Sở gia hóa thành nước mắt, không kiêng nể gì rơi lệ, khóc đủ cô vươn tay lao đi những giọt nước mắt trên mặt, kể những chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua cho Lạc Ngưng Nhi nghe.

"Mình đi, mẹ nó Lục Hàng không phải người, mình đi tìm hắn tính sổ!" Nghe Vũ Vi nói xong, Lạc Ngưng Nhi tức giận không thôi, cô không để ý Vũ Vi ngăn cản, bỏ Vũ Vi ra liền hướng cửa phòng bệnh đi đến.

Vũ Vi biết mình không ngăn cản được Lạc Ngưng Nhi, nên cũng không ngăn cản nữa. Bởi vì, lúc trước cô cùng Lục Hàng yêu đương, tất cả đều là Lạc Ngưng Nhi tác hợp , Lạc Ngưng Nhi là chị em tốt nhất của cô, lúc trước Lục Hàng và Trác Nhất Phi là hai nam sinh ưu tú đồng thời theo đuổi cô, Lạc Ngưng Nhi hết sức coi trọng Lục Hàng, cực lực tác hợp cho hai người. Hiện tại Lục Hàng làm ra chuyện như vậy ,cô biết trong lòng Lạc Ngưng Nhi rất khó chịu. Nếu không cho Lạc Ngưng Nhi trút giận, chỉ sợ về sau Lạc Ngưng Nhi sẽ không gặp cô.

Vũ Vi đứng cạnh cửa sổ, nhìn cửa bệnh viện,thấy Lạc Ngưng Nhi đi ra bệnh viện, cô gọi điện thoại cho Lạc Ngưng Nhi, "Cậu đừng có ngăn cản mình, nếu mình không chửi cái tên Lục Hàng vong ân phụ nghĩa kia,thì tức giận trong lòng mình sẽ không thể giảm xuống ." Vừa mới bắt máy, Lạc Ngưng Nhi liền mở miệng trước.

Vũ Vi nhịn không được cười lên một tiếng, tính tình Lạc Ngưng Nhi luôn nóng nảy !"Ngưng Nhi, mình không ngăn cản, cũng không ngăn cản được cậu, nhưng có điều cậu phải nhớ kỹ, ngàn vạn đừng lỗ mãng, kích động, tất cả người Sở gia đều đê tiện, cậu giáo huấn Lục Hàng một chút thôi, biết không?" Nếu chọc giận người Sở gia, chỉ sợ Lạc Ngưng Nhi sẽ chịu thiệt .

Lạc Ngưng Nhi nghe được Vũ Vi nói, sửng sốt một phen mới lấy lại tinh thần, Lục Hàng đối sử Vũ Vi như vậy , cô đi tìm Lục Hàng tính sổ với hắn như vậy vẫn còn lưu tình sao? Cô ngẩn đầu nhìn Vũ Vi đứng cạnh cửa sổ, mở miệng nói, "Vũ Vi, cậu không phải vẫn thích Lục Hàng sao?"

Cười!

Vũ Vi nghĩ muốn hộc máu, "Lạc Ngưng Nhi, mình Đồng Vũ Vi không có hèn hạ như hắn! Người cặn bã như vậy, mình chỉ khinh bỉ,đá một cước, thích hắn? Hắn xứng đáng sao?"

Khóe miệng Lạc Ngưng Nhi thoáng hướng về phía trước nhếch lên, "Vậy là tốt rồi." Nói xong cô cúp điện thoại.

"Ngưng Nhi, nhớ kỹ lời mình nói, giáo huấn Lục Hàng một chút thôi, ngàn vạn đừng. . . ." Nói được một nửa,Vũ Vi liền dừng lại, bởi vì Lạc Ngưng Nhi đã cúp điện thoại , cô gọi lần nữa cho Lạc Ngưng Nhi, nhưng đối phương tắt máy.

Tính tình Lạc Ngưng Nhi nóng nảy, lại giỏi Taekwondo, nếu như Lạc Ngưng Nhi đánh Lục Hàng bị thương hoặc bất luận người nào của Sở gia, theo trình độ đê tiện của Sở gia, nhất định sẽ không bỏ qua cho Ngưng Nhi .Cô muốn đi ngăn cản Lạc Ngưng Nhi, nhưng mà mẹ vẫn còn đang hôn mê , cô không thể rời đi . Hiện tại điều duy nhất cô có thể làm là cầu nguyện cho Lạc Ngưng Nhi không có lỗ mãng kích động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.