Tổng Giám Đốc Thực Yêu Tôi

Chương 7




Sáng sớm vừa bước vào văn phòng, việc Phí Tị Ngần làm đầu tiên đó chính là gọi điện về nhà hỏi thăm chuyển biến sau tối hôm qua. “Ba, kết quả thế nào rồi?” “Hết cách.” Phí Vân ở đầu dây bên kia thở dài nói.

“Là ý gì ạ?” Anh hoảng hốt hỏi.

“Mẹ của con ngoài việc kiên quyết phản đối ra, cái gì cũng không chịu nói.”

“Tại sao lại như vậy? Mẹ, bà ấy bình thường không như thế này.” Phí Vân khó có thể tin.

“Ba biết, nhưng bà ấy không chịu nói rõ nguyên nhân, ba cũng không biết mấu chốt nằm ở đâu.” Trong thanh âm của Phí Vân cũng tràn ngập sự bất đắc dĩ.

Phí Tị Ngần nhíu chặt lông mày, trong đầu đầy những ưu tư hỗn độn khó xử. Mẹ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Lại không chịu nói rõ nguyên nhân, nếu như bà ấy thật sự kiên quyết phản đối từ đầu đến cuối như thế, vậy anh nên làm thế nào đây? Muốn anh bỏ rơi Danh Lị sao? Hay là muốn Danh Lị từ một người không được chào đón trong gia đình này, chuyển sang một người không được chào đón trong gia đình khác? Không! Anh không thể để loại chuyện này xảy ra, tuyệt đối không được.

“Ba, bây giờ con sẽ về nhà một chuyến, ba đừng để mẹ ra ngoài.” Anh nhanh chóng quyết định nói.

“Con muốn về nhà làm gì? Mẹ con ngay cả ba còn không chịu nói, thì sẽ nói cho con biết cái gì?”

“Nhưng mà!”

“Đừng sốt ruột như vậy, cho ba và mẹ con một ít thời gian, biết đâu sau vài ngày bà ấy bình tĩnh lại, sẽ bằng lòng nói cho ba nguyên nhân thật sự.” Phí Vân an ủi con trai.

“Con lo rằng trước khi mẹ bình tĩnh lại, sẽ chạy đi tìm Danh Lị.” Anh lo lắng nói, anh rất lo Danh Lị vô tội chịu tổn thương, sợ rằng người có trái tim mềm yếu thiện lương như cô ấy để không đặt anh vào tình huống khó xử giữa mẹ và cô, mà lựa chon rời xa anh.

“Mẹ con không phải là người làm những chuyện như vậy.”

“Thế nhưng hôm qua con cũng không tin mẹ lại nói ra những lời đó.” Phí Tị Ngần nhanh chóng đáp lại, thanh âm trầm xuống, giọng nói trở nên nghiêm túc nặng nề. “Ba, mẹ không biết vì lý do gì lại trở nên khác với mọi khi, con không thể mạo hiểm.”

“Con thật sự rất thích vị tiểu thư kia, có đúng không?” Phí Vân hơi ngừng lại một lát, muốn xác định hỏi.

“Không phải thích, là yêu. Ba, con yêu cô ấy.” Phí Tị Ngần không chút do dự, dứt khoát trả lời nghiêm túc.

Đầu dây bên kia điện thoại trầm mặc một lúc.

“Ba biết rồi, trước khi việc này được giải quyết, ba sẽ chịu trách nhiệm giúp con coi chừng mẹ con.”

“Ba, cảm ơn ba.” Phí Tị Ngần thở dài một hơi, có sự bảo đảm của ba, ít nhất anh có thể không cần phải thấp thỏm lo sợ mẹ sẽ nhân lúc anh không có ở bên cạnh Danh Lị mà liều lĩnh đến tìm cô ấy.

“Cảm ơn thì không cần, ba chỉ hy vọng con có thể được hạnh phúc.”

“Không thành vấn đề.” Anh tràn đầy tự tin nhanh chóng trả lời.

“Sao trả lời sảng khoái vậy? Ba tưởng rằng vị tiểu thư kia hiện tại vẫn còn chưa bằng lòng công khai mối quan hệ của các con, con thật sự có nắm chắc con bé để cuối cùng gả cho con không đó?” Có lẽ là nghe ra đứa con thả lỏng xuống, Phí Vân bắt đầu trêu chọc anh.

“Cái này ba cứ yên tâm đi, chính là hổ phụ vô khuyển tử [1] không phải sao? Con trai ba sẽ không kém đến mức ngay cả vợ cũng không theo đuổi được.” Anh ung dung nói.

“Con có cưới được vợ hay không ba mặc kệ, ba chỉ cần con không nên vì nói chuyện yêu đương mà không quan tâm đến công việc, đem giang sơn ba vất vả gây dựng nên thành trò chơi xong là được rồi.” Phí Vân hừ một tiếng nói.

“Tuân chỉ. Con đi làm việc đây.” Ngừng một lát, Phí Tị Ngần thu lại giọng nói vui đùa, nghiêm túc cảm tạ một lần nữa: “Ba, con cảm ơn ba.”

“Đừng khách sáo, con trai.” Phí Vân khẽ giọng nói, ngắt điện thoại.

“Bà xã, bà muốn đi đâu vậy?”

“Ra ngoài một chút.”

“Tôi đi cùng bà.”

“Không cần.”

“Nhưng mà tôi muốn đi cùng bà.”

Bất chấp bộ mặt lạnh lùng cự tuyệt phớt lờ người ta nghìn dặm của vợ, Phí Vân vẫn cứ đi theo bên cạnh bà, theo bà đi ra cửa.

Liên tục một tuần, bởi vì ông hễ tìm được cơ hội liền tận dụng triệt để thay con trai và bạn gái của nó noi chuyện, khiến cho bà xã đại nhân đến hiện giờ vẫn không nhìn ông với sắc mặt hòa nhã, chỉ thiếu mỗi không cãi lộn với ông mà thôi, nghĩ một chút ông cũng rất bất đắc dĩ, người luôn yêu vợ, thương vợ, cưng chiều vợ như ông, bình thường trêu đùa vợ vui vẻ còn không kịp, lần này lại vì thằng con trai mà khiến vợ tức đến nỗi không thèm để ý đến ông, ông việc gì phải tự làm khổ mình chăng? Nhưng ông lại không thể để đứa con trai mất đi tình yêu, rồi sau đó hủy hoại quan hệ giữa mẹ con bọn họ, khiến vợ sau này sẽ hối hận không kịp.

Ôi, nghĩ một chút, người đàn ông yêu vợ, thương vợ, cưng chiều vợ vẫn thật là khó nha!

“Muốn ngồi xe taxi sao? Tôi còn tưởng bà chỉ là ra ngoài một chút, không thì ban nãy tôi đã lái xe chở bà rồi.” Thấy bà đưa tay vẫy xe, ông dịu dàng lên tiếng để lấy lòng, nhưng lại chỉ nhận được cái liếc nhìn lạnh lùng.

Ôi ôi ôi, cũng may mấy năm gần đây để pha trò cho vợ vui vẻ, ông đã sớm luyện được một thân công phu mặt dày kim cương bất hoại [2] rồi.

Nhếch miệng mỉm cười, xe taxi dừng lại, ông xông lên trước giúp vợ mình mở cửa xe, sau đó để bà xã đại nhân ngồi vào trong xe xong, bản thân cũng chui vào, ngồi kế bên dính chặt vào bà.

“Chúng ta phải đi đâu?” Ông nhẹ nhàng hỏi.

“Đường Đại Nghiệp Bắc Đầu [3], viện điều dưỡng Từ Tâm.” Diệp Hương Đình không để ý đến ông, trực tiếp nói với người lái xe ở phía trước.

Hóa ra là muốn đến nơi đó thăm người bạn mất trí của bà, chỉ là bà ấy tháng trước không phải mới đến thăm rồi sao? Thế nào mà chưa đến một tháng lại muốn đi nhỉ? Có phải là muốn nói ra hết những khổ tâm thầm kín, kể ra việc chồng và con trai liên hợp lại ức hiếp bà ấy? Ôi, rất có khả năng đó. Dọc đường đi, Diệp Hương Đình từ đầu đến cuối nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, ngay cả ông cũng không thèm liếc mắt lấy một cái khiến Phí Vân buồn thiu, đành phải nói chuyện phiếm với tài xế, tự mình mua vui.

Cuối cùng đã đến viện điều dưỡng Từ Tâm, bọn họ thanh toán tiền rồi xuống xe, vợ ông liền tự mình đi thẳng, ngay cả ông cũng không thèm quan tâm. Ôi!

Đi vào phòng bênh, người bạn tên Giảo Tâm đó của vợ mình, giống như lúc trước ông đã từng nhìn thấy, yên tĩnh ngồi trên giường, ngây ngẩn nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

“Giảo Tâm.” Diệp Hương Đình dịu dàng lên tiếng.

Giảo Tâm quay đầu nhìn bọn họ, năm tháng lưu lại vết tích rõ rệt trên gương mặt và mái tóc của bà ta, so với người bạn cùng tuổi của bà – Diệp Hương Đình còn kém xa, người không hiểu rõ có thể sẽ tưởng rằng Giảo Tâm là cô dì hay bậc tiền bối của bà ấy.

“Hương Đình.” Giảo Tâm nhoẻn miệng cười.

“Đúng, là mình. Cậu thật giỏi, nhận ra mình rồi.” Diệp Hương Đình vui vẻ cầm tay bà ấy, bởi vì Giảo Tâm rất hiếm khi chủ động nhận ra người khác, cho dù nhắc nhở bà, bà ta cũng phải nghĩ một lúc lâu mới miễn cưỡng nhớ ra người đó, còn chưa nói đến tên của đối phương, cũng khó trách bà ấy lại vui đến như vậy.

“Mình rất vui. Nào, xem hôm nay mình mang cho cậu thứ gì để ăn nào, là bánh mì dứa mà cậu thích ăn nhất.” Diệp Hương Đình lấy bánh mì từ trong túi xách tay, mở ra rồi đặt trên tay của bà ta, muốn bà ấy cầm lên ăn.

“Hương Đình, mình nói cậu nghe, mình có một đứa con gái, mắt rất là to, da thật là trắng, đôi tay nhỏ thật nhỏ, bàn chân cũng vậy. Bác sĩ y tá đều nói con bé lớn lên sẽ rất đáng yêu, rất giống mình đấy.” Giảo Tâm lại cầm bánh mì ném đi, nắm chặt tay bà nói.

Nụ cười trên mặt Diệp Hương Đình lập tức biến mất.

Lại nữa rồi, đã hai mươi mấy năm, Giảo Tâm chỉ cần tâm tình tốt hơn, liền nắm chặt lấy tay người khác nói chuyện cô ấy có một đứa con gái. Bà đã từng hỏi qua người chị gái Giảo Huệ hồi xưa đã mang Giảo Tâm đến nơi này, người chị gái ấy nói đứa con đó đã chết sớm rồi, cho nên Giảo Tâm mới trở thành như bây giờ.

Mà cái tên đàn ông khốn kiếp đã qua lại với Giảo Tâm, làm cho cô ấy mang thai, rồi lại vứt bỏ cô ấy không phải ai khác, chính là An Thắng Hùng. Chính hắn đã hủy hoại cả cuộc đời của Giảo Tâm, hại Giảo Tâm biến thành bộ dạng hiện tại.

Cho nên, bà tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hắn, càng không chấp nhận đứa con gái của tên khốn ấy gả cho con trai bà, tuyệt đối sẽ không.

Không hề bất ngờ, Giảo Tâm mỗi lần nhắc đến chuyện của đứa trẻ đến mãi sau này, cứ đi tìm đứa trẻ ở khắp nơi, sau đó vì tìm không thấy mà tâm tình không khống chế được vừa khóc vừa gọi, khiến phía bệnh viện không thể không tiêm cho bà ấy liều thuốc trấn tĩnh, để bà đi vào giấc ngủ, mà hai vợ chồng bọn họ cũng chỉ có thể rời đi. Tuy tình huống này không phải lần đầu tiên xảy ra, nhưng Diệp Hương Đìn mỗi lần chạm tới loại tình huống đó, vẫn đau khổ lệ rơi đầy mặt.

Phí Vân không biết nên nói gì để an ủi người vợ đang đau lòng thương tâm, bởi vì những điều cần nói ông cũng đã nói rồi, cho nên ông chỉ có thể đưa cánh tay ra, ôm bà trong khuỷu tay, để bà dựa vào mà khóc.

Bọn họ ngồi trong chiếc xe taxi vừa có khách xuống, sau khi nói với người tài xế địa chỉ của bọn họ, Diệp Hương Đình đột nhiên lên tiếng –

“Đó chính là nguyên nhân.” Bà nói với giọng khàn khàn nhỏ xíu.

“Nguyên nhân gì.” Ông quay đầu nhìn bà, nhất thời hỏi không phản ứng được gì.

“Nguyên nhân tôi không có cách nào chấp nhận bạn gái của Tị Ngần.”

“Tôi vẫn không hiểu nguyên nhân bà nói là gì?” Phí Vân trên mặt mờ mịt nghi hoặc khó hiểu.

“Cái tên bội tình bạc nghĩa với Giảo Tâm, hại cô ấy thành cái bộ dạng này, chính là An Thắng Hùng.”

Ông nghe vậy không nén nổi trợn tròn hai mắt, vừa kinh hãi vừa khó tin không thốt nên lời. Chẳng qua là đáp án ông vẫn luôn tìm kiếm cuối cùng cũng tìm ra rồi, nhưng mà, vấn đề như thế rốt cuộc nên giải quyết ra sao đây, con trai?

Phí Tị Ngần cảm thấy khí tràng [4] gần đây của mình dường như không tốt lắm, bằng không sao lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy chứ?

Đầu tiên là khách hàng ở Hồng Kông xảy ra vấn đề, anh không thể không đích thân ra tay giải quyết, kế tiếp là phản ứng khác thường của mẹ khiến anh thấp thỏm lo sợ, may là có ba giúp anh gánh đỡ, để anh có thể tạm thời yên tâm; sau đó ngay cả người yêu dấu của anh hình như cũng có vấn đề.

Anh nhìn An Danh Lị ngồi trên ghế xô-pha không khỏi thở dài mấy tiếng, ngay cả anh đến gần bên cạnh cô cũng không phát hiện ra, lông mày bất giác nhíu lại.

Cô ấy rốt cuộc đang phiền não điều gì đây? Vì sao không chịu nói cho anh, mỗi lần anh vừa hỏi cô liền cười rồi nói không có việc gì a, lẽ nhào cô ấy không biết bộ dáng miễn cưỡng tươi cười của cô làm tim anh đau biết bao nhiêu sao? Đối với cô ấy mà nói, chẳng lẽ anh là một người đàn ông không đáng tin để cô ấy dựa vào hay sao?

Trái tim, có chút bị tổn thương. “Em yêu à, em đang nghĩ gì thế?” Bỏ qua cảm giác tự oán tự đau đó, Phí Tị Ngần ngồi vào vị trí bên cạnh cô, kéo cô đến trước ngực hỏi. An Danh Lị khẽ sửng sốt một chút, lập tức mỉm cười với anh lắc đầu nói: “Không có gì đâu.”

“Không có gì tại sao liên tục thở dài?” Anh hỏi, quyết định đêm nay không để cô trốn tránh, không thể không hỏi ra được một cái đáp án.

“Có sao? Em đang thở dài sao?” Cô có phần kinh ngạc hỏi.

“Em ngay cả chính mình đang thở dài cũng không biết, có thể thấy vấn đề này nhất định không phải chuyện nhỏ. Nào, hãy nói cho bạn trai thông minh của em biết, anh cam đoan nhất định sẽ giúp em giải quyết trở ngại.” Anh nói với khẩu khí thoải mái.

“Bạn trai thông minh?” Cô giật giật lông mày, lộ ra vẻ mặt cười mà không cười.

“Vừa hai mươi mấy tuổi đã có năng lực quản lý cả một công ty đa quốc gia lớn đến như thế, lẽ nào không thông minh sao? Nếu như em có ý kiến gì khác với hai chữ thông minh này, vậy đổi thành tài giỏi, lỗi lạc hoặc xuất sắc, em cảm thấy thế nào?”

“Em cẩm thấy da mặt anh thật dày.” Cô bật cười nói.

“Như vậy tốt hơn nhiều.” Phí Tị Ngần mỉm cười hôn cô một cái, sau đó ngẩng đầu, dịu dàng nhìn cô chăm chú hỏi: “Em đang buồn phiền chuyện gì thế?”

Nụ cười trong nháy mắt tan biến bên khóe môi của cô, lập tức lại nhanh chóng hiện ra. “Không có gì nha, ngay cả bản thân vừa nãy thở dài em cũng không biết. Huống hồ, em có cái gì mà buồn phiền a?” Cô vặn lại anh, “Công việc thuận lợi, tiền lương cao, tổng giám đốc công ty còn là bạn trai của em.”

“Anh chính là không biết mới hỏi em.”

“Nếu như anh hỏi em, đáp án chính là em không có phiền muộn cái gì hết.”

“Người nhà họ An gần đây có liên lạc với em không?” Cô đã không chịu nói, anh đành phải suy đoán vậy.

“Không có. Điện thoại di động của em vẫn chưa mở máy.”

“Bọn họ không có nhắn lại cho em sao?”

“Không có, một lần cũng không.” Cô hơi ngừng lại một lát, mới cúi đầu trả lời, trong giọng nói mở hồ để lộ một tia thất vọng.

Phí Tị Ngần không nhịn được nhăn mặt nhíu chặt lông mày, lẽ nào đây là nguyên nhân mấy ngày gần đây cô ấy buồn bực không vui sao? Bởi vì vẫn còn chờ mong những người nhà họ An đó, nhưng lại nhận được thất vọng?

“Em vẫn còn chờ mong bọn họ coi em thành người một nhà sao?”

“Cái gì?” Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn anh. “Ai? Những người nhà họ An đó ư?” Anh gật đầu. An Danh Lị không hề nghĩ ngợi lâp tức lắc đầu. “Không, một chút cũng không chờ mong, em chỉ hy vọng bọn họ có thể hoàn toàn quên đi sự tồn tại cũng như con người em.” Bởi như vậy, cô không cần phải lo lắng bản thân sẽ mang lại cho anh những phiền phức không cần thiết nữa.

“Nếu đã như vậy, tại sao em còn vì bọn họ không nhắn lại tìm em mà cảm thấy thất vọng?” Anh nhìn chằm chằm vào cô.

“Anh nói em thất vọng?” Cô lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên cùng khó tin.

Phí Tị Ngần ánh mắt chợt lóe lên, bỗng nhiên hiểu ra. “Thứ em đang đợi là lời nhắn của người khác đúng không? Vợ của Chử Lực Ngự, Nam Tuệ có đúng không?”

An Danh Lị toàn thân cứng đờ, thần sắc trên mặt lại ủ dột. Cô không có thừa nhận, cũng không phủ nhận đứng dậy, “Em về phòng đi ngủ trước.”

“Danh Lị.” Anh đưa tay kéo cô lại, “Thực ra Chử Lực Ngự và Nam Tuệ bọn họ!”

“Không cần!” Cô đột nhiên kêu lên cắt ngang lời anh. “Em không muốn biết, không cần nói cho em.”

“Em rất muốn biết.” Anh nhìn cô thật sâu nói.

“Xin anh, không cần nói có được không?” Cô hạ mắt xuống, khẽ thút thít yêu cầu.

“Anh không hiểu, rốt cuộc em đang sợ cái gì?” Cô sợ phải rời xa anh. Thời gian sống cùng anh càng dài, cô càng không nỡ rời đi. Một tháng trước, cô chỉ mơ ước có thể sẽ cho cô thêm ít thời gian ở chung với anh, thế nhưng hiện tại cô lại hy vọng cuộc sống như thế này có thể tiếp tục kéo dài, đến khi nào bọn họ cãi nhau, rồi chia tay mỗi người một ngả, không còn yêu đối phương nữa mới thôi.

Ý niệm tham lam của lòng người thật sự rất đáng sợ, có thể hoàn toàn đánh mất lương tâm.

Có lẽ Nam Tuệ đang ở Chử gia thay cô nhận những nỗi khổ mà cô vốn phải nhận, nhưng cô lại ở nơi này hưởng thụ hạnh phúc, thậm chí cự tuyệt nghe tất cả những chuyện có liên quan đến Nam Tuệ, chỉ cầu hạnh phúc này có thể tiếp tục kéo dài. Cô làm sao lại hèn hạ vô liêm sỉ đến thế? Làm sao vậy?

“Có lẽ, chúng ta nên chia tay thôi.” Cô khẽ giọng nói.

“Em nói cái gì?” Phí Tị Ngần khó mà tin được trợn trừng hai mắt, lớn tiếng hỏi.

“Có lẽ, chúng ta nên chia tay thôi.” Cô thấp giọng nhắc lại, nắm chặt tay.

“Ngẩng đầu lên, nói lại lần nữa.” Anh trầm giọng nói, lửa giận đầy ngực.

An Danh Lị đau lòng khó chịu đến nỗi không còn hơi sức để ngẩng lên, cô nghe thấy sự căm phẫn và khó tin của anh, cũng biết bản thân đột nhiên nói như vậy quá ích kỷ, tổn thương người khác biết bao nhiêu, nhưng trừ việc đó ra, suy cho cùng cô còn có thể làm thế nào đây? Tưởng tượng Nam Tuệ sống hạnh phúc, sau đó tiếp tục dối mình dối người sao? Hay là không chạy trốn nữa, trực tiếp đi tìm cô ấy, mặt đối mặt xem cô ấy rốt cuộc có sống hạnh phúc hay không? Được đương nhiên là tốt nhất, nhưng nếu như Nam Tuệ miễn cưỡng tươi cười với cô? Nếu như cô ấy khóc? Nếu như cô ấy hối hận, thậm chí còn bắt đầu oán hận cô, vậy thì cô nên làm thế nào? Có lẽ cô vẫn không có đủ dũng khí để đối diện với Nam Tuệ.

“Ngẩng đầu lên nhìn anh.” Phí Tị Ngần lạnh lùng nói.

Cô cuối cùng cũng ngẩng lên, chỉ thấy anh kiềm chế vẻ mặt phẫn nộ không nén nổi, trợn mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô.

“Em muốn chia tay?” Anh hỏi cô, giọng nói trầm thấp gần như không thể nghe thấy.

Cô không muốn, một trăm vạn lần không muốn.

“Em không muốn chia tay với anh có đúng không? Nói đi.” Anh nhắc lại câu hỏi, lúc nói ra hai chữ cuối, tựa như là rít gào.

An Danh Lị không có cách nào tự mình nuốt trôi, cô muốn lên tiếng, nhưng lại phát hiện cổ họng tắc nghẹn. Cô lại nuốt một ngụm, cố ép bản thân thốt ra.

“Em…” Cô chỉ nói một chữ liền dừng lại, bởi vì nước mắt đột nhiên rơi xuống từ trong hốc mắt của cô, dọa cô một chập. Cô không biết bản thân mình đang khóc. Phí Tị Ngần thở dài một tiếng, đưa tay kéo cô vào lòng, giống như tự lẩm bẩm, bất đắc dĩ hỏi: “Anh nên bắt em làm sao bây giờ đây?” Nước mắt của cô tựa như van nước bị hỏng, ào ào rơi xuống không ngừng.

“Em không muốn chia tay, em không muốn, không muốn?…” Cô đưa tay gắt gao ôm chặt lấy anh, vùi trước ngực anh khóc thảm thiết.

“Vậy tại sao em còn muốn nói như thế?” Anh dịu dàng khẽ vỗ về tấm lưng của cô.

“Nam Tuệ đang chịu khổ, nhưng em lại rất hạnh phúc, không thể nào.” Cô khóc thút thít nói.

Phí Tị Ngần nghe xong há hốc mồm, anh nhẹ nhàng đưa tay đẩy cô ra, vốn muốn trách mắng, nhưng khi vừa cúi đầu nhìn thấy hai mắt đẫm lệ, đôi mắt và chiếc mũi cũng ửng đỏ thành một mảng của cô, cơn thịnh nộ liền chẳng biết tiêu tan đến nơi nào.

“Là ai nói với em Nam Tuệ đang chịu khổ?”

Cô thút thít không trả lời.

Đáp án tám phần là cô ấy tự mình nghĩ ngợi lung tung mà ra rồi. Cô ấy vì cái lý do chẳng ra sao này lại muốn chia tay với anh, thật sự cần phải mắng cô ấy một trận mới được, hoặc phát cáu với cô ấy một chập để hù chết cô ấy, bởi vì anh ban nãy thiếu chút nữa cũng bị cô ấy hù chết mà.

“Nam Tuệ rất hạnh phúc.” An Danh Lị cả người cứng đờ, nhưng anh không quan tâm đến cô, tiếp tục hăng hái nói hết chuyện này.

“Chử Lực Ngự rất yêu cô ấy, con gái cậu ta cũng vậy, bọn họ một nhà ba người hiện tại sống một cuộc sống căn bản chính là muốn làm chim uyên ương chứ không ao ước làm thần tiên, hạnh phúc vô cùng.”

Cô không lên tiếng trả lời, vẻ mặt chợt kinh hãi chợt vui mừng lại chợt ưu sầu, sau cùng để sự khó tin cùng hoài nghi hoàn toàn thay thế. “Em không tin.”

“Anh không cần phải lừa em.”

“Anh có. Để trấn an em, để khiến em không nên khổ sở, tự trách như vậy, để bảo vệ em, không chỉ nói dối, muốn anh giết người, anh cũng có thể làm.” Bởi vì anh yêu cô, mà cô thì hiểu rõ.

Phí Tị Ngần không nói được gì để chống đỡ. Tuy rằng anh chưa từng nghĩ đến việc giết người, nhưng cô ấy nói không sai, nếu như có người! Ví dụ như đám người khốn kiếp nhà họ An dám cả gan tổn thương cô ấy, anh tuyệt đối sẽ không do dự giết chết bọn họ. Đương nhiên, anh sẽ cẩn thận làm mà không lưu lại dấu vết.

“Anh không có nói dối, bởi vì đó hoàn toàn là sự thật.” Anh nhìn thẳng vào cô, vẻ mặt nghiêm túc.

An Danh Lị rất muốn tin tưởng anh, nhưng mà lòng dạ rối bời thế nào cũng không có cách để thật sự bình tĩnh lại. “Trừ phi tận mắt chứng kiến…” Cô bất giác tự thì thào thổ lộ tiếng lòng.

“Cái đó còn không đơn giản, ngày mai anh sẽ kêu vợ chồng họ cùng nhau ăn một bữa, để em tận mắt chứng kiến.” Phí Tị Ngần lập tức nói.

“Cái gì? Không cần!” Cô kinh ngạc cố sức lắc đầu.

“Tại sao không cần? Em không phải nói trừ phi tận mắt chứng kiến mới chịu tin hay sao?” anh khó hiểu hỏi.

“Em… em bây giờ còn chưa chuẩn bị tốt.”

“Muốn chuẩn bị cái gì?”

Dũng khí đối diện với Nam Tuệ, cô tát vào khóe miệng khẽ nhếch lên, lại không nói nên lời.

“Em lại đang nghĩ ngợi lung tung gì thế?” Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên hỏi.

“Cho em thêm ít thời gian có được không?” Cô cầu xin nói.

“Cho em thời gian để làm gì? Chuẩn bị sao?”

Cô gật đầu.

“Em rốt cuộc muốn chuẩn bị cái gì? Anh thật sự không hiểu. Nhưng thôi quên đi, tất cả thuận theo tự nhiên vậy.”

Nghe anh nói như vậy, An Danh Lị lập tức thở hắt một hơi mạnh, nhưng mà cô có nằm mở cũng không ngờ tới, tên đó vào buổi trưa cách ngày, lấy lí do hắn tạm thời lại đi công tác Hồng Kông ba ngày, lừa cô đến công ty nói muốn đi hẹn hò, kết quả phía sau chuyện riêng tư ấy lại thông đồng với Chử Lực Ngự, lừa gạt cô đang không hề cảm kích cùng với Nam Tuệ đến phòng riêng ở một nhà hàng bên ngoài, hại cô thiếu chút nữa không trở mặt với anh.

Sự thật chứng minh, cô nên cảm ơn anh, bởi vì nếu không phải anh gạt cô sắp xếp buổi gặp mặt đó, có lẽ cô vĩnh viễn cũng không có đủ dũng khí để gặp Nam Tuệ, càng không thể tận mắt, tận tai chứng thức sau khi Nam Tuệ gả cho Chử Lực Ngự, cuộc sống đích thực hạnh phúc, cũng không biết Nam Tuệ sở dĩ chậm chạp chưa liên lạc với cô, là bởi vì cô ấy cảm thấy chính mình đã cướp đi hạnh phúc của cô.

Hóa ra, hai người bọn họ không hề trách móc đối phương, bọn họ toàn tự trách mình, hơn nữa bởi vì hổ thẹn mà không dám liên lạc với đối phương.

“Danh Lị, sau khi kết hôn mình sống rất hạnh phúc, Chử Lực Ngự thật sự đối với mình rất tốt, cho nên cậu không cần phải cho rằng bản thân mình có lỗi.”

Lời nói của Nam Tuệ đã giải thoát những áp lực và tự trách lâu dài đến giờ của cô, khiến cô vừa khóc vừa cười một hồi lâu ngay tại chỗ.

Sau đó hai người phụ nữ trò chuyện mãi, chủ đề cũng không biết tại sao đột nhiên nhắc đến chuyện của cô và Phí Tị Ngần bên người, hại cô xấu hổ đến nỗi chẳng biết nói từ đâu, bởi vì dù sao cô vẫn không thể nói mình rượu vào làm loạn rồi cường bạo Phí Tị Ngần, sau đó mới kết hạ đây là gắn bó keo sơn sao? Nhưng mà công phu lỗ mãng của Nam Tuệ thật sự không ai có thể bì kịp, cuối cùng cô cũng bị cô ấy làm cho xấu hổ ghê gớm, hơn nữa còn đỏ mặt, cúi đầu, ngượng ngùng đem những sự việc đã trải qua nói sơ qua cho Nam Tuệ, đương nhiên phần có cấp độ giới hạn tự động nhảy qua.

Nghe được cô và Phí Tị Ngần thuận lợi hẹn hò, Nam Tuệ vui mừng vô cùng, cứ kêu lòng tốt sẽ được đền đáp, nếu không phải An Danh Lị lúc đầu bận rộn không so đo nghi ngờ mà giúp đỡ nhà họ An, cũng sẽ không đánh bậy đánh bạ thúc đẩy hai người bọn họ được rồi.

Bởi vậy có thể thấy, ông trời quả nhiên là yêu thương người tốt.

Thật sự như vậy sao?

An Danh Lị phát hiện chính mình không có cách nào lạc quan được như Nam Tuệ, bởi vì tình huống khác nhau, Nam Tuệ không có lo lắng về người nhà, mà cô thì lại có mối quan hệ huyết thống chồng chất muốn chém cũng không đứt với nhà họ An.

Cô thật sự rất thích cảm giác sống chung với Phí Tị Ngần, cô muốn gả cho anh thành một gia đình, muốn sinh cho anh những đứa trẻ, để con của bọn họ được thế hệ chưa từng biết đến tình thân như cô chăm sóc quan tâm.

Cô thật sự rất muốn, rất muốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.