Tổng Giám Đốc Rất Phúc Hắc

Chương 33: Cầu vồng sau cơn mưa




“Tôi thích anh ấy.” Tống Tử Hàm nói.

Tiếu bối ni sững sờ một chút, sau đó quay đầu lại nhìn Hàn Triết Si đang ngủ say, miệng lại nói với Tống Tử Hàm, “Ngươi không có tư cách.”

Ngươi không có tư cách thích hắn.

Bệnh viện rất yên tĩnh, không có âm thanh ầm ĩ. Trong phòng bệnh, cũng không có thanh âm, Tiếu bối ni không nói gì nữa, nên nói đều nói rồi.

Hàn Triết Si chưa bao giờ để lộ chính mình, từ nhỏ đến lớn, chưa từng đối với ai biểu đạt tình cảm nội tâm của mình. Nếu như yêu thích, chỉ có thể biểu hiện ra một mặt bá đạo cường thế của bản thân, bởi vì yêu thích, cho nên đem cậu giam cầm trong ngực của mình, bởi vì yêu thích, cho nên không nói đạo lý mà đem cậu kéo lên xe của mình, bởi vì yêu thích cho nên muốn cùng cậu ăn cơm, cùng cậu nói có hương vị gia đình.

Hàn Triết Si chưa bao giờ biết đến cái gì là hạnh phúc gia đình, chỉ đơn giản là cùng người mình yêu thích ăn một bữa cơm cũng có thể cảm thấy hạnh phúc.

Hàn Triết Si sống đến bây giờ là 25 năm, lần đầu tiên nói ‘Ta thích ngươi’ là năm năm trước, bởi vì sắp phải đi xa, cho nên không thể không nói. Lần thứ hai vào hôm nay trong biển lửa, bởi vì không biết có thể còn sống đi ra ngoài hay không, cho nên lời nói phát ra từ bản năng, có thể là lần cuối cùng trong đời.

Bác sĩ sau khi đi vào nhìn tình huống, nói, Hàn Triết Si rất nhanh có thể tỉnh.

Bác sĩ đi rồi, Tiếu bối ni cũng nói phải đi.

“Người hắn muốn nhìn thấy nhất không phải ta.” Lúc đi, Tiếu bối ni nói những lời này.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại có hai người, Tống Tử Hàm ngồi ở vị trí Tiếu bối ni đã ngồi, vươn tay ra cầm bàn tay người bệnh trên giường, tay hai người đều bị tổn thương, nhưng là Hàn Triết Si so Tống Tử Hàm bị thương quá nặng, bàn tay vốn chỉ là thương nhẹ, nhưng bởi vì giữ chặt dây thừng hạ Tống Tử Hàm xuống dưới nên ma sát quá độ, vết dây hằn từng hàng nhìn thấy mà giật mình.

Thời điểm người trên giường bệnh mở to mắt, đã là đêm khuya, đêm khuya yên tĩnh, đèn huỳnh quang trong phòng bệnh đem căn phòng hết thảy đều tái nhợt băng lãnh, chỉ có đôi bàn tay đang nắm là ấm nóng.

Ánh mắt của hắn còn rất tốt, cho dù bị một hồi đại hỏa hun qua.

Sau khi mở mắt liền không nói gì, cổ họng đau nhức không phát ra được thanh âm nào, cho nên chỉ cười, khóe môi có chút giơ lên, mang thêm vài phần mị hoặc, cũng chỉ có thời điểm hắn cười mới cảm thấy người này trời sinh vài phần tà khí.

Người vừa mới mở mắt vô thức nhìn bàn tay bị nắm chặt, ngón tay giật giật, bàn tay Tống Tử Hàm cũng nhúc nhích, nếu là lúc trước nhất định sẽ buông ra, nhưng là hiện tại không có. Đầu cúi thấp, nhẹ nhàng dùng ngón cái vuốt phần lòng bàn tay không bị thương.

“Vết thương trên người còn đau hay không?” Tống Tử Hàm thấp giọng hỏi.

“Không đau.” Thanh âm khàn giọng có chút khủng bố, nghe thấy khiến cho lòng người chua xót.

Như thế nào lại không đau, tay trái của hắn bị bỏng, còn gãy xương, một người bình thường như thế nào có thể không đau.

Hàn Triết Si vừa muốn mở miệng nói cái gì, một câu còn chưa nói ra, liền một hồi ho mãnh liệt, cổ họng như bị xé ra tê tâm liệt phế, thanh âm ho khan khàn khàn làm cho người đau lòng. Tống Tử Hàm từ trên ghế đứng dậy, tay bị buông ra, như là bản năng, Hàn Triết Si lập tức dùng tay phải bắt lấy tay của cậu. Dùng lực hơi mạnh, ma sát đến trên bàn tay bị thương, đau đến kêu một tiếng, lại không phát ra được thanh âm nào.

Tống Tử Hàm nhất thời rối loạn, lập tức lại ngồi trở xuống. Hàn Triết Si gương mặt tái nhợt bởi vì vừa rồi ho mãnh liệt trở nên đỏ bừng, tay phải một mực cầm chặt tay Tống Tử Hàm, thanh âm khàn khàn nói: “Đừng đi, ở lại bồi ta.” Nói xong, lại ho nhẹ một tiếng mới dừng.

Tống Tử Hàm nhìn bộ dạng khó chịu của hắn, trong nội tâm co lại “Ta đi lấy nước cho anh.”

Vừa rồi không phải là ly khai, mà là thấy hắn ho khan ho đến nghiêm trọng, muốn lấy nước cho hắn.

Hàn Triết Si lúc này mới buông lỏng ra tay của cậu, dần dần bình tĩnh trở lại, nuốt một cái. Tống Tử Hàm lật lên bàn tay của hắn, bên trên quả nhiên có chút huyết nhục mơ hồ, vốn đã bị thương rồi, mới vừa rồi còn dùng sức giữ tay của cậu, ma sát về sau lại càng rõ ràng hơn.

Nhìn ở trong mắt, đau xót trong lòng.

Rót một chén nước, cho hắn chậm rãi bình phục, vừa rồi ho đến mặt đỏ bừng lại biến trở về màu tái nhợt.

Đêm hôm đó, Tống Tử Hàm suốt cả đêm tại bên giường hắn, nhân tiện đi quầy hàng gọi điện thoại về nhà, khi đó, Tống gia hai vợ chồng còn chưa ngủ, bởi vì nhi tử một mực không có trở về, cũng không có gọi điện thoại trở về, vì vậy bắt đầu lo lắng có phải đã xảy ra chuyện hay không. Tống Tử Hàm gọi điện thoại trở về, hai cái lão nhân gia mới yên tâm lại.

Sáng sớm hôm sau, Tiếu bối ni đến. Mua hoa tươi, còn mua bữa sáng, chưa nói mấy câu đã đi, giống như là tới thăm bệnh.

Tiếu bối ni đi rồi, Đỗ Hiểu Vân cũng tới. Mua hoa, còn mua hoa quả. Nàng nói đây là xin trưởng phòng kinh doanh mới có thể tới , lấy cớ là đại diện phòng kinh doanh đến đây thăm tổng giám đốc đại nhân.

Tống Tử Hàm dùng thìa từng miếng từng miếng mà uy cháo Tiếu bối ni mang đến cho Hàn Triết Si ăn, động tác cẩn thận tỉ mỉ, không có không tình nguyện, cũng không có không kiên nhẫn.

Đỗ Hiểu Vân sau khi đi vào, hàn huyên vài câu, đem hoa cùng giỏ hoa quả đặt trên mặt bàn gần cửa sổ.

Chờ Tống Tử Hàm đem một chén cháo đều cho ăn hết, Đỗ Hiểu Vân đem cậu kéo ra ngoài phòng bệnh, đối với Hàn Triết Si cười cười nói: “Hàn tổng, ta có chuyện muốn nói cùng Tử Hàm.”

Ngày hôm qua lo lắng thật nhiều, hôm nay mới biết bọn họ được đưa tới bệnh viện này, cho nên liền không nhịn được chạy đến đây xem tình huống. Đem Tống Tử Hàm kéo đến cửa phòng bệnh, khép cửa lại, Đỗ Hiểu Vân nói: “Ngày hôm qua thật sự làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng…”

Tống Tử Hàm mím môi, chỉ là hời hợt nói, “Đều qua rồi.”

“Bất quá ngươi không có việc gì là tốt rồi.” Đỗ Hiểu Vân cao thấp đánh giá một chút Tống Tử Hàm, thở dài một hơi, sau đó cách cửa phòng bệnh thủy tinh liếc bên trong, hỏi Tống Tử Hàm, ” Bạn gái hắn đâu rồi, như thế nào không có tới cùng hắn?”

“Đi rồi.” Tống Tử Hàm nói.

“Đi rồi hả?” Đỗ Hiểu Vân có chút không thể tin, nhưng là rất nhanh khôi phục lạnh nhạt, giảm thấp xuống thanh âm hỏi: ” Thương thế của Hàn tổng như thế nào? Bác sĩ nói sao?”

Tống Tử Hàm vô thức ánh mắt đảo qua cửa phòng bệnh, “Không nghiêm trọng, nhưng cũng không nhẹ, bác sĩ nói còn phải lưu lại quan sát hai ngày.”

“Ngươi muốn ở lại bệnh viện trông coi hắn?” Lời này giống như là hỏi, rõ ràng đã biết đáp án mà vẫn hỏi.

“Ân.” Tống Tử Hàm trả lời giống như Đỗ Hiểu Vân đã nghĩ, còn tăng thêm một câu, “Hắn là vì ta mới biến thành như vậy.”

“Mạng của ta cũng là hắn cứu.” Nếu như không là vì hắn, Tống Tử Hàm cũng không đứng ở chỗ này. Ngày hôm qua tại trong biển lửa, Hàn Triết Si xông qua khói đặc cuồn cuộn, đưa cậu chặt chẽ ôm vào trong ngực, hắn nói: “Chúng ta nhất định sẽ đi ra ngoài.”

Đỗ Hiểu Vân ôm hai tay, nhìn Tống Tử Hàm hỏi: “Nếu như hắn không phải vì cứu ngươi, vậy ngươi còn có thể đối với hắn tốt như vậy sao?”

“Không biết.” Không phải không biết, mà là không biết nói như thế nào, trong nội tâm rất rõ ràng, một mực đều rất quan tâm hắn, năm năm trước rất quan tâm, năm năm sau vẫn quan tâm như vậy, chỉ là không biết như thế nào đối mặt.

Đỗ Hiểu Vân vẫn là xem thấu, mỗi lần Tống Tử Hàm cúi đầu nói không biết, cậu chỉ là không muốn đem suy nghĩ trong nội tâm nói ra mà thôi.

Đỗ Hiểu Vân thức thời, “Được rồi, coi như ta chưa hỏi đi.”

Đỗ Hiểu Vân không có quay vào phòng bệnh đã đi, trước khi đi nói: “Chăm sóc tốt hắn, công ty bên kia, trưởng phòng đã làm giấy nghỉ phép cho ngươi rồi.”

Tiễn Đỗ Hiểu Vân đi, về sau liên tục không ngừng có người tới. Trưởng phòng nhân sự, trưởng phòng tài vụ, trưởng phòng sản xuất… Có một số người tới là thăm bệnh ân cần thăm hỏi, một số người khác tới là đàm công sự, thuận tiện mua hoa tươi cùng giỏ hoa quả.

Tiễn đi một đám thăm bệnh, Hàn Triết Si nằm ở trên giường nhắm mắt tĩnh dưỡng, đối với Tống Tử Hàm bên kia loay hoay với hoa tươi cùng hoa quả nói: “Đợi lát nữa nếu có người tới thăm bệnh, để cho bọn họ về trước đi.”

Tống Tử Hàm thẳng lại lưng, quay đầu lại nhìn thoáng qua người nọ vẻ mặt mỏi mệt, ứng phó những người tới đàm công sự đã đau đầu rồi, những lời ân cần thăm hỏi nói quá nhiều, ngược lại để cho người cảm thấy nhàm chán.

Tống Tử Hàm lấy ra một quả lê trong giỏ hoa quả, đối với hắn nói: “Ăn hoa quả nhé?”

Người nào đó chậm rãi mở mắt nhìn về phía bên này, “Ta muốn cắt khối.”

“Ân.”

Trong phòng bệnh hoa tươi quá nhiều, Tống Tử Hàm liền đem một vài bó hoa mang sang phòng bệnh bên cạnh. Phòng bệnh bên cạnh chính là một lão nhân gia, lão nhân cơ khổ bị bệnh, trong nhà nhi nữ bận quá, không thể thường xuyên đến đây chăm sóc. Tống Tử Hàm đem một bó hoa bách hợp cắm ở trên bệ cửa sổ phòng bệnh lão nhân gia, nắng chiều từ ngoài cửa sổ chiếu vào đem bọt nước bên trên hoa bách hợp chiếu lên ánh sáng long lanh, lão nhân gia hiền lành trên mặt liền tràn đầy tươi cười “Cảm ơn.”

Tống Tử Hàm chỉ là mỉm cười gật đầu, sau đó liền cất bước đi ra ngoài.

Hàn Triết Si nhìn Tống Tử Hàm tiến vào, sau khi đi vào thuận tiện đóng cửa lại, nhìn cậu cất bước tới tại bên cạnh hắn ngồi xuống, “Ngày mai trở về, ta không muốn ngốc mãi ở chỗ này.”

Tống Tử Hàm nhìn hắn, cau mày, “Thế nhưng mà, bác sĩ nói phải lưu lại hai ngày, anh…”

“Cũng không phải tổn thương nghiêm trọng gì, không cần thiết, ngày mai sẽ trở về.” Mặc dù giọng nói vẫn còn khàn khàn, giọng điệu lại không thể hoài nghi.

Biết rõ hắn tính tình bướng bỉnh, chuyện đã quyết định người bên ngoài không cách nào can thiệp, Tống Tử Hàm liền nhẹ gật đầu, “Ân.”

Ngày hôm sau lái xe tới đón chính là đại thúc tài xế kia, là tài xế riêng của Hàn Triết Si, chỉ là bình thường hắn thích tự lái xe, cho nên lái xe vẫn không dùng.

Hàn Triết Si tay trái quấn thạch cao, cố định bằng một dây vải trên cổ, trên bàn tay cũng quấn băng gạc, bác sĩ còn cố ý dặn dò trong vòng bảy ngày tốt nhất không được cầm vật nặng.

Tống Tử Hàm tại quầy lễ tân xử lý thủ tục xuất viện liền chạy tới xe Mercedes đang đỗ, lái xe mở cửa xe phía sau, Tống Tử Hàm liền ngồi vào.

Hàn Triết Si nghiêng đầu hỏi Tống Tử Hàm mới vừa lên xe, “Em đi đâu?”

Tống Tử Hàm cúi đầu, thấp giọng nói: “Đi nhà anh.”

Tại ghế lái lái xe lập tức sáng tỏ, Tống Tử Hàm vừa dứt lời, xe liền khởi động.

Trên xe, tài xế phía trước mắt nhìn đường hết sức chuyên chú lái xe, đằng sau, hai người ngồi cùng một chỗ, trầm mặc không nói gì.

Hàn Triết Si nghiêng đầu, nhìn Tống Tử Hàm theo thói quen ngồi dựa vào cửa sổ nói: “Ngồi gần một chút.”

Tống Tử Hàm giương mắt nhìn thoáng qua lái xe phía trước, nhẹ nhàng dịch sang trái một chút. Động tác của Tống Tử Hàm có chút cứng ngắc, ở bên trong kính chiếu hậu chiếu ra khuôn mặt dễ nhìn, khóe môi giơ lên, giống như có chút đắc ý.

Tống Tử Hàm luôn nghe lời hắn, coi như đã quen.

Tống Tử Hàm dịch sang vị trí bên cạnh không nhiều lắm, cũng chỉ là ngồi ở chỗ ngồi bình thường nên ngồi. Hàn Triết Si còn bất mãn, “Vai dựa sát vào một chút.”

Tống Tử Hàm nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Làm cái gì?”

“Ngủ.” Người nào đó cứ như vậy đáp, mượn cái bả vai đến ngủ.

Tống Tử Hàm hai tay chống xuống ghế ngồi bằng da, lại hướng hắn gần hơn chút nữa, không đợi cậu ngồi vững, người nào đó đầu đã nghiêng qua. Hơi thở ấm áp phả ngay tại cổ, thay đổi một tư thế ngủ thoải mái dễ chịu, Hàn Triết Si chậm rãi nhắm mắt lại, mi dài nồng đậm làm nổi bật làn da tựa như bạch ngọc.

Tống Tử Hàm ngồi thẳng người, cứng ngắc không thể động đậy, sợ đem hắn đánh thức.

Bên cạnh má là tóc mai Hàn Triết Si, rất mềm mại, rất thoải mái. Nếu đôi má dán lên sẽ là cảm giác gì?

Tống Tử Hàm đầu hơi nghiêng sang, má đụng phải đầu Hàn Triết Si, tư thế này ngược lại giống như dựa vào nhau. Cảm thụ một mảnh tiếp xúc kia trên đỉnh đầu, người đang nhắm mắt hài lòng câu lên khoé môi.

Trở lại biệt thự, Tiếu bối ni mang theo đồ đạc muốn chuyển ra ngoài, xem hành lý trên tay không ít, có lẽ sắp đi.

Hàn Triết Si không nói lời nào, vào cửa liền đi tới sofa ngồi xuống. Tống Tử Hàm nhìn thoáng qua Tiếu bối ni, lại liếc mắt nhìn Hàn Triết Si, cũng không biết phải nói cái gì.

Tiếu bối ni mở miệng, “Không phải còn phải tại bệnh viện tĩnh dưỡng một ngày sao?”

Hàn Triết Si đáp: “Không cần phải tại đó tĩnh dưỡng.”

Tiếu bối ni gật đầu, mười ngón nắm thật chặt túi hành lý, “Đúng rồi, chuyện lần này về nước đã xong xuôi rồi, ta hôm nay trở về.”

Hàn Triết Si nhàn nhạt đáp: “Sau khi tới nơi gọi điện thoại.”

Tiếu bối ni mím môi gật đầu, “Ân, đã biết.”

Sau khi nói xong, Tiếu bối ni liền kéo lấy rương hành lý đi ra ngoài, Tống Tử Hàm xem Hàn Triết Si không có biểu tình gì, liền đi qua tiếp nhận hành lý trên tay Tiếu bối ni, “Ta tiễn ngươi.”

Tiếu bối ni cười cười, “Không cần, ngươi lưu lại chiếu cố Triết Si a.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.