Tổng Giám Đốc, Phu Nhân Chạy Rồi

Chương 67: Bí mật




Edit: Ngọc Hân 

“Nói!” Sao Âu Dương Lãnh lại không biết cô nghĩ gì, càng lớn tiếng khiến cô không cách nào từ chối: “Tôi.. Là của anh…. Âu Dương Lãnh!” Vẫn phải nói, giờ phút này Vu Thiện rất hận Âu Dương Lãnh, người đàn ông này lấy hành hạ cô làm thú vui!

“Thế này mới ngoan!” Âu Dương Lãnh hài lòng khi Vu Thiện thỏa hiệp, mỉm cười tràn đầy cưng chiều, dưới ánh mắt hi vọng kết thúc của cô, lại nghênh đón một trận hoan ái mới, khiến cô cảm nhận được anh đầy yêu thương.

Anh ôm Vu Thiện sát vào trong ngực anh, sau khi kết thúc cô ngủ rất say, giờ phút này cô không phòng bị, giống như đứa trẻ nằm trong ngực anh, khiến anh yêu thương.

Ánh mặt trời chiếu rọi vào phòng, Vu Thiện mơ màng mở mắt, ánh mặt trời chói chang khiến cô muốn nhắm mặt lại, nhúc nhích người muốn dậy, bỗng cảm nhận bên hông căng chặt, một cánh tay ôm ngang eo làm cô không thể động đậy.

Cô vội mở mắt lúc xoay người thì thấy Âu Dương Lãnh ôm mình như ôm một món đồ chơi yêu thích! Giờ phút này tư thế của hai người rất thân mật, cảm giác hai người dưới chăn đều trần trụi.

Tất cả những chuyện tối hôm qua đều hiện lên trong đầu, hai người quấn quít đến nửa đêm, những hình ảnh đó nóng bỏng vô cùng, đến bây giờ thân thể cô vẫn đau nhức như cũ!

Cô nhẹ nhàng đẩy tay Âu Dương Lãnh ra, cẩn thận không muốn đánh thức anh, tối hôm qua Âu Dương Lãnh bắt mình thừa nhận mình là của anh ta, vậy anh ta là của ai?

Chìm trong vẻ cô đơn, Vu Thiện rời giường xông thẳng vào phòng tắm, vội vã tẩy rửa mùi Âu Dương Lãnh trên người, xong xuôi mới dừng tay thả mình vào trong bồn tắm. Hành động khác thường của Âu Dương Lãnh tối hôm qua nói cho cô biết, Âu Dương Lãnh đang chấp nhất thứ gì đó, nhưng là cái gì thì cô không biết.

Tắm xong ra ngoài Âu Dương Lãnh vẫn còn đang ngủ, Vu Thiện cẩn thận đi tới túi xách của mình lấy một viên thuốc tăng lực ra bỏ vào miệng, vừa tính nuốt thì bị giọng Âu Dương Lãnh hù dọa, thiếu chút nữa bị sặc!

“Em uống cái gì đó?” Âu Dương Lãnh đi tới phía sau cô, trấn an vỗ lưng cô, nghi ngờ nhìn vẻ mặt chột dạ của Vu Thiện, cô mới vừa uống gì vậy?

“Khụ khụ, là thuốc tăng lực!” Thân thể Vu Thiện cứng ngắc nói, cố gắng làm mình bình tĩnh lại, Âu Dương Lãnh sẽ không biết cô uống gì. lquydon

“Thật không?” Âu Dương Lãnh không tin lắm, động tác chậm lại, Vu Thiện thấy anh không tin vội lấy lọ thuốc ra, Âu Dương Lãnh nhìn xem, quả nhiên là thuốc bổ.

“Thật mà.” Vu Thiện nhìn anh, trầm tĩnh nói, nhưng trong lòng lại cô dậy sóng, chỉ sợ Âu Dương Lãnh không tin.

“Là muốn bồi bổ một chút.” Âu Dương Lãnh để lọ thuốc xuống, tròng mắt nhìn thoáng qua bộ dạng Vu Thiện căng thẳng, hình ảnh nóng bỏng tối hôm qua bắt đầu tràn về, lúc này mới phát hiện Vu Thiện vừa tắm xong, trên người tản ra mùi thơm trêu chọc người quấn quanh mũi anh, khiến anh nhìn mê mẩn.

“Tôi không lừa anh.” Vu Thiện cầm lọ thuốc lui người ra, màu mắt anh thay đổi, vẻ mặt quen thuộc như thế làm cô tràn đầy đề phòng, bí mật nguy hiểm vừa rồi thiếu chút nữa bị nhìn thấu, cô không có sức đối phó anh.

Sự đề phòng trong mắt cô không phải Âu Dương Lãnh không phát hiện, anh buông cô ra xoay người đi tới phòng tắm, xem ra tối hôm qua lại khiến cảm giác của cô càng sâu với mình hơn rồi.

Vu Thiện nhìn bóng lưng anh, lúc này mới phát hiện cả người Âu Dương Lãnh trần truồng, vội quay đầu sang chỗ khác, gương mặt ửng đỏ, trong lòng thầm mắng mình, chẳng qua chỉ là khêu gợi chút thôi mà.

Vu Thiện vội thay quần áo đi xuống lầu, từ chối ở cùng một chỗ với Âu Dương Lãnh, trời mới biết Âu Dương Lãnh có thể đè mình xuống lần nữa hay không!

Thím Lan thấy Vu Thiện xuất hiện ở cầu thang vội tiến lên: “Chào buổi sáng mợ chủ, muốn ăn sáng không?”

“Có ạ.” Bụng đói quá, tối hôm qua quá kịch liệt khiến bụng cô đói kêu ùng ục, thím Lan lập tức bưng bữa sáng lên, Âu Dương Lãnh chầm chậm đi xuống, thấy Vu Thiện ăn sáng, đặt mông ngồi bên cạnh cô, cầm lấy ly sữa tươi cô vừa uống qua, không coi ai ra gì uống một hớp, sau đó ăn sáng.

Vu Thiện nổi đóa, nhưng không dám nói gì, vùi đầu ăn sáng, không biết Âu Dương Lãnh xong chưa. Thím Lan cười híp mắt, cảm giác cậu chủ và mợ chủ dường như tiến triển rất nhiều.

“Tôi ăn no rồi.” Vu Thiện nhanh chóng thả đũa xuống, có Âu Dương Lãnh bên cạnh, cô ăn được mới là lạ.

“Ăn hết đi.” Âu Dương Lãnh cau mày, lạnh lùng hạ lệnh, mới ăn có chút xíu như vậy, đói bụng thì làm thế nào bây giờ?

“Nhưng….” Thật sự cô ăn không vào, khó xử nhìn Âu Dương Lãnh, hình như khẩu vị của mình hơi khó.

“Vậy uống hết nó đi.” Anh đưa sữa vừa nãy mình mới uống cho cô, ý bảo cô uống hết, sữa tươi đều tốt cho cơ thể và da.

“Đây…” Mới vừa rồi anh ta đã uống, sao mình có thể uống phần dư lại này?

“Không uống thì đừng ra cửa.” Gương mặt tuấn tú của Âu Dương Lãnh trầm xuống, Vu Thiện ghét thức uống mình từng uống? Đừng quên, đây là ly cô đã uống trước đó.

Vu Thiện im lặng bưng lên uống một hơi hết sạch rồi để ly xuống, uống đồ người khác thừa lại làm cô ghê tởm, nhưng cô không biểu hiện ra trước mặt Âu Dương Lãnh.

Âu Dương Lãnh hài lòng cong môi, cũng để đũa xuống, đi tới bên cạnh cô nắm tay cô đi ra phía bãi đậu xe, Vu Thiện để mặc anh đưa đi.

Dọc đường đi rất yên tĩnh, Vu Thiện đưa mặt về phía cửa sổ, Âu Dương Lãnh nhìn cô, cảm giác dường như cô vứt bỏ mình ra khỏi đầu, Vu Thiện như vậy khiến anh không biết nên làm thế nào để mở lòng cô.

Âu Dương Lãnh đưa Vu Thiện đến cửa hàng rồi rời đi, Vu Thiện cũng bắt đầu một ngày bận rộn, mặc dù không có linh cảm thiết kế, nhưng tài liệu Thượng Quan Thanh cho, cô rất có lòng tin. 

“Thiện Nhi, cậu còn chưa chuẩn bị xong bản thiết kế sao? Cuộc thi chuẩn bị bắt đầu rồi.” Lý Dung hỏi cô, Thiện Nhi còn chưa vẽ được mẫu thiết kế hài lòng nào, sao đấu lại người khác được?

“Tớ biết, nhưng linh cảm không phải bất cứ lúc nào cũng có.” Vu Thiện cũng không còn cách nào khác, mỗi lúc đêm tối Âu Dương Lãnh lại quấy nhiễu suy nghĩ của cô, cô vốn không có thời gian nghĩ tới chuyện thiết kế.

“Thiện Nhi, không bằng bây giờ cậu đi ra ngoài thử xem, nói không chừng lại có được linh cảm.” Lý Dung đề nghị, trước kia cô từng nghe nói, lúc không có cảm hứng, đi ra ngoài một lát thì có thể có cảm hứng.

“Cũng đúng, vậy tớ đi ra ngoài đây.” Vu Thiện cũng nghĩ vậy, mình ở trong cửa hàng sẽ không có cảm hứng, không bằng như Lý Dung nói, đi ra ngoài một chuyến biết đâu có được nguồn cảm hứng thì sao.

“Đi đi, ở đây có tớ rồi.” Lý Dung giục, cửa hàng nhỏ này, một mình có thể làm được.

“Vậy cũng được, tớ mau về thôi.” Vu Thiện nói, cô chỉ cần đi ra ngoài một lát là được.

“Không cần phải gấp, phải tìm được cảm hứng đó.” Lý Dung phất tay với cô, Vu Thiện lấy giấy bút đi về phía công viên, đúng là cần linh cảm, trong khoảng thời gian này cô không để ý gì tới ngày tháng, thì ra là sắp bắt đầu thi rồi.

Một chiếc xe con đi qua người cô đột nhiên dừng lại, người trên xe nhìn thấy bóng lưng cô vội vàng xuống xe, không để ý đến tiếng còi trên đường, điên cuồng đuổi theo bóng dáng cô.

Hết chương 67

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.