Tổng Giám Đốc, Người Ta Lại Chạy Mất Rồi

Chương 32: Dạ hội (2).





Vũ Thanh An tuy rằng chỉ diện y phục đen trắng bình thường, nhưng mà từng đường may cắt đều rất tỉ mỉ, diện vào người trông hoàn toàn khác biệt với những bộ vest cổ điển khác. Mái tóc hôm nay được chau chuốt vuốt ra sau để lộ gương mặt hoàn mỹ, đáy mắt khoé môi đều hơi cong lên toát ra vẻ yêu mị. Đi cùng là Ngụy San mặc một chiếc đầm đuôi cá ôm sát cơ thể tôn ba vòng đầy đặn, vải trơn maug đỏ rượu càng làm nổi bật lên nước da trắng, mái tóc xoăn tự nhiên vàng mềm mại, khuôn mặt cũng trang điểm tỉ mỉ hơn nhưng không nhiều, điểm nhấn chính là đôi môi đỏ diễm lệ.


Lúc Vũ Thanh An bước xuống xe, mở cửa để cho Ngụy San ra ngoài, cô rất tự nhiên khoác lấy tay cậu cùng đi vào. Hai người đi qua một đoạn, trên đường có rất nhiều thợ chụp ảnh, cốt yếu là để chụp lưu niệm sự kiện này cùng các cặp đôi, có rất nhiều ánh đèn chĩa tới bọn họ, Ngụy San cười đến ngọt ngào, thậm chí còn đưa tay kéo cổ cậu xuống in một nụ hôn lên mặt.


Vũ Thanh An ngạc nhiên, song ánh mắt rất nhanh bị che giấu đi, chỉ cười cười rồi thôi.


Bọn họ ngồi một lúc lâu thì buổi tiệc cũng đã bắt đầu rồi, đèn đã hạ, tiếc nhạc cũng lớn hơn, các cặp đôi bắt đầu kéo ra nhảy.


Vũ Thanh An không thích mấy chỗ ồn ào cho lắm, có lần đầu tiên đi bar là lúc đó đã hơi ngà ngà say rồi, đụng đúng phải vị kia mới thành ra ngày hôm nay. Ngụy San có mối quan hệ rất tốt với mọi người, kéo ra giữa hội trường nhảy rất vui vẻ.


Cậu không đi ra, vẫn chỉ ngồi ở một chỗ uống đồ của mình, cho đến tận khi nhạc chậm xuống, có một ban nhạc đi lên, ca sĩ chính bắt đầu hát bản ballad nhẹ nhàng, Nguỵ San mới lại trở về.


"Đi." Cô kéo tay Vũ Thanh An bước ra.


Các cặp đôi đều cùng nhau nhảy, khoảng trống cho bọn họ tiến vào lại trùng hợp ở ngay chính giữa hội phòng.


Thấy Vũ Thanh An vào tư thế chuẩn không hề sai lệch, bắt đầu cùng mình khiêu vũ theo nhạc, Ngụy San ngạc nhiên, "Tưởng rằng cậu không biết nhảy?"


Vũ Thanh An bình thản nói, "Không nói không có nghĩa là không biết, hồi còn ở nhi viện học được thôi."


Ngụy San cười, "Ngày bé tớ thật sự không có được học hay luyện qua đâu, mỗi lần vui đùa cùng anh trai, anh ấy đều cho tớ giẫm lên chân rồi cứ thế bước, đôi khi còn xoay vòng, thật sự rất vui."


Vũ Thanh An lùi ra một bước, tay cầm tay cô hơi thả ra, Ngụy San xoay vài vòng rồi lại tiến tới, tay cô lại vòng qua cổ cậu, hai người tiếp tục nhảy.


"Kĩ năng của cậu thực sự rất tốt, là ai dạy thế?" Cô tán thưởng.


Vũ Thanh An nhún vai, cậu cũng không nhớ rõ ràng rốt cuộc mình học được của ai, chỉ biết là từ hồi còn ở trong cô nhi viện đã biết mấy thứ tương tự như vậy rồi.


"Không rõ, có lẽ là tự học ở đâu đó."


Ngụy San "à" một tiếng tỏ vẻ đã biết, trong lòng thì lại đang suy tính cái gì đó.


"Nếu cả hai đều lấy ngôi, bọn họ sẽ ép hôn đó." Mấy cái trò như vậy cậu không lạ gì.


"Vậy thì cứ hôn thôi, như này." Nói xong, cô rướn người lên, lại một lần nữa hôn lên má Vũ Thanh An.


Hạ người xuống, Ngụy San lập tức cười, "Nếu anh trai biết, chắc chắn tớ sẽ bị đuổi đi mất." Tuy rằng như thế, nhưng mà nói thực Ngụy Âu Dương sẽ không trực tiếp đuổi đi, hắn có thì sẽ lấy cớ đem cô chuyển ra ngoài mà thôi, cái hắn muốn là một mình độc chiếm Vũ Thanh An.


Song, hôm nay lại là cô độc chiếm nha.


Suy nghĩ này nếu như vị kia biết được, chắc chắn hắn sẽ cười khinh thường một trận cho xem. Người ta đã ăn sạch sẽ buổi sáng rồi, không cần độc chiếm, Vũ tiểu miêu cam tâm tình nguyện là của hắn.


Hai người làm động tác xoay vòng hoàn hảo, Ngụy San uyển chuyển ngửa ra đằng sau, Vũ Thanh An liền đưa tay đỡ lấy tấm lưng cô, hoàn thành điệu nhảy. Xung quanh không biết đã có bao nhiêu người quan sát, tiếng vỗ tay vang dội cả hội phòng.


Đỡ Ngụy San lên, cúi chào một lượt, một nam sinh chủ động tiến tới mời cô, nữ nhân nở nụ cười xinh đẹp, bàn tay vươn tới tiếp tay nam sinh.


Đôi đồng tử xanh lướt qua cậu, nhìn xem, ta cũng rất có sức hút đó.


Vũ Thanh An không biết tại sao lại hiểu được ý của cô mà phì cười.


"Vũ An." Lúc này có một nữ nhân đi đến trước mặt cậu gọi.


La Uyển Như hôm nay chỉ mặc một bộ váy suông trắng, phần trên ôm vào người, mái tóc xoăn dài để thả tự nhiên, trang điểm cũng không hề cầu kỳ gì nhiều. Nàng đứng ở một bên, im lặng quan sát hai người khiêu vũ, đợi đến khi Ngụy San đi rồi mới tiến tới, trên tay vẫn cầm băng tay hoa màu trắng.


"Hôm nay mình không đi cùng ai cả." Đó là lý do nàng không tự đeo băng tay hoa.


Nhìn ánh mắt ngượng ngùng tránh né của La Uyển Như, trong lòng Vũ Thanh An xuất hiện tia áy náy, dù gì cũng là lỗi của cậu..


"Thật xin lỗi." Tiến thêm một bước gần chỗ nàng, bàn tay thon dài đưa tới lấy đi băng tay hoa, một bàn tay khác kéo lấy tay kia của nữ nhân.


La Uyển Như ngạc nhiên, nàng không nghĩ tới được Vũ Thanh An sẽ làm như thế, trên mặt hơi ửng hồng lên.


Da thịt vô tình tiếp xúc, nhiệt độ ấm áp từ bàn tay thanh niên truyền tới, người thanh niên còn hơi cúi người, cẩn thận buộc băng đô hoa cho nàng.


Nút thắt cuối cùng, xác định cổ tay nàng không bị đau, Vũ Thanh An thẳng người, lui một bước đưa tay tới phía nàng, lưng hơi cúi xuống.


La Uyển Như kinh hoảng, lúc này ban nhạc cũng đã chuyển sang bài mới rồi.


"Nhảy sao?" Nàng hỏi.


Vũ Thanh An hơi nhếch môi, lại tiến thẳng tới, trực tiếp kéo tay nàng, "Coi như là tôi đền bù đi."


Lần đầu tiếp xúc gần với Vũ Thanh An như thế, người con trai này quả thực rất đẹp, da mặt không có khuyết điểm, từ góc nàng thấy rõ được sống mũi cao thẳng, đôi mắt nâu nhìn vào mình, cánh môi nở nụ cười điềm nhiên.


Lần đầu tiên, trong mắt của cậu thực sự nhìn vào mình, La Uyển Như nghĩ như vậy.


"Vũ An." Nàng gọi.


"Hửm?"


"Có phải trong mắt mọi người, mình là một người rất kiêu ngạo, rất xem thường người không?"


Vũ Thanh An không ngờ tới câu nàng hỏi lại là như vậy.


"Tôi không rõ lắm." Trả lời.


La Uyển Như hơi cúi đầu, "Thật xin lỗi."


Cả một ngày không đến trường, La Uyển Như chỉ có nhốt mình ở trong phòng, từ ấm ức, tức giận rồi lại chuyển sang ủy khuất, buồn bã, cuối cùng đã suy nghĩ qua rất nhiều thứ. Nàng hoá ra không phải bởi vì hoàn cảnh gia thế của Vũ Thanh An, mà chính là vì sự dịu dàng, điềm tĩnh của cậu đối với mọi người, cho dù cậu khó chịu cũng không hề nói cho ai, chỉ nhăn mày một cái. Vũ Thanh An rất biết cách suy nghĩ cho người khác, lại rất thông minh. Còn nàng, chỉ đứng một bên và đố kỵ với người khác, chính là đã thích cậu sai cách rồi.


Tốc độ của Vũ Thanh An chậm lại, ánh mắt trầm ngâm nhìn La Uyển Như cúi mặt, cánh môi mím lại, sau đó lại hé ra như là muốn nói điều gì đó, cuối cùng lại là im lặng.


"Không phải lỗi của cậu." Mỗi con người đều có một câu chuyện của riêng mình, từ hoàn cảnh tác động lên tính cách và suy nghĩ của họ, cậu không hiểu rõ ràng lắm tại sao La Uyển Như lại xin lỗi mình, nhưng thành ý của nàng là có thật.


La Uyển Như ngẩng đầu lên, tầm mắt liền thấy được Ngụy San đang cúi chào với bạn nhảy vừa rồi thì trở nên bối rối, vội cúi đầu chỉ nói "Thật xin lỗi" sau đó xoay người bỏ đi.


Ngụy San quay ra nhìn thấy được La Uyển Như rời đi, đến gần Vũ Thanh An thì cậu nói "Lát quay lại" rồi cũng đi theo hướng vừa rồi nàng chạy, cô không hiểu tình hình xảy ra, nhưng mà La Uyển Như cho dù có tính toán gì thì cũng không đáng lo, Vũ Thanh An không có dễ dàng mắc bẫy như thế. Hẳn là trước đó bọn họ nói gì đó rồi.


_____


Kil: Người ta đã kết thúc chương hôm nay rồi, còn định chạy đi đâu?


Vũ Thanh An: Ngắn như vậy sao? Bình thường thời lượng phải gấp đôi đó.


Kil: Nhưng mà người ta chia làm hai phần đó nha.


Tổng giám đốc: Như vậy là đúng rồi, mau vào đây, còn đuổi theo ai nữa?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.