Hoắc tiên sinh không có gì để làm, thấy Bạch Thanh Thanh còn đang sơn tường, anh nhìn trộm qua bản kế hoạch, chủ động nói làm bữa tối.
“Anh nấu?” Bạch Thanh Thanh ngừng lại, nhìn anh đầy hoài nghi: “Anh biết làm?”
Hoắc tiên sinh sờ bản kế hoạch, cách một tầng vải mỏng manh, cảm thụ được sự bóng loáng của tờ giấy, sau đó kiên định gật đầu: “Anh làm.” Anh dừng một chút, giọng nói yếu đi, do dự hỏi: “Ừm, em… em có sách hướng dẫn không?”
“……”
Bạch Thanh Thanh bất đắc dĩ đặt cọ xuống: “Không có cách nào, em đành phải chỉ anh vậy.”
“‘Quá trình ở chung giữa người yêu với nhau, người được chiếu cố sẽ vô thức ỷ vào người chiếu cố, ví dụ như bình thường Bạch tiểu thư sẽ đảm nhận ba bữa xơm cho Hoắc tổng, Hoắc tổng bất tri bất giác bắt đầu sinh ra tâm tính ỷ lại với cô ấy, ngay cả nhà hàng yêu thích nhất từ trước đến giờ cũng chưa đặt chân qua, nếu có một ngày không được Bạch tiểu thư chăm sóc nữa, ngài sẽ thấy không quen…’”
“‘Vì thế, Hoắc tổng nên xuống tay từ việc nấu ăn, nếu ngài học được, chẳng những có thể làm Bạch tiểu thư tin tưởng ngài, còn có thể có thêm một chủ đề chung với Bạch tiểu thư, nếu Bạch tiểu thư có chuyện gì đó không thể nấu cơm, ngài có thể giúp được Bạch tiểu thư… Nếu có một ngày, Bạch tiểu thư bị bệnh, có Hoắc tổng tri kỷ chăm sóc, thái độ của cô ấy sẽ hoàn toàn bất đồng. ’”
Hoắc tiên sinh cảm thấy bản kế hoạch này rất có đạo lý.
Nhớ lần đó, cũng vì anh bị bệnh, vừa tỉnh dậy thấy Bạch Thanh Thanh trên giường, trước đó không lâu còn ăn cháo Bạch Thanh Thanh tự tay nấu nên mới thay đổi thái độ với Bạch Thanh Thanh. Lần trước trước nữa, sau khi bị ăn tát ngoài ý muốn, vì bữa sáng phong phú của Bạch Thanh Thanh nên mới có cơ hội qua lại với nhau.
Cũng là vào buổi sáng đó, lần đầu tiên Bạch Thanh Thanh đưa ra lời mời hẹn hò với anh.
Hoắc tiên sinh nghĩ rằng kĩ năng nấu nướng này đúng là quá hữu dụng!
Lần đầu tiên sẽ đưa ra yêu cầu nấu ăn, lần thứ hai sẽ chủ động hoàn thành, nói không chừng tiếp theo sẽ đẩy ngã được Bạch Thanh Thanh!
Hoắc tiên sinh hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang lấy nguyên liệu nấu ăn ra trong tủ lạnh, chân tay vụng về rửa sạch chúng, dựa theo chỉ dẫn của Bạch Thanh Thanh gọt vỏ khoai tây rồi đặt khoai tây đã gọt vỏ lên thớt.
“Lần đầu tiên anh nấu ăn, cứ làm khoai tây sợi và trứng xào cà chua đi?” Bạch Thanh Thanh trưng cầu ý kiến của anh: “Hiện giờ anh chưa thể làm mấy món phức tạp được.”
Hoắc tiên sinh không có dị nghị.
Anh trầm mặc nhìn thoáng qua mấy củ khoai tây sau khi gọt vỏ còn có một nửa, nhận ra bình thường rõ ràng không phải như vầy, Hoắc tiên sinh nghĩ nghĩ, nói: “Xào trứng trước đi?”
Bạch Thanh Thanh cầm hai quả trứng trong tủ lạnh ra: “Đập nó.”
Hoắc tiên sinh cầm một quả trứng, anh nhớ đến hình ảnh Bạch Thanh Thanh nấu cơm, cầm quả trứng, thận trọng đập thật nhẹ xuống bên cạnh.
Quả trứng không chút sứt mẻ.
“Đập mạnh một chút.”
Hoắc tiên sinh hít sâu một hơi, nín thở ngưng thần, thật cẩn thận đập vào thành chén một chút.
“Mạnh thêm một chút.”
Quả trứng trong tay có vẻ cứng hơn so với tưởng tượng, không dễ đập vỡ như trong suy nghĩ. Hoắc tiên sinh yên tâm, tự tin nâng tay, đập mạnh xuống.
“Cộp”.
Lòng đỏ lòng trắng trứng khóc hu hu chảy ra trên tay anh.
Hoắc tiên sinh: “…”
Bạch Thanh Thanh trầm mặc nhìn chốc lát, xoay người lấy hết trứng gà trong tủ lạnh ra, bỏ vào lòng bàn tay anh một quả, an ủi nói: “Không sao cả, làm vài lần rồi quen.”
Hoắc tiên sinh cầm trứng gà, trong đầu tua đi tua lại hình ảnh đập trứng, đến khi hình ảnh anh thuần thục gõ trứng được mường tượng chi tiết, anh mới hít một hơi sâu, cẩn trọng gõ nhẹ vào thành chén.
Bạch Thanh Thanh: “= = gõ mạnh một chút.”
…
Đến khi hết sạch hộp trứng, rốt cuộc Hoắc tiên sinh cũng đập được một quả thành công, anh nhìn lòng đỏ đáng yêu đang run rẩy trong chén, nhất thời không đành lòng đâm thủng nó.
Bạch Thanh Thanh dọn dẹp bàn sạch sẽ, làm xong tất cả mới phát hiện anh vẫn còn đang thưởng thức trức gà của mình, tức khắc cạn lời, đẩy anh một cái, Hoắc tiên sinh mới không buông tha mà bắt đầu đánh trứng, cắt cà chua, dưới sự hướng dẫn của Bạch Thanh Thanh, cuối cùng cũng hoàn thành được đĩa trứng xào cà chua đầu tiên trong đời.
Hoắc tiên sinh cầm cái đĩa, nhìn món ăn không được coi là đẹp đó, chỉ thấy trong lòng nổi lên thương tiếc, giống như đây chính là món ăn được đầu bếp ba sao Michelin hoàn thành, vô cùng tinh mỹ, hoàn hảo không thể chê vào đâu được, quả thực có thể cho điểm tuyệt đối, việc dùng đũa chạm vào nó chính là đang khinh nhờn độ hoàn mỹ cao quý của nó.
Hoắc tiên sinh nghĩ rằng bản thân có thể ăn ngay một chén cơm.
Bạch Thanh Thanh bất đắc dĩ hỏi: “Làm tiếp nữa không?”
Hoắc tiên sinh giật mình hoàn hồn, trang kế hoạch đó một lần nữa xuất hiện trong đầu, anh vội vàng đặt cái đĩa trong tay xuống, tiếp tục đứng trước bàn: “Tiếp theo phải làm gì?”
“Thái sợi khoai tây đi.”
Hoắc tiên sinh giơ dao phay khoa tay múa chân một hồi, khẩn trương cầm chuôi dao, “Bộp” một tiếng, dùng sức cắt xuống, khoai tây biến thành hai nửa, sau đó anh lấy một phần đặt lên trước mặt, tay cầm chuôi dao, hít sâu một hơi, “Bộp”, dùng sức cắt xuống.
Khoai tây trên thớt từ khoai tây cắt khối, sau đó biến thành khoai tây cắt hạt lựu, cuối cùng biến thành khoai tây băm nhỏ.
Hoắc tiên sinh thở phào một hơi, đặt dao xuống, vừa lòng gật đầu.
Trong lúc anh xắt khoai tây, Bạch Thanh Thanh đã gọt vỏ xong khoai tây, cô đặt khoai tây băm nhỏ qua một bên, ôm lấy Hoắc tiên sinh từ phía sau, một bàn tay cầm bàn tay nắm dao của anh, thở dài nói: “Nên để em chỉ anh đi.”
Cơ thể cô dán vào lưng Hoắc tiên sinh, không có khoảng cách, hô hấp khi nói chuyện đều phả vào lỗ tai Hoắc tiên sinh khiến tai anh đỏ bừng, choáng váng như bước trên mây. Hoắc tiên sinh chỉ thấy Bạch Thanh Thanh cầm tay anh giơ lên hạ xuống, hạ xuống rồi nâng lên, hình như còn nói gì đó, không biết lặp lại bao nhiêu lần, xong rồi Bạch Thanh Thanh mới lùi một bước tách khỏi anh.
“Bây giờ biết chưa?”
Biết… biết… hả?!
Hoắc tiên sinh còn đang đi trên mây trong nháy mắt hồi thần.
Anh mờ mịt cúi đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy khoai tây trên thớt không biết vì sao đã mất đi một nửa, trong tầm tay có thể một phần khoai tây thái sợi, hình dạng rõ ràng, vừa nhìn là biết khoai tây thái sợi hoàn hảo.
Hoắc tiên sinh hoang mang: Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì vậy?
“Dựa vào cách xắt lúc nãy của em, đừng quá nhanh, xắt chậm thôi là được.” Bạch Thanh Thanh nói: “Bây giờ anh thử xem, nhớ kĩ, đừng mạnh tay quá.”
Hoắc tiên sinh nhớ lại động tác của cô, thử xắt vài lần, mặc dù không hoàn mỹ như của Bạch Thanh Thanh, nhưng ít nhất cũng có dạng sợi, không giống với khoai tây băm nhỏ lúc nãy.
Bạch Thanh Thanh đứng bên cạnh nhìn một lát, hơi yên tâm, cô vừa xoay người định ra ngoài, bỗng nhiên nghe thấy Hoắc tiên sinh truyền đến một âm thanh kinh hãi và tiếng dao phay va chạm với thớt, Bạch Thanh Thanh cả kinh, vội vàng xoay người.
Chỉ thấy đầu ngón tay trắng nõn của Hoắc tiên sinh bị cắt một đường, dòng máu đỏ tươi chảy ra từ miệng vết thương, làm sợi khoai tây có dài có ngắn cũng bị dính máu.
Bạch Thanh Thanh sửng sốt một chút, bất đắc dĩ dắt anh ra khỏi phòng bếp.
Cô tìm hộp cứu thương, cẩn thận vệ sinh sạch sẽ đầu ngón tay của Hoắc tiên sinh, sau đó lấy một miếng băng keo cá nhân hình cún con dán lên.
Hoắc tiên sinh duỗi ngón trỏ, trừng mắt với con cún trên đầu ngón tay, anh sờ sờ bản kế hoạch trong túi, quay đầu nhìn thoáng qua cái đĩa trứng xào cà chua duy nhất trên bàn, cảm thấy cuộc đời thật vô vọng.
Nhìn động tác xắt khoai tây thuần thục lưu loát của Bạch Thanh Thanh, dao phay bay múa trên thớt chỉ thấy được tàn ảnh, bây giờ anh chỉ mới học nấu ăn đã bị đứt tay, đừng nói đẩy ngã Bạch Thanh Thanh, lúc này hình tượng của anh trong lòng Bạch Thanh Thanh là như thế nào rồi? Hoắc tiên sinh nghĩ đến đây, trong nháy mắt đau lòng không chịu được, anh vuốt bản kế hoạch kêu anh đi nấu ăn đó, quyết định phải trừ tiền thưởng!
Dương Xảo Mạn ở xa xa:… Hắt xì!
Bạch Thanh Thanh cầm tay anh, hôn lên vết thương trên tay anh một cái: “Anh ngồi đây đi, để em làm cho.”
Hoắc tiên sinh: QAQ
Hoắc tiên sinh chỉ có thể trong mong nhìn cô vào bếp, ném khoai tây trên thớt vào thùng rác rồi mở tủ lạnh lấy nguyên liệu khác ra, bận rộn nấu bữa tối.
Anh nhìn bàn tay Bạch Thanh Thanh linh hoạt sử dụng con dao, rất nhanh khoai tây trong tay cô đã biến thành sợi mỏng, anh chỉ nghe được một trận “phập phập phập”, chưa kịp phục hồi tinh thần lại, Bạch Thanh Thanh đã bắt đầu xào rau.
Hoắc tiên sinh cúi đầu nhìn thoáng qua đầu ngón tay được băng của mình, rất rất thất vọng, rất rất khổ sở.
Anh cứ đơn giản ngồi đó nhìn Bạch Thanh Thanh nấu ăn.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Hoắc tiên sinh lập tức tỉnh táo, anh tìm khắp nhà, cuối cùng mới phát hiện ra điện thoại trên bàn trà, là của Bạch Thanh Thanh, có số lạ gọi đến.
Hoắc tiên sinh quay đầu gọi: “Thanh Thanh, điện thoại của em.”
Bạch Thanh Thanh không quay đầu lại: “Anh nghe giúp em.”
Hoắc tiên sinh cầm điện thoại, ấn nút nghe.
Anh còn chưa kịp nói, người bên kia đã gấp không chờ nổi lên tiếng: “Bạch Thanh Thanh, cô có nhận được thư mời của tôi không?”
Thư mời? Thư mời gì?
Hoắc tiên sinh nhìn thoáng qua phương hướng thùng rác, tấm thiệp mời của Phương Niệm Vân còn đang êm đẹp nằm trong đó, anh trầm mặc một chút, nghe Phương Niệm Vân nói tiếp: “Tôi đã gửi thư mời qua rồi, cô nhất định phải tới, cô nhớ dẫn Hoắc tổng theo đó, tóm lại cô có thân phận là bạn gái Hoắc tổng, nếu không tới đây, ai cũng không quen biết cô, họ sẽ không đến tìm cô trò chuyện đâu.”
“Đúng rồi, cô nhớ ăn mặc đẹp một chút, đừng ăn mặc tùy tiện như hôm nay, bữa tiệc này là chính thức, nếu cô ăn mặc quá tùy tiện, ném mất mặt mũi Hoắc tổng…”
Phương Niệm Vân lải nhải trong điện thoại, Hoắc tiên không có cơ hội chen vào, anh trầm mặc một lát, đặt điện thoại xuống, vẻ mặt lãnh khốc cúp máy.
Hết chương 48
#xanh