Kiểm tra hết một lượt, biết chó con sinh trưởng bình thường, Bạch Thanh Thanh lập tức ôm Chúc Chúc đi. Đề tại của những người bên cạnh đã từ Hoắc Minh Châu dời qua bạn gái thần bí của anh, trước khi Bạch Thanh Thanh đi, nghe được thân phận của mình đã thành con cháu của gia đình quý tộc xuống dốc mấy trăm năm trước.
Nằm trong vòng tay của người xa lạ một thời gian, tâm trạng Chúc Chúc hạ xuống, uể oải không vui dựa vào ngực Bạch Thanh Thanh, đáng thương nức nở, đôi mắt đen lúng liếng nhìn một vòng, không thấy được người mình muốn tìm, càng buồn bã.
“Không còn sớm nữa, đi ăn tối nha?” Bạch Thanh Thanh trưng cầu ý kiến của nó.
Chúc Chúc đáp lại: “Ngao…”
“Vậy đi tìm Hoắc Minh Châu?"
“Gâu gâu!”
Bạch Thanh Thanh hừ nhẹ một tiếng: “Rốt cuộc mày là chó của tao hay chó của anh ấy?”
Chúc Chúc vươn đầu lưỡi nhỏ hồng nhạt liếm mu bàn tay cô, lấy lòng lắc lắc cái đuôi. Bạch Thanh Thanh không có mục đích gì khác nên ôm nó về phòng khách sạn, lúc về đến, Hoắc tiên sinh đang nằm trên giường rên rỉ.
Trong lúc thi với Quách Tử Minh thì không cảm thấy gì, đến khi kết thúc xong, Hoắc tiên sinh mới cảm thấy tay chân cả người đều đau, còn không được thể hiện ra ngoài, gồng mình về phòng, vừa nằm xuống là không động đậy nổi.
Chúc Chúc mừng rỡ nhào qua, cún nhỏ bước đi trên người anh, Hoắc tiên sinh rên rỉ thỏa mãn, cảm thấy thoải mái không ít.
“Anh ổn không?”
Bạch Thanh Thanh đi qua nhéo nhẹ cánh tay anh, Hoắc tiên sinh lập tức thay đổi sắc mặt, thật vất vả mới hồi phục.
“Bạn trai cũ của em thật không biết xấu hổ, kim chủ của anh ta đang đứng đó, còn bày ra vẻ mặt tình thánh muốn đoạt lại em trong tay tôi.” Vẻ mặt Hoắc tiên sinh cổ quái: “Ai cho tên đó dũng khí để anh ta dám có suy nghĩ như vậy?”
Bạch Thanh Thanh không sao cả ừ một tiếng, xoa bóp cho anh.
“Anh ta nhìn thấy tôi còn không biết tự ti về mình mà còn đòi tái hợp với em? Thân là tiểu bạch kiểm, diện mạo không bằng tôi, tên đó tự tin đến mức nào mới có thể nghĩ rằng trong khi em hẹn hò với tôi, còn đánh rơi mắt coi trọng anh ta lần nữa?”
Hoắc tiên sinh lải nhải: “Hơn nữa, rốt cuộc ánh mắt lúc trước của em như thế nào thế, loại tiểu bạch kiểm đó mà còn có thể coi trọng. Tôi nhớ rồi, mắt lựa bạn trai của em không tốt lắm, chỉ cần là đàn ông, gương mặt nhìn thuận mắt là được, có thể lấy đôi mắt đó chọn trúng tôi, coi như vận khí của em—— xít ——”
Cơ thể bất ngờ bị dùng lực bóp, mặt Hoắc tiên sinh trắng bệch.
Anh run rẩy muốn quay đầu: “Sao, sao thế?”
Bạch Thanh Thanh sau lưng anh nhẹ nhàng nói: “Có vẻ anh rất đắc ý?”
Đúng vậy, đương nhiên. Hoắc tiên sinh nghĩ thầm: Mặc dù bạn trai cũ có hơi yếu đuối, nhưng chỉ là bạn trai cũ thôi, đánh bại bạn trai cũ, chẳng lẽ không cao hứng sao?
Anh lập tức phản ứng lại, lúc anh ở phòng tập đánh Quách Tử Minh đến hoa rơi nước chảy, Bạch Thanh Thanh căn bản không ở đó, cô sẽ không biết chuyện này.
Quên tìm người đánh tiếng cho cô!
Bạch Thanh Thanh đang nghĩ gì vậy, có khi nào nghĩ rằng mình đang cười nhạo cô?!
Hoắc tiên sinh khóc không ra nước mắt, giãy giụa muốn xoay người: “Em nghe tôi giải thích…”
Bạch Thanh Thanh đột ngột đè lại, một bàn tay ấn bả vai Hoắc tiên sinh làm anh không thể động đậy, cô cúi người xuống, gần sát bên tai Hoắc tiên sinh, hô hấp nhợt nhạt phả vào tai anh.
Bạch Thanh Thanh không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng thấy được tai anh đang đỏ lên bằng tốc độ có thể thấy được, bả vai bị đè cũng run lên theo.
“Hoắc Minh Châu, anh quên rồi à.” Bạch Thanh Thanh thấp giọng nói: “Ánh mắt tôi kém, anh cũng được lựa chọn dựa theo tiêu chuẩn này đó.”
Thân thể Hoắc tiên sinh cứng đờ.
“Nhưng mà, anh tốt hơn nhiều so với bọn họ.” Tầm mắt Bạch Thanh Thanh tạm dừng sau cổ anh một lát, bỗng nhiên cười nói: “Ít nhất anh… Đáng yêu hơn bọn họ rất nhiều.”
Nụ hôn đặt lên sau cổ anh.
“Anh không cần so mình với bọn họ, bọn họ có giỏi như thế nào cũng không thể bằng một đầu ngón tay anh. Tôi nghe được người ta nói về anh bên ngoài, nghe được những người đó ái mộ anh, nghe được anh và Quách Tử Minh ganh đua.”
Bàn tay Bạch Thanh Thanh tiến vào vạt áo anh, ái muội vuốt ve eo anh, cô ngậm lấy vành tai Hoắc tiên sinh, môi răng đùa giỡn nó, màu sắc vốn đã diễm lệ càng trở nên đỏ thẫm: “Lúc đó tôi đã tưởng tượng được đè anh vào tường, tôi hôn anh, ôm lấy eo anh, anh không thể giãy giụa, không thể phản kháng, chỉ có thể bị ép buộc mở miệng ra, đầu lưỡi tôi chui vào miệng anh, hấp thu không khí của anh, hút hết chất lỏng trong đó, cuối cùng anh sẽ hết sức lực, chỉ có thể dựa vào người tôi thở hổn hển, sau đó… Tôi có thể muốn làm gì thì làm.”
Theo từng câu chữ cô nói ra, tay cô chậm rãi dời xuống, vói quần Hoắc tiên sinh, cầm lấy hạ thân anh.
Hô hấp Hoắc tiên sinh tăng nhanh, anh muốn giãy giụa, Bạch Thanh Thanh nhanh hơn anh một bước, một tay bắt lấy hai tay anh cố định trên đỉnh đầu, giống như vòng sắt giam cầm anh.
Hoắc tiên sinh kịch liệt thở hổn hển, giống như lời của Bạch Thanh Thanh, không thể giãy giụa, không thể phản kháng, chỉ có thể nằm trên giường mặc cô làm gì thì làm.
Trước mắt mê mang như một mảng sương mù, giống như một chiếc thuyền tre du đãng trên sóng biển cuồn cuộn, không ngừng phập phồng.
Giữa lúc tình mê ý loạn, bên tai hai người đột ngột vang lên một tiếng “Ngao”.
Giống hệt tiếng sấm đánh bên tai, động tác Bạch Thanh Thanh dừng lại, hai người đồng thời sửng sốt hồi thần, cứng đờ xoay đầu nhìn qua, thấy được chó trắng vẻ mặt vô tội ngồi cạnh họ, nghiêng đầu, mặt đầy nghi hoặc.
“Ngao?”
Bạch Thanh Thanh xấu hổ thả tay ra, cầm lấy cái chăn che lại cơ thể Hoắc tiên sinh, ngẫm lại cảm thấy có chỗ nào không đúng, vội vàng đứng dậy xuống giường, đối diện với đôi mắt ướt dầm dề của cún con, đặt chuyện này qua một bên.
“Trời tối rồi…” Bạch Thanh Thanh dừng một chút, đi ra phía cửa: “Anh nằm đây đi, tôi đi gọi cơm tối.”
Cô nói xong, lập tức mở cửa đi ra ngoài, Hoắc tiên sinh không cản kịp, chỉ còn lại cún con lông trắng vô tội nhìn anh: “Ngao?”
Hoắc tiên sinh: “…”
Hoắc tiên sinh: “Chúc Chúc, tránh ra một chút.”
“Ngao ô…”
Chúc Chúc đáng thương vùi thân thể vào gối đầu.
Canh đúng lúc này, Hoắc tiên sinh lập tức ngồi dậy, cả người nháy mắt vô cùng đau đớn, anh không rảnh lo về việc này, trước khi chó con nghe được động tĩnh ngẩng đầu lên, vội vàng vọt vào phòng tắm, trong phòng truyền ra tiếng nước.
Bạch Thanh Thanh đi nhanh vào phòng vệ sinh bên ngoài, rửa tay sạch sẽ, hất nước lên mặt, cuối cùng cô mới trấn định lại.
Tất cả vốn dĩ đều là nước chảy thành sông, nếu Chúc Chúc không đi qua, nói không chừng tối nay cứ trôi qua như vậy.
Nghĩ đến đây, Bạch Thanh Thanh có hơi tiếc nuối, cô lau khô tay, sửa sang hình tượng một chút, mới đi đến nhà hàng buffet.
Đã có chuyện đó diễn ra, chắc chắn Hoắc Minh Châu sẽ ngượng ngùng khi nhìn thấy cô, với phản ứng thẹn thùng của người đó, nếu cô ép buộc hơn nữa, nói không chừng anh có thể làm ra chuyện trốn khỏi nhà đó.
Bạch Thanh Thanh cảm thấy càng đáng tiếc.
…
Khi Bạch Thanh Thanh đem bữa tối trở về, cả căn phòng đều tối đen, cô duỗi tay mở đèn, nhìn thấy Hoắc tiên sinh ôm Chúc Chúc ngồi trên sô pha không nhúc nhích, xuất thần nhìn phía trước.
Đặt bữa tối lên bàn thật nhẹ, tiếng vang không lớn làm Hoắc tiên sinh bừng thỉnh, anh lập tức phục hồi tinh thần, đang định nói chuyện, tầm mắt dừng trên người Bạch Thanh Thanh, đột nhiên nghĩ đến gì đó, sắc mặt biến đổi, cả người giống như con thỏ đứng lên rất mau, nhanh nhẹn chạy đi.
Bạch Thanh Thanh qua đó nhìn, nhìn thấy một cục phồng lên trên giường, không thấy bóng dáng Hoắc tiên sinh ở đâu.
Quả nhiên là vậy.
Bạch Thanh Thanh bất đắc dĩ ôm Chúc Chúc bị anh ném xuống lên giường, hỏi anh: “Tôi muốn ngâm suối nước nóng, anh có đi không?”
Cái cục trên giường run lên.
Suối suối suối… Suối nước nóng! Chẳng phải là hai người cởi sạch mặt đối mặt ngâm trong nước?!
Sao anh có thể để Bạch Thanh Thanh dễ dàng nhìn thấy thân thể mình như vậy!
Hoắc tiên sinh kiên định lắc đầu.
“Vậy Chúc Chúc…”
Chó con vươn móng vuốt, chủ động nhào lên chăn.
Bạch Thanh Thanh đành ra ngoài một mình.
Suối nước nóng là yếu tố nổi tiếng nhất của sơn trang này, hấp dẫn không ít người đến đây, hiện tại trời đã tối, có vài người lục tục đi đến suối nước nóng.
Bạch Thanh Thanh ôm ly cùng chai rượu, chọn một chỗ tương đối ít người, thích ý bưng ly nhỏ uống.
“Cô muốn đi tìm Hoắc Minh Châu thật à?”
Bạch Thanh Thanh: “…”
Trong lòng vừa nghi hoặc vì sao đi đâu cũng có thể nghe chuyện của Hoắc Minh Châu, Bạch Thanh Thanh rót đầy một ly, vừa vểnh tai nghe ngóng.
Nghe được một giọng nói đầy tự tin: “Đương nhiên, tôi đã hỏi thăm số phòng của Hoắc Minh Châu.”
Bạch Thanh Thanh nhướng mày: Tiểu yêu tinh?
“Tôi nghe nói Hoắc Minh Châu đã có người yêu.”
“Cô thấy rồi sao?”
“Không thấy.”
“Đó, lời đồn cũng chỉ là lời đồn, Hoắc Minh Châu giữ mình trong sạch nhiều năm như vậy, sao có thể đùng một cái có bạn gái mà chưa nghe tin tức gì được, mấy phóng viên đó ngửi được một chút đã bu lại, làm sao giấu đến bây giờ?”
Chẳng những có, người ta còn đang ở bên cạnh nghe đấy.
Bạch Thanh Thanh cầm ly rượu, trước khi cảm thấy hơi say, đột nhiên sinh ra một ít hứng thú xem kịch thú, cô hơi nghiêng đầu liếc mà hai người đang nói chuyện.
Cô gái nói muốn đi tìm Hoắc tiên sinh xác thật có một gương mặt xinh đẹp, trên mặt tràn đầy tự tin, dường như chỉ cần mình ra tay là thành công. Bình thường cô luôn được người khác theo đuổi vây quanh, rất tự đại, người bạn do dự nhìn cô, muốn khuyên cô, cuối cùng cũng không nói ra.
Ly rượu trong tay đung đưa qua lại, Bạch Thanh Thanh nhìn chằm chằm trong chốc lát, bỗng nhiên ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Hết chương 25
#xanh