Tổng Giám Đốc Không Tốt

Chương 3




Tạ Kiệt An đứng ở giường một hồi lâu trở nên tức giận .

"Đường Chính Hạo, anh chết rồi hả ?"

Cô nâng chân lên rất không khách khí hướng đến nệm đá một cái, vẻ mặt lúc ở trước mặt mẹ Tạ nghiêm chỉnh trầm tỉnh, nhưng bây giờ lại hòan toàn khác .

"A, đáng chết! Là người nào đáng chết ──"

Cực kỳ giận dữ gầm thét, đột nhiên dừng lại, Đường Chính Hạo bĩu môi một cái, nhìn cô chằm chằm không biết tại sao cô lại xuất hiện ở đây." Cô ở đây làm gì? !"

Chậc chậc, ông trời thật là không công bình! Nhìn một chút lông mi dài lại xinh đẹp như vậy nhưng đối với ánh mắt như muốn ăn thịt người, ôi, đáng tiếc a, thật là đáng tiếc!

Còn có gương mặt này, rõ ràng là gương mặt cương nghị đẹp mắt, mỗi ngày lại xuất hiện một chút hồng , thanh ,tím . . . . . .( thanh anh )

"Tôi hỏi cô ở chỗ này làm cái gì, cô lắc đầu làm gì?" Hắn không thoải mái, khó chịu khi bộ dáng chật vật của mình lại bị cô thấy.

Đường Chính Hạo nhìn thấy cô vẫn lắc đầu như cũ, hơn nữa đối với thái độ tai điếc mắt ngơ lúc này của cô làm cho hắn thật sự bị kích động."Tạ, Kiệt, An! Cô cho tôi là người chết a? !"

"Xem ra, anh còn chưa có chết ." Rốt cục cô cũng nhìn hắn, móc móc lỗ tai, giống như đáng tiếc đứng dậy.

"Hừ, để cho cô thất vọng!" Cả ngày lẫn đêm điều nguyền rủa hắn chết, cô gái này lòng dạ thật thâm độc! Nếu thật có một ngày như vậy, hắn nhất định tìm cô cùng chết theo.

Hắn nghiến răng, nhìn cô không có trả lời, bởi vì tầm mắt cô phát hiện bàn tay hắn , một mảng lớn. . . . . . Đỏ thẫm chói mắt!

Thân thể cô hơi cứng đờ, một cỗ tức giận không khỏi xông lên ngực, làm trán cô không tự chủ chau lại.

"Theo tốc độ mất máu từ tay anh, có lẽ chưa tới lúc ăn, tôi đã có thể mời người tới nhặt xác anh."

Cô đang nói gì, vừa nói ra một câu lại làm tổn thương người khác.

"Hừ, chỉ sợ cô lại thất vọng, ít máu như vậy, Đường Chính Hạo tôi còn chưa chết."

Hắn khiêu khích tiến lên đón ánh mắt của cô,

Hắn khiêu khích tiến lại cô, mày rậm nhẹ nhàng, ngửi thấy mùi hương dể chịu từ trong bay ra. Thì ra là a. . . . . .

Đối mặt với cô gái lòng dạ thâm độc này, hắn luôn luôn chỉ có thể cẩn thận, có thể nhanh chóng để cô ngoan ngoãn mà rời đi, không cần phải nói, nhất định vừa rồi bởi vì mẹ cô bảo cô đi ── làm ơn, trước đây hắn cũng chỉ bất quá là thuận tay giúp bà một lần, mấy người ... ngu ngốc kia, hắn rất sớm liền muốn dẹp!

" Tiểu An An, nếu đã mang đến, cô sao không làm người tốt, đem nó mở ra giúp tôi, như vậy mới sẽ không phụ ý tốt của mẹ cô."

Nói xong, Đường Chính Hạo còn cố ý chỉ một tay bị thương của mình, ánh mắt hung ác của hắn lộ ra vài tia trêu cợt .

"Anh đã có mang theo, mỗi lần mẹ tôi đưa hộp thức ăn cho anh, anh đều cự tuyệt, vậy sao anh ko để hộp thức ăn của tôi mốc meo luôn đi!" Còn cố ý ăn sạch sẽ trơn bóng rồi vứt hộp thức ăn lên tường rào nhà cô.!

"Dĩ nhiên không giống nhau." Đường Chính Hạo không cho là đúng hừ một cái." Cô là cô, mẹ cô là mẹ cô, tôi thích xem bộ dạng không cam lòng cuả cô, bộ dạng cô đưa cơm giống như có ai lấy dao đưa tới cổ cô!" Môi hắn nâng lên đầy tà ác.

Ghê tởm! Tạ Kiệt An chợt rất muốn tìm con đao, hướng tới trên vết thương băng bó tùy ý , hung hăng bổ hai cái.

" Đường Chính Hạo, tôi cho anh biết! Đây tuyệt đối là lần cuối tôi đưa ──"

"Nhìn, bộ dáng cô bây giờ này, " Hắn khinh thường hừ lạnh cắt lời cô." Bộ dạng hung dữ, giương nanh múa vuốt. . . . . . Hắc, trong mắt mọi người dáng vẻ cô đoan trang, thông minh an tĩnh là học sinh tốt, ngoan ngoãn, nhưng mọi người lại không biết thật ra cô rất kinh khủng như vậy!"

Tạ Kiệt An thật là một cô gái kỳ quái, hắn vốn là cũng cho là cô trầm lặng, nữ sinh dịu dàng lại thông minh; nhưng kết quả, sống gần nhau── a, không, là theo thời gian, hắn liền phát hiện mười phần là sai !

Còn nhớ năm đó ở công viên bị cô đạp một cước , Đường Chính Hạo thề, đây tuyệt đối là bởi vì hắn nghĩ cô ngoan ngoãn bị làm cho sợ, quên phản ứng, mới có thể bị cô đạp phải! Tóm lại, từ đó trở đi mối quan hệ giữa bọn trở nên cách xa một khoảng lớn.

" Tiểu An An tôi nói này, " Phảng phất hắn không có nhìn thấy bộ dạng chán ghét cuả cô, hắn tiếp tục nói: "Cô không phải là khi còn bé bị uất ức, hoặc bị ngược đãi cái gì? Nếu không tại sao phải biến thành người hai mặt như vậy? Tới, nói đi! Hạo ca ca sẽ để cho cô dựa vào, tuyệt đối thay cô xử họ."

Dựa vào? Dựa vào hắn á!

Tại sao biến thành người hai mặt? Hừ, còn nói sao! Không phải là tên khốn này sao , cô cũng vẫn cho là mình trầm tĩnh thông minh là học sinh nổi trội, nào biết mùa hè năm trước cái sự kiện Ô Long kia xảy ra, tên khốn này chỉ thích dùng nắm đấm để nói chuyện , từ đó một mặt thô bạo này của cô cũng bị bức trở nên như vậy.

Nhớ ngày đó, phát hiện mình thế nào lại"Rống" trong lúc nói chuyện, cô bị dọa cho sợ, quả thật không thể nào tin nổi mình lại như vậy.

Ai ~~ sớm biết thì không nên xúc động như vậy; sớm biết cũng không nên đạp hắn một cước; sớm biết mình đạp hắn phải oa oa như vậy, ngay đêm hôm đó cô lại bị hàng xóm gọi là tiểu lưu manh, . . . . . .

Ôi trời, sớm biết như vậy, cô không nên động thủ a!

Tạ Kiệt An ảo não hít sâu một cái, tầm mắt lơ đãng liếc qua đồng hồ treo tường, lúc này cô mới giật mình, tựa hồ chính mình ở chỗ này quá lâu rồi.

"Đường Chính Hạo, thầy giám thị muốn tôi gởi lời cho anh. thầy nói, nếu như anh vẫn tiếp tục cúp cua như vậy, đừng nói là tốt nghiệp, ngay cả lên cao ba ( này có phải là cao trung cấp ba không bạn??) đều có vấn đề, hi vọng anh tự giải quyết cho tốt."

Trước khi đi, cô nhớ lại lời thầy giám thị giao phó.

Nhìn bộ đáng bị đánh cho bị thương cuả hắn , cô chỉ hừ lạnh một tiếng khinh thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.