Tổng Giám Đốc Đừng Chạy: Ông Xã, Ngoan Để Em Yêu Anh

Chương 9-2: Âu Dương Thiên Hàn và Tống Hàn Vũ




[ Biệt Thự Trần Gia ]

. ' ting ~~ toong '

. “ Ai đấy?! “

. “ Là cháu. Thiên Phong đây ạ “

. “ Được, con đợi bác chút “

. ' Cạch ' Cửa mở ra, mẹ Trần mặc một cái tạp dề ra mở cửa, nhìn anh nở nụ cười hiền từ, mở miệng: “ Con đến rước Ân nhi đi học đấy à?! “

. Anh nhìn mẹ Trần 1 cái, lễ phép gật đầu chào hỏi: “ Vâng ạ, chúc bác buổi sáng tốt lành “

. Mẹ Trần thấy anh lễ phép như vậy thì càng vui lòng, nở nụ cười mở miệng: “ Thôi được rồi, mau vào nhà đi, để bác đi gọi Ân Nhi xuống “ vừa nói vừa nhường đường cho anh bước vào. Rồi xoay người đi lên lầu.

. Anh bước vào nhà thì thấy ba Trần đang ngồi trên ghế sopha đọc báo, anh tiến lại chào hỏi: “ Bác trai, buổi sáng tốt lành “

. Ba Trần lấy tách cafe lên, nhấp 1 ngụm rồi để lại xuống bàn, gấp tờ báo lại nhìn anh lúc này mới lên tiếng: “ Rất tốt, ngồi xuống đi, cứ xem đây là nhà mình được rồi “

. Anh nghe ba Trần nói thế cũng làm theo mà ngồi xuống ghế, nhìn ba Trần lễ phép gật đầu: “ Dạ, con đã biết “

. Ba Trần khuôn mặt đầy nghiêm nghị, đôi mắt hẹp hiện lên sự sắc bén của người mấy mươi năm trên thương trường làm anh cảm thấy có áp lực vô hình nào đó dù sao anh cũng mới thành niên đối với áp lực của ba Trần thì làm sao anh chịu nổi nhưng bề ngoài không thay đổi gì, ba Trần nhìn khuôn mặt băng sơn của anh không chút lung lay nào thì vừa lòng gật đầu, thầm khen thưởng thằng nhóc này có tố chất tiếp quản sự nghiệp của ông bạn mình.

. “ Ta giao Ân Nhi cho con chăm sóc, đừng để phụ kì vọng của ta “

. 2 người mặt đối mặt cuối cùng ba Trần cũng lên tiếng, anh trong lòng thở phào nhẹ nhõm nhưng bên ngoài vẫn băng lãnh như cũ, nghe ba Trần nói thế thì lên tiếng: “ Dạ, con sẽ không phụ kì vọng của bác dành cho con đâu, dù có hi sinh mạng mình con cũng quyết cho Ân Nhi 1 cuộc sống thật tốt “

. Ba Trần nở nụ cười hài lòng, không tiếp tục truy vấn anh nữa mà đổi sang chủ để khác: “ Phải rồi, dạo này ba con, ông ấy thế nào rồi “

. Anh nghe ba Trần chuyển chủ đề cũng rất thành thật mà chuyển theo: “ Vâng, ba con đang ở bên Mĩ để quản lí công ty bên đó “

. Ba Trần nghe thế chậc lưỡi 2 tiếng, mở miệng: “ Ông ta luôn ham mê công việc như vậy “

. “ Phong ~~ Anh đến rồi à?! “

. Cô đi xuống lầu, nhìn anh cười hì hì muốn nhào vào lòng anh nhưng bị ánh mắt cảnh cáo của mẫu thân đại nhân thì đành mở miệng kêu thôi.

. Ba Trần nhìn con gái và bà xã mình đi xuống thì nở nụ cười cưng chiều, yêu thương nhìn cô: “ Con gái cưng của ba, lại đây nào “

. Cô đi đến ôm lấy ba ba mình cười hì hì đầy lém lĩnh nói: “ Baba, buổi sáng tốt lành “

. Mẹ Trần nhìn ông xã cùng con gái cưng nhà mình chỉ đành cười cười xoay người vào phòng bếp chuẩn bị phần ăn cho 3 người.

. Ba Trần cười vui vẻ xoa đầu cô, nhìn đồng hồ 1 cái đứng dậy mặc áo khoác của mình: “ Thôi baba đi làm đây “

. Cô cũng ngoan ngoãn buông baba mình ra, cười tươi nói: “ Baba đi làm vui vẻ, con và Phong cũng đi học đây “

. Mẹ Trần bước ra mang theo hộp cơm đưa cho ông xã nhà mình, chỉnh chu lại cà vạt cười dịu dàng nói: “ Ông xã, anh đi cẩn thận “

. Ba Trần hôn mẹ Trần mốt cái, nhìn bà xã mình đỏ mặt thì rất đầy vui vẻ, xoay người mở cửa nhà rời đi.

. Mẹ Trần thẹn quá hóa giận dậm chân, nhìn theo ba Trần trong mắt đầy sự hạnh phúc tột độ, lại nhớ trực còn cô và anh ở đây thì thầm rủa ông xã nhà mình. Xoay người lủi vào phòng bếp.

. Cô nhìn mẹ mình như vợ mới cưới thì phì cười, nắm lấy tay anh kéo đi ra cửa, không quên nói vọng vào: “ Mẹ, tụi con đi đây “

. [ Trong lớp ]

. Cô và anh đang ngồi vị trí của mình thì cô giáo chủ nhiệm bước vào đi lên bục nhìn học sinh của mình nở nụ cười vỗ tay nói.

. “ Các em im lặng nào hôm nay lớp chúng ta sẽ có bạn mới “

. Sau khi cô giáo nói xong vại và anh ta cùng nhau bước vào lớp. Hôm nay cậu không mặc đầm mà lại mặc đồng phục nam nhìn siêu shota còn anh ta lại chuẩn mẫu hình quản gia ' Oành ' làm rung động cả lớp học.

. Cậu chả thèm để tâm, nở nụ cười xã giao: “ Âu Dương Thiên Hàn “

Còn anh ta thì nâng kính lên tự giới thiệu: “ Tống Hàn Vũ, chào “

. Cô giáo sau khi nghe cả 2 giới thiệu thì nở nụ cười: “ 2 em xuống ngồi bàn nhì nhé “

. Cậu không nói gì nắm tay Hàn Vũ đi xuống chỗ 2 học sinh ngồi bàn gần anh và cô, lạnh giọng nói: “ Xin nhường chỗ này cho tôi “

. 2 học sinh đó đều là nữ nên khi thấy cậu đi xuống đều mơ mộng được làm quen nhưng sự thật phũ phàng, cậu lạnh nhạt làm bọn họ rất tức giận nhưng thấy ánh mắt cảnh cáo của anh ta đành ủy khuất lên bàn nhì mà ngồi.

. Cậu vừa lòng lôi kéo anh ta ngồi xuống, nhìn qua Cô nở nụ cười: “ Ân Nhi ~ tôi với bà học chung rồi nhé “

. Cô nhìn cậu một cái, không nhanh không chậm mở miệng: “ Ngươi dám nhảy lớp “

. Cậu cười không lên tiếng phản bác. Chuyển qua chủ đề khác cả 2 đều nói chuyện cười đùa đến vui vẻ còn 2 nam nhân thì bất đắc dĩ nhìn nhau thở dài. Học sinh nữ trong lớp đều dùng ánh mắt ái mộ cùng ghen tị nhìn cô, thầm than ông trời bất công quá mà.

. Cô giáo nãy giờ im lặng không lên tiếng vội ho khan 2 tiếng: “ Các em tập trung nào, chúng ta họ thôi “

. [ Trong Phòng Ăn ]

. Cô, anh cùng cậu và anh ta đi vào nhà ăn quả thật thu hút không ít ánh mắt của lũ học sinh. 4 người kím 1 cái bàn ngồi xuống, anh và anh ta đi lấy phần ăn còn cô và cậu ở lại trò chuyện với nhau. Bỗng có 1 người tiến về phía cô, đứng trước mặt cô mở miệng.

. “ Mình tìm được bạn rồi! “

. Người trước mặt giọng nói mền mại đầy vui sướng nhìn cô.

. Cái giọng nói dù có chết cô cũng không quên, khỏi cần nhìn cô cũng biết là Tô Gia Yến, nhìn lên quả thật là cô ta, không vui nhíu mi: “ Có chuyện?! “ giọng nói đầy sự xa cách cùng lạnh nhạt. Sát khí được cô che giấu tốt nên cô ta không phát hiện.

. Tô Gia Yến như không thấy thái độ xa cách của cô, nở nụ cười mền mại nói: “ Cảm ơn bạn hôm qua đã cứu mình “

. ' Cứu???! ' Cô nhìn cô ta cảm thấy cô ta da mặt đủ dầy, hôm qua rõ ràng cô không có cứu cô ta mà trực tiếp bỏ đi nha, bây giờ lại nói cô cứu cô ta, huầy, xem ra cô ta đã có ý đồ muốn tiếp cận cô rồi, được thôi như vậy cô sẽ chơi với cô ta, nghĩ thế cô nở nụ cười: “ Không có, mình chỉ đi ngang qua thôi “

. Nụ cười trên khuôn mặt cô ta hơi cứng lại nhưng rất nhanh che giấu đi, cười tươi nói: “ Hôm qua nếu không nhờ bạn đi qua thì mấy người kia đâu có tha cho mình, cảm ơn bạn rất nhìu “ Như nhớ tới gì đó cô ta vội lên tiếng: “ à, đúng rồi, mình là Tô Gia Yến, lớp 10A4, hân hạnh được làm quen “

. Cô tất nhiên quan sát hết biểu hiện chả cô ta, thầm than cô ta diễn thật tốt bởi vậy kiếp trước cô mới ngu ngốc bị lừa, Tô Gia Yến những gì kiếp trước cô nợ tôi tôi sẽ trả lại cho cô. Nghĩ như thế nụ cười trên môi cô càng sâu, nhìn cô ta 1 cái mới từ từ mở miệng: “ Trần Ân Nhi lớp 10A5 “

. Cô ta nhìn qua thì thấy cậu ngồi ở đó, nở nụ cười ngượng ngùng: “ Mình có thể ngồi xuống không?! “

. Cô không mặn không nhạt lên tiếng: “ Xin lỗi, ở đây hết chỗ rồi “

. Cô ta nở nụ cười gượng gạo, mở miệng: “ Vậy à, vậy mình đi trước, không phiền nữa “ nói xong xoay người rời đi. Sau khi xoay người ánh mắt cô ta hiện lên sự oán độc cùng nồng đậm ghen tị.

. Cậu im lặng nãy giờ cuối cùng cũng mở miệng lên tiếng: “ Cô ta là?! “

. Cô nhìn theo bóng cô ta một cái, nở nụ cười băng lãnh, môi phấn nộn phun ra từng chữ: “ Kẻ Đáng Chết “

. Cậu nhìn cô cảm thấy rất tò mò nhưng theo nhiều năm kinh nghiệm ở với anh ta cậu quyết định không hỏi, vì có khi người chịu thiệt là mình thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.