Tổng Giám Đốc Đừng Chạy: Ông Xã, Ngoan Để Em Yêu Anh

Chương 8-2: Học cùng anh (thượng)




Trên đường cao tốc, một chiếc Urus màu đỏ chạy với tốc độ ánh sáng chỉ để lại tàng ảnh mảu đỏ, làm các xe khác đều sợ hãi mà nép qua 1 bên nhường đường.

. Trong xe cô ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ lái, tất nhiên anh là người lái xe, cô thì nhìn anh còn anh thì chuyên tâm lái xe mà không ai nói với ai lời nào.

. Cô lên mở miệng lên tiếng trước: “ Phong, anh hồi lại nhà em ăn cơm luôn nhé, ừm, rồi dạy kèm cho em nữa, hồi sáng anh đã hứa rồi đó “

. Anh tập trung lái xe nhưng vẫn để ý từng cử động của cô gái nhỏ bên cạnh, nghe cô nói thế thì suy nghĩ chút rồi gật đầu. Cô thấy anh gật đầu thì vui vẻ xoay qua ngắm cảnh vật bên ngoài.

. [ 10 phút sau, Biệt Thự Trần gia ]

. Cô và anh vừa bước vào nhà thì thấy mẹ Trẩn cùng mẹ Âu ngồi ở phòng khách trò chuyện với nhau, cả 2 cùng cười nói vui vẻ nào đâu quan tâm 2 đứa con bảo bối của mình về.

. Cô cùng anh bất đắc dĩ, ho khan 2 tiếng kéo 2 bà mẹ ra khỏi cuộc trò chuyện: “ Khụ... Mẹ cùng bác, tụi con về rồi “

. 2 bà mẹ bị cô làm cho hoàn hồn, lúc này mới nhìn 2 bảo bối nhà mình, mẹ Trần vội đứng lên, tiến đến quan tâm cô hỏi: “ Con về rồi sao? Nhóc Phong có ăn hiếp con không? “ còn không quên liếc cảnh cáo anh bên cạnh cô. Cô lắc đầu ý bảo không có.

. Mẹ Âu vội lên tiếng giải vây cho con mình: “ Phong nhi, nếu con đã về thì 2 mẹ con mình cùng về nhà thôi “ hừ, con trai cưng của bà không thể bị ăn hiếp hoài được, dù bà rất coi trọng con dâu tương lai này.

. Cô vội lên tiếng ngăn cản, bất đắc dĩ nhìn mẹ mình nhưng cũng không trách bà được, bèn xoay qua nhìn mẹ Âu lễ phép nói: “ Phong đã hứa hôm nay sẽ dạy thêm cho con nên con mời bác cùng Phong ở lại ăn cơm luôn ạ, hôm nay cơm sẽ do con nấu “

. Khi nghe cô nói cô nấu đồ ăn không chỉ mẹ Âu cùng anh mà ngay cả mẹ Trần cũng kinh ngạc, nghi hoặc nhìn con gái cưng của mình: “ Con biết nấu ăn?! “ Bà chợt nhớ trực lại lời con gái mình nói với ông xã nhà mình, lúc ấy 2 vợ chồng bà tưởng con gái mình đùa thôi.

. Cô nghịch ngợm lè lưỡi gãi đầu, cười hì hì mặt không đỏ mở miệng nói dối: “ Thật ra con có lén đi học 1 khóa nấu ăn nhưng sợ nấu đồ ăn không được ngon nên giấu luôn, hôm nay con muốn nấu thử “ Tất nhiên, không thể nói là do cô thường làm ở kiếp trước.

. Mẹ Trần nghe con gái mình nói thế cũng mừng thầm con gái mình lớn rồi nhưng bề ngoài lại giả bộ giận dỗi: “ Đúng rồi, con gái lớn không thể giữ trong nhà mà, mới đây đi học nấu ăn cho nhà người ta ăn rồi “

. Cô vội tiến lên ôm lấy tay bà lắc lắc làm nũng, môi chu lên đáng thương hề hề: “ Không có mà, tại đồ ăn của mẹ làm ngon nhất con sợ nấu sẽ không bằng mẹ thôi, lúc đó ba lại chê con cho mà xem “

. Mẹ Trần nhướng mi, nhìn khuôn mặt đáng thương của bảo bối nhà mình bà cũng không nỡ đùa giai nữa, bà giả bộ ho khan 2 tiếng: “ Được rồi, vậy con nấu thử xem thế nào “

. Cô hôn lên mặt mẹ Trần một cái, cười tươi nói cảm ơn với bà rồi nhí nhảnh chạy vào bếp.

. Mẹ Âu cùng anh bị bơ nãy giờ cũng không nói gì, nhìn 2 mẹ con như vậy ai mả nỡ phá hư chứ, mẹ Âu ánh mắt đầy dò xét nhìn theo bóng lưng cô còn anh thì bất đắc dĩ nhìn theo bóng lưng cô đầy yêu thương.

. Trong phòng bếp, cô đang loay hoay tìm đ và dụng cụ nấu ăn vì kiếp trước cô không ở nhà mà dù có ở nhà đi nữa mẹ cô cũng chưa chắc cho cô nấu ăn nên không biễt vị trí là bình thường. Mất một lúc cô mới kiếm được đồ cùng nguyên liệu mình cần.

. Anh bước vào thì thấy cô gái nhỏ đang đeo 1 cái tạp dề hình hello kity trông rất dễ thương, nhịn không được phì cười.

. Cô lúc này cũng đã chú ý đến sự xuất hiện của anh, phượng mâu chớp chớp đầy khó hiểu nhìn anh: “ Anh vào đây làm gì thế?!”

. Anh tiến đến ôm lấy cô, quả thật cô rất dễ thương làm anh chỉ muốn nhét vào lòng yêu thương thôi, anh hôn nhẹ môi cô, không nhanh không chậm nói: “ Anh vào giúp em “

. Cô cũng muốn mặc anh làm gì mình nhưng như vậy cô sẽ không nấu ăn được nha. Bèn rời khỏi lòng ngực ấm áp của anh, xoay qua chuyên tâm làm đồ không nhìn anh nữa: “ Được rồi, anh giúp em rửa rau với cắt rau đi, hôm nay em muốn làm canh với sườn xào chua ngọt “

. Anh nhìn lòng ngực của mình 1 cái cảm thấy hơi mất mác lại nhìn cô gái nhỏ đang tập trung nấu ăn trước mặt đành cười khổ 1 tiếng, cũng thật ngoan ngoãn đi làm công việc mà cô phân phó. Khung cảnh trong phòng bếp hòa hợp đến lạ thường.

. Cả 2 người nào biết trước cửa phòng bếp có sự ' hiện diện ' của 2 bà mẹ chứng kiến hết những sự việc vừa rồi đâu. Thấy khung cảnh như vậy cả 2 bà không nỡ phá hư bèn xoay người vào lại phòng ăn, mẹ Trần sắc mặt không tốt, trong lòng thầm nghĩ thằng nhóc Phong thật giỏi dám ăn đậu hũ của con cưng bà càng nghĩ bà càng tức còn mẹ Âu thì ngược lại hoàn toàn cười đến vui vẻ, ha, quả thật con trai bà không phụ lòng bà mà chắc không lâu nữa sẽ có trà con dâu uống thôi. Cả 2 bà đều có suy nghĩ riêng của mình không nói câu gì với nhau.

. Cô cầm chén đũa ra thì nhìn thấy 2 bà mẹ là lạ nhưng không biết lạ chỗ nào bèn tiến đến bàn đặt chén đũa xuống. Mẹ cô thì nhìn cô bằng ánh mắt đau lòng?! Còn bác Âu lại nhìn cô bằng ánh mắt vui mừng?!. Tình hình gì vậy nhỉ?! Cô vội ho khan 2 tiếng, phá vỡ bầu không khí quỷ dị này: “ Khụ...được rồi, con đã nấu xong, để con vào cùng Phong bưng ra “ Nói xong đi vào lại phòng bếp.

. Mẹ Trần nhìn theo bóng cô đành thở dài lại nhìn qua bạn thân mình sung sướng ngồi kế bên thì chỉ đành bất đắc dĩ, thầm than con gái lớn không thể để trong nhà mà. Nhưng vẫn mạnh miệng nhìn mẹ Âu hừ lạnh một tiếng: “ Hừ, muốn con gái tôi làm con dâu sao?! Cũng được, kêu con trai bà mau mau ngỏ lời với con gái tôi đi, không thôi đến bữa sinh nhật nó tôi sẽ kiếm chàng trai khác cho nó!! “

. Mẹ Âu nghe thế đen mặt, thầm than quả thật bạn thân này của bà tính cách vẫn luôn như vậy không để bản thân lỗ vốn. Nhưng cũng cười cười nói: “ Yên tâm, tôi sẽ kêu Phong nhi ngỏ lời với Ân Nhi nhà bà không để nó chịu thiệt đâu “

. Mẹ Trần vừa lòng gật đầu cũng không tính toán nữa mà thành thật ngồi đợi ăn cơm do con gái mình nấu.

. Cô cùng anh bưng đồ ăn cùng cơm đi ra, mẹ Trần vội tiến lên đỡ đồ ăn trên tay cô, yêu thương nói: “ Để mẹ bưng cho, vất vả cho con gái của mẹ rồi “

. Cô lắc đầu cũng mặc cho mẹ bưng đi mình cũng tiến lại bàn ngồi xuống, cười cười mở miệng: “ Không vất vả, chỉ là con sợ nấu không ngon thôi “

. Mẹ Trần cười dịu dàng, đặt đồ ăn xuống vuốt tóc cô: “ Con gái của mẹ có lòng là mẹ mừng rồi, ngon dở gì mẹ cũng sẽ ăn hết “

. Cô cảm thụ bàn tay mẹ vuốt tóc mình, nghe mẹ nói thế thì vậy cười.

. “ Khụ...khụ “

. Mẹ Âu nhìn 2 mẹ con trước mặt quên mất sự tồn tại của 2 mẹ con bà không vui nhíu mi.

. Anh vội lên tiếng: “ Ăn cơm thôi “

. Mẹ Âu thấy anh cướp lời mình thì liếc anh một cái cũng không nói gì, ai biểu anh là con trai cưng của bà chứ.

. Cô cũng ý thức được nên cười xấu hổ, mở miệng nói: “ Để con bới cơm cho ạ “ vừa nói vừa lấy chén bới cơm cho từng người.

. Mẹ Âu nhìn món thịt kho tàu cùng sườn xào chua ngọt được trang trí đẹp mắt trước mặt, lấy đôi đũa gắp thử một miếng bỏ vào miệng.

. Cô tuy rất có lòng tin với tay nghề của mình cũng nhịn không được hồi hộp khi thấy mẹ Âu ăn. Anh thấy cô hồi hộp cũng nhìn chằm chằm chờ mẹ mình mở miệng. Mẹ Trần cũng nhìn mẹ Âu chờ kết quả.

. Mẹ Âu sau khi nuốt xuống, ánh mắt đầy khen thưởng nhìn cô, cười cười mở miệng: “ Rất ngon, Ân Nhi con làm tốt lắm “ ừm, bà cảng ngày càng vừa ý con dâu này rồi.

. Cô cười lễ phép gật đầu: “ Dạ, con cảm ơn bác đã khen tặng “

. Mẹ Trần cùng anh cũng gắp lên ăn thử, mẹ Trần ánh mắt khen ngợi nhìn cô lại cao ngạo liếc sang mẹ Âu nói: “ Ây dà... Nhi nhi của mẹ nấu ăn thật ngon, mai mốt ai lấy được con chắc có phước lắm nhỉ?! Huầy đến lúc chỉ còn mẹ ở nhà 1 mình thôi, cha con bận chỉ có chủ nhật là ở nhà nếu như con gả đi nữa thì... “ nói đến đây bà giả bộ bày ra bộ dáng buồn bã mà thở dài.

. Cô vội lúng túng, tiến lại ôm lấy mẹ mình: “ Mẹ, con không lấy chồng đâu. Con sẽ ở bên mẹ chăm sóc mẹ suốt đời mà “

. Mẹ Trần hả hê nhìn sắc mặt bạn thân mình biến đen, xoay qua giả bộ trách cứ điểm trán cô: “ Con đó, đừng ngốc như vậy chứ?! Mẹ chỉ nói đùa thôi “

. Mẹ Âu sắc mặt hòa hoãn được một chút lại nghe mẹ Trần bổ sung câu sau mà tức giận muốn hộc máu: “ Đến bữa sinh nhật con mẹ sẽ tìm cho con 1 chàng trai tốt đến lúc đó nếu con vừa ý mẹ sẽ ủng hộ con “

. Cô nhìn qua thì thấy sắc mặt của anh và mẹ Âu đều đen bèn thầm than mẹ mình quá phúc hắc rồi, sợ mẹ mình nói ra điều không nên nữa bèn lên tiếng cắt ngang lời bà: “ Mẹ à, được rồi, con sẽ không ưng ai hết, con có người mình thương rồi, ăn cơm thôi “ vừa nói vừa gắp thức ăn vào chén cho bà.

. Mẹ Trần cũng đành im lặng cho qua, cũng không nói nữa thành thật ăn thức ăn cô gắp cho bà.

. Cô lại xoay qua gắp 1 miếng sườn xào vào chén anh, cười tươi nói: “ Anh ăn đi “

. Sắc mặt anh cuối cùng cũng hòa hoãn được đôi chút, nghe cô nói có người mình thương thì bỗng trong lòng dâng lên sự khó chịu nhưng cũng im lặng thành thật ăn đồ ăn cô gắp đưa đến.

. Cô lại nhìn qua mẹ Âu, gắp cho bà 1 miếng đậu hũ cười lễ phép nói: “ Con mời bác dùng cơm ạ “. Mẹ Âu mỉm cười gật đầu cũng bắt đầu ăn cơm của mình.

. Bữa cơm coi như trôi qua một cách đầy bình yên đi.

. [ Trong Phòng Cô ]

. ' Cạch ' Anh bước vào nhìn cô đang ngồi trên giừơng nhìn chằm chằm vào anh.

. Cô là người lên tiếng trước: “ Mẹ anh về rồi?! “

. Anh gật đầu một cái, tiến đến ghế ngồi xuống nhìn cô một cái: “ Về rồi “. Khi anh tiễn mẹ mình thì mẹ đã nói nên ngỏ ý với cô nhưng cô nói đã có người trong lòng rồi quả thật làm tim anh đau nhói, anh thật không biết như thế nào nữa.

. Cô gật đầu đã hiểu, đi xuống giừơng tiến đến tủ mở ra.

. Anh nghi hoặc nhìn cô, không nhịn được hỏi: “ Em tìm gì vậy?! “

. Cô lục trong đám đồ mua hồi chiều cũng không xoay qua mà trả lời: “ Em tìm đồ ngủ “

. “ Ách... Anh là con trai “

. Cô xoay qua nhìn anh, phượng mâu chớp chớp 2 cái: “ Ai mà không biết anh là con trai “ Nói xong lại xoay lại lựa đồ của mình.

. Anh lúng túng muốn nói, cô lại reo lên một cái, lấy ra váy ngủ 2 dây màu hồng phấn, không nhìn anh mà tiến thẳng vào nhà vệ sinh.

. Anh ở lại nhìn cửa phòng tắm nghe tiếng nước chảy mà không biết làm thế nào, nếu anh về bảo đảm cô không nói chuyện với anh nữa thì lúc đó anh khóc không ra nước mắt quá.

. ' cạch ' cửa phòng tắm mở ra, cô mặc váy hồng phấn chỉ ngắn tới đùi để lộ cặp chân trắng nõn của mình, vì áo ngủ có đồ lót sẵn nên cô không mặc áo lót để lộ 2 cái bánh bao trắng nõn căng tròn, khuôn mặt nhỏ nhắn vì bị hơi nước hắt vào mà hơi đỏ lên càng kiều mị mê người.Tóc được cô búi cao lên làm lộ ra xương vai tinh xảo.

. Anh khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cố nén phản ứng của nơi dưới hạ thân. Muốn xoay qua chỗ khác nhưng cặp mắt không hiểu vì sao cứ dính chặt lấy người cô.

. Cô nhìn phản ứng của anh trong mắt lóe lên tia sáng, tiến lên phía anh đang ngồi, không khách khí ngồi vào trong lòng anh, còn ác ý cọ cọ nhận thấy vật dưới mông nhô lên cô hài lòng xấu xa cười.

. Anh cố gắng giữ cô gái nhỏ trong lòng lại, phượng mâu đầy dục vọng cố nén lại khó khăn nói: “ Đừng động “

. Cô nâng phượng mâu chớp chớp vô tội nhìn anh, mở miệng càng vô tội hơn: “ Ở dưới mông có vật gì đó cứng cứng nhô lên làm em thật khó chịu nên em mới tìm một vị trí khác “ vừa nói vừa cọ cọ thêm.

. Anh nghiến răng nghiến lợi nhìn cô gái như nai tơ vô tội trong ngực mà động tác lại đang châm lửa thì hận không thể đè xuống hung hăn dạy dỗ cô gái nhỏ này một trận nhưng lí trí anh không cho phép đành nhịn xuống: “ Ân Nhi đừng cọ nữa, em có biết em đang đốt lửa không? “

. Cô lúc này mới ngừng lại, chớp chớp phượng mâu đầy khó hiểu nhìn anh: “ Đốt lửa?? Không có nha “

. Anh bất đắc dĩ, cố gắng buông cô gái nhỏ trong lòng ra để đi giải quyết lửa nóng của mình nhưng lại bị cô ôm chặt lấy làm anh không biết thế nào.

. Cô lấy 2 tay ôm lấy cổ anh, nhìn anh lúng túng thì lên tiếng: “ Phong, hôn em “

. Lửa nóng chưa được tắt mà còn có xu hướng bùng nổ, bây giờ lại nghe cô đòi hôn thì bối rối. Vội lên tiếng: “ Không phải em có người mình thích sao? Em nên hãy làm điều này với người em thích đi “ Nói ra câu này tim anh như bị thắt chặt lại.

. Cô thật sự tức giận rồi, rống lên: “ Đồ tảng băng ngu ngốc, anh thật ngốc thiệt đó, nếu em không thích anh vậy hôn môi làm gì em đâu tùy tiện như thế?! Anh thật quá đáng còn dám đẩy em cho người khác “ vừa nói nước mắt chảy ra lăn theo má chảy xuống.

. Anh nhìn cô khóc thì đau lòng, khi nghe cô nói thích anh vui sướng không thôi, vội lau nước mắt cho cô an ủi: “ Anh xin lỗi, tiểu Nhi anh yêu em, khi anh nói những lời đó tim anh cũng rất đau, em đừng giận anh “.

. Cô khóc càng đáng thương hơn, đây có lẽ là nước mắt của kiếp trước đi.

. Anh cuối xuống liếm lấy nước mắt cô, thật mặn..., lại hôn đến mũi cô rồi cuối cùng là môi cô, tách hàm cô ra mút lấy chất ngọt chỉ thuộc về cô, ôn nhu mút lấy rồi sau đó lại bá đạo cường đoạt đến khi cô không còn dưỡng khí xụi lơ trong ngực anh thì anh mới buông ra, thì thào vào tai cô nói: “ Tiểu Nhi, anh yêu em, làm bạn gái em nhé “

. Cô vui sướng gật đầu: “ Vâng,Phong em cũng yêu anh “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.