☆,50.
Editor: May
Lương Thần dừng chân, quay đầu nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo nhìn Lương Thần, đứng lên từ ghế ăn, nói: “Tôi có chuyện muốn nói với anh......”
Vừa nói, Cảnh Hảo Hảo vừa cố ý để ngón tay của mình dùng sức nắm chung một chỗ.
Lương Thần quét qua ngón tay mềm mại của cô, bởi vì cô dùng sức, nổi lên một tầng hồng, liền xoay người, lại đi trở về lần nữa, lần nữa để áo khoác tới trên lưng ghế dựa, sau đó ngồi xuống, nói: “Chuyện gì, ngồi xuống vừa ăn, vừa chậm rãi nói.”
Cảnh Hảo Hảo nghe lời ngồi xuống, nhưng không có ăn cơm, ánh mắt chỉ nhìn Lương Thần, nói: “Hai ngày nữa tôi muốn đi Vân Nam một chuyến......”
“Bao lâu?”
“Nửa năm......” Cảnh Hảo Hảo chỉ nói hai chữ, trong nháy mắt sắc mặt Lương Thần liền lạnh xuống, tâm Cảnh Hảo Hảo liền hung hăng co rụt lại theo, nâng dũng khí, tiếp tục nói: “Là diễn cho đạo diễn Phương Lộ, tôi đã đáp ứng vào hai tháng trước, qua vài ngày nữa bọn họ muốn chính thức quay phim, tôi phải đi theo tổ phim.”
Cảnh Hảo Hảo nói xong, giọng nói liền cố ý chậm lại, thậm chí cô còn cúi đầu xuống dưới.
Cả người thoạt nhìn, giống như là cực kỳ sợ Lương Thần tức giận.
“Lúc đó, tôi còn chưa biết anh, hơn nữa Phương Đạo từng giúp tôi làm việc rất nhiều lần, nhân tình của cô ấy, tôi không thể không trả, cho nên...... Lần này diễn, tôi phải đi......”
“Hảo Hảo, em hẳnn sẽ không vì trốn tôi, cố ý kiếm bậy lý do chứ?”
Cảnh Hảo Hảo vội vàng lắc lắc đầu, có chút chột dạ ngẩng đầu, nhìn Lương Thần, nói: “Không có, tuyệt đối không có...... Không tin anh cứ gọi điện thoại hỏi Phương Đạo.”
Cảnh Hảo Hảo nói xong, liền cúi đầu xuống, cô nhìn chằm chằm trong bát cơm, trầm mặc trong chốc lát, giống như lấy lui làm tiến dùng giọng nói rất ủy khuất cầu toàn nói: “Nếu mà, anh không muốn để cho tôi đi, tôi có thể nói với Phương Đạo, tôi không đi......”
Lương Thần nhìn chằm chằm đỉnh đầu của Cảnh Hảo Hảo, nhìn bộ dáng co quắp bất an của cô, cũng không biết có phải tối hôm qua cô không có rời đi đã lấy lòng anh, hay là bộ dáng sợ hãi thấp thỏm bây giờ của cô làm cho anh cảm thấy không đành lòng, nói tóm lại, lần đầu tiên cảm giác mình cũng không có không tốt tính như vậy, liền mở miệng nói: “Hảo Hảo, em nói bừa cái gì vậy, sao tôi có thể không cho em quay phim?”
Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại ngẩng đầu, đáy mắt nhìn Lương Thần, cố ý chất đầy kinh hỉ sáng rọi: “Có thật không?”
Lương Thần gật gật đầu, liền nâng cổ tay mình lên nhìn nhìn thời gian, nói: “Thời gian không còn sớm, tôi phải đi công ty, em đi đến Vân Nam liền gọi điện thoại cho tôi......” Vừa nói, Lương Thần như là nhớ tới cái gì, tiếp tục bổ sung: “Tôi sẽ gọi điện thoại cho nhà sản xuất tổ phim của em, nói cho anh ta mỗi cuối tháng cố định cho em hai ngày nghỉ, đến lúc đó tôi sẽ nói người ta đặt vé máy bay tốt trước cho em, em trực tiếp trở về thành phố Giang Sơn là tốt rồi.”
Nói xong, Lương Thần liền đi ra khỏi phòng ăn.
Cảnh Hảo Hảo vẫn nghe được tiếng động cơ vang lên ở bên ngoài nhà, không nhìn thấy, lúc này cô mới thở phào một hơi, cả người lập tức vô lực xụi lơ ở trên ghế ăn, mở tay ra, phát hiện trong lòng bàn tay đều ướt sũng mồ hôi.
Tuy rằng cuối cùng có chút khác với kết quả dự đoán của cô, mỗi tháng cô đều phải trở về thành phố Giang Sơn một lần, nhưng chỉ có hai ngày, cô chỉ cần nhờ progesterone liền có thể tránh được Lương Thần.
Nửa năm, thời gian nửa năm, cô nghĩ, Lương Thần khẳng định sẽ mất đi hứng thú với cô.
......
Bốn ngày sau, Cảnh Hảo Hảo như nguyện bước lên máy bay đi đến Vân Nam.