Làm cho người ta không nhịn được ý nghĩ muốn đùa giỡn.
Hay là nên thương tiếc trinh tiết của cô, do đó thừa dịp anh ta còn chưa dậy nhanh chóng bỏ chạy? Thật nhức đầu!
Thôi kệ, trước hết mặc quần áo đã.
Tiểu Ốc như kẻ trộm, chậm rãi xuống giường, rón rén nhặt quần áo dưới đất lên, sau đó chạy vào phòng tắm.
Cô vừa tắm, vừa tự nói với mình phải tỉnh táo, thả lỏng.
Tắm xong, nhìn mình trong gương thấy không khác thường ngày cho lắm, trừ trên cổ có một vết hôn tương đối rõ ràng, thì ra là từ cô gái biến thành đàn bà, chẳng qua cũng chỉ là như thế sao.
Vậy có phải nếu như cô không nói ra thì chuyện ngày hôm nay sẽ không có ai biết, cô cũng sẽ không bị người nhà trách mắng, cũng có thể tiếp tục thích Kiều Kiều?
Nhưng đấy không phải là Kim Tiểu Ốc cô.
Cô đã bị người khác chạm qua rồi, còn mặt mũi nào theo đuổi Kiều Kiều, cho nên buông tha đi.
Có lẽ lúc cô nói cho Kiều Kiều biết sự việc này thì anh sẽ tức giận mắng cô, đuổi ra khỏi nhà.
Chỉ trách số mình không tốt.
Tiểu Ốc thở dài, đi đến cạnh giường nhìn lại người đàn ông kia một chút.
Nghĩ lại, lần đầu tiên của mình cho anh ta, anh ta là đàn ông nên chẳng có gì là thiệt thòi cả.
Mặc dù anh ta rất đẹp, nhưng mình cũng xinh mà.
Coi như không ai nợ ai.
Sau này có gặp trên đường thì chỉ là người xa lạ, có gì phải sợ? Tiểu Ốc nhặt túi xách trên lên, thấy một chiếc thẻ phòng rơi ra, có lẽ đây chính là số phòng cô phải ở.
Tiểu Ốc nhặt lên cho vào túi xách.
Cô vừa định đi thì người đàn ông trên giường bỗng tỉnh giấc giơ tay bắt lấy cánh tay cô: "Em đi đâu?"… “Không phải chuyện của anh".
Tiểu Ốc hất mạnh tay anh ta ra, cô muốn rời đi.
"Là chuyện của tôi, bởi vì em bây giờ đã là người phụ nữ của tôi.
Từ hôm nay trở đi, em có thể ở bên cạnh tôi, tôi sẽ không bạc đãi em.
Nhà cửa, xe cộ, tiền bạc tùy em sử dụng".
Cho dù cô là gái gọi, lần đầu tiên của cô tối qua đã cho anh thì cô chính là người phụ nữ của anh, anh chắc chắn phải để ý đến.
Cô gái này rất hợp với khẩu vị trên giường của anh, anh định bao nuôi cô một thời gian, trừ khi anh chán, còn không cô đừng nghĩ đi nơi nào.