Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Trăm Phần Trăm

Chương 6: Ngàn vạn lần tôi không muốn bị đuổi việc




------

Hạ Tiểu Lạc xuyên thấu qua camera cửa nhà, nhìn thấy một người phụ nữ đang mỉm cười, một thân công sở sang trọng. Hạ Tểu Lạc trong lòng âm thầm suy đoán, cô gái này cùng với đàn ông thối đó quan hệ thế nào, nếu như phát hiện mình ở chỗ này, có thể hay không xem mình làm tiểu tam đánh một trận đi. Hạ Tiểu Lạc không muốn trêu chọc, chỉ muốn đợi lát nữa lặng lẽ chạy đi. Cho nên, cô chẳng qua là làm bộ như không có nghe thấy.

“ Tiểu thư, xin mời cô cửa mở. Tôi biết cô đang bên trong.” Người phụ nữ kia thanh âm rất êm tai.

“ Dựa vào, con mẹ nó cô mới là tiểu thư, cả nhà các cô đều là tiểu thư. Tôi không có cầm tiền của hắn, tôi là người bị hại có được hay không! ” Hạ Tiểu Lạc trong lòng thầm mắng, cũng không dám phát ra âm thanh.

“ Tiểu thư, xin mời cô mở cửa. Tôi không phải là người xấu, tôi tên là Lộ Na bí thư của Lăng tổng, là Lăng tổng phân phó tôi đưa quần áo cho cô. ” Người phụ nữ ở ngoài cửa nói chuyện. Hạ Tiểu Lạc còn chưa mở cửa, cô ta nói cô ta là bí thư, kia quan hệ khẳng định không rõ. Hạ Tiểu Lạc im lặng không lên tiếng, tiếp tục giả bộ như không khí.

“ Tiểu thư, cô nếu như cố ý không mở cửa, vậy tôi đem quần áo đặt ở cửa. Tôi đi rồi, chính cô tới lấy đi. ” nói xong liền bỏ đi, bên ngoài không còn thanh âm nào nữa.

Lăng Thiên Dực đã sớm đoán được Hạ Tiểu Lạc có thể sẽ không cửa mở, đã phân phó Lộ Na, nếu như gọi không mở cửa, đem đồ vật cửa phòng là được rồi. Ngoài cửa hồi lâu không có động tĩnh, Hạ Tiểu Lạc lại xem nhìn qua camera bên ngoài, xác định không ai. Nghĩ thầm mặc dù mình không muốn cầm tiền của hắn cùng đồ vật, nhưng quần áo là hắn xé rách, để cho hắn bồi một bộ cũng hợp tình hợp lý. Dù sao bây giờ cũng không có quần áo mặc, mở mở đem hộp giấy cầm vào phòng, lại nhanh chóng đóng cửa lại. Mở ra hộp giấy tinh sảo, bên trong quần áo đều có. Quần áo cũng rất vừa người, đai lưng màu vàng nhạt phối hợp với quần này, vừa đạm nhã mà cao quý đi.

“ Ngay cả giá tiền đều không có, cũng không biết quần áo này đắt không. A! Quần áo này sẽ không phải là của cô gái hồi nãy đi? Bất quá, cũng chỉ có thể mặc tạm một chút. ” Hạ Tiểu Lạc lầm bầm lầu bầu, cô không rõ ràng lắm bộ này giá trị là bao nhiêu, lấy mấy năm tiền lương làm công của cô cũng mua không nổi. Mặc quần áo xong, liền vội vã rời khỏi nhà của Lăng Thiên Dực. Hạ Tiểu Lạc về đến phòng ở của mình, may mắn nhà hàng chưa gọi tới, nếu không thật đúng là không biết làm sao bây giờ. Hạ Tiểu Lạc đổi quần áo, lập tức chạy tới nhà hàng Nhân Mộng.

“ Tiểu Lạc, ngươi chết đến nơi nào rồi? ” Đậu Nhã nhìn thấy Hạ Tiểu Lạc ở cửa phòng ăn, lập tức vọt tới. Đậu Nhã là bạn từ nhỏ của Hạ Tiểu Lạc, các cô cùng nhau làm việc ở nhà hàng Nhân Mộng này.

“ Bạn trước buông mình ra, cánh tay bị bạn bóp đau quá. ” Hạ Tiểu Lạc kéo kéo cổ áo, chỉ sợ Đậu Nhã nhìn thấy vết hôn lưu lại ở cổ cô.

“ bạn cái nha đầu chết tiệt kia, tối hôm qua không có xảy ra việc gì chứ? Bạn đừng làm mình lo lắng chết! ”

“bạn ngày hôm qua rốt cuộc đi làm gì? ”

“ cho bạn đi đưa đồ ăn bên ngoài, bạn cư nhiên không có đưa đến, cái khách hàng họ Chu kia khiếu nại.”

“ Quản lý ngày hôm qua tức giận phi thường, một hồi nói muốn trừ tiền lương của bạn, một hồi nói muốn đuổi việc bạn, bạn phải cẩn thận đối phó.” Đậu Nhã không ngừng kỷ kỷ tra tra, Hạ Tiểu Lạc đều không có cơ hội mở miệng. Dĩ nhiên Hạ Tiểu Lạc cũng quyết định không nói cho Dậu Nhã biết, tối hôm qua mình gặp chuyện, dù sao chuyện này cũng là khó có thể nói ra, bất luận kẻ nào cũng không thể nói.

“ ngày hôm qua mình mới đi ra đã bị dính mưa, đồ ăn bị mưa dính ướt, trên đường xe lại hư, mình xui xẻo chết. ”

Lấy cái cớ này là Hạ Tiểu Lạc muốn tốt, cô sợ Đậu Nhã tiếp tục đặt câu hỏi, vội vàng nói sang chuyện khác,

“Đậu Nhã, quản lý giận thật sao? Mình sẽ đuổi việc sao? ” Đậu Nhã đang muốn miêu tả bộ dáng quản lý đang phát hỏa, còn chưa kịp há miệng, quản lý mang theo vẻ mặt giận dữ đứng ở trước mặt Hạ Tiểu Lạc cùng Đậu Nhã.

“ Miệng ngọt một chút! ” Đậu Nhã thấp giọng nói, rồi sau đó thận trọng tránh xa quản lý, đi hỗ trợ quét dọn vệ sinh.

“ Quản lý, tôi sai lầm rồi, tôi biết tôi sai lầm rồi. ngài cho tôi cơ hội một lần đi! Tôi thề, nhất định sẽ làm việc chuyên nghiệp, không phiền không oán. Ngài ngàn vạn đừng đuổi việc tôi, van cầu ngài. ” hạ tiểu Lạc buồn bả nhìn quản lý, cô không thể mất đi phần công việc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.