Tổng Giám Đốc Cho Tôi Mượn Sinh Em Bé

Chương 38: Chân Tướng Rõ Ràng




Thời gian giống như dừng lại. . . . . .

Như là qua một thế kỷ, tiếng chuông cửa thanh thúy đột nhiên lại vang vọng cả nhà trọ của Lan Sơ lần nữa.

Lan Sơ bỗng nhiên chấn động, trái tim lại một lần giật thót. Cô chỉ cảm thấy đôi tay đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt được rồi.

"Lan Sơ, là mình, mở cửa nhanh!" Lâu không thấy bên trong nhà có động tĩnh gì, Hồng Quyên nóng nảy. Cô vừa điên cuồng nhấn chuông cửa, vừa lớn tiếng ở ngoài cửa la lên.

Nghe được thanh âm Hồng Quyên, Lan Sơ giống như là bắt được một cây cọc cứu mạng. Lần đâu tiên cô phát hiện, thanh âm Hồng Quyên lại là dễ nghe như vậy. Cô vội vàng nhảy xuống giường, vọt tới cửa trước, mở cửa. "Hồng Quyên, rốt cuộc cậu đã tới."

"Cậu làm sao vậy, không có sao chứ." Hồng Quyên vội vàng bắt lấy cánh tay Lan Sơ, kiểm tra cô cẩn thận nhiều lần từ trên xuống dưới. Xác định lông tóc cô không tổn hao gì, mới thở ra một hơi.

"Mình không sao." Lan Sơ lắc đầu một cái, tâm tình có chút kích động đỏ mắt lên.

Thấy thế, Hồng Quyên thở dài một cái. Cô nhẹ nhàng cầm tay nhỏ bé của Lan Sơ, dịu dàng nói: "Người đã bắt được, hai nhân viên của mình dẫn hắn trở về cảnh cục trước."

Nghe vậy, cuối cùng trái tim Lan Sơ hoàn toàn thả lỏng. "A, bắt được là tốt rồi." Hồng Quyên xử lý mọi chuyện hiệu suất luôn rất cao.

"Cậu thật ra rất có thị lực, người kia quả thật có vấn đề." Hồng Quyên vỗ vỗ bả vai Lan Sơ, biểu dương một câu. Cô biết Lan Sơ chắc chắn bị dọa sợ, dù sao hiện tại người đã bắt được, cô không hy vọng trong lòng cô ấy lưu lại bóng ma không tốt. Đến lúc đó, không chừng sẽ ảnh hưởng xấu tới con gái nuôi của cô.

Lan Sơ một hồi khiếp sợ. "Có vấn đề gì?"

"Cái này thẩm vấn thì mới biết, yên tâm đi, bất luận như thế nào, nhất định mình sẽ cạy cái miệng của hắn ra." Hồng Quyên cắn răng nghiến lợi. Lại dám mưu đồ bất chính với con gái nuôi bảo bối của cô, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho đồ khốn nạn đó.

"Hắn sẽ không có đồng bọn chứ." Lan Sơ che ngực, vô lực hỏi một câu. Chỉ mong cái tên xấu xa kia là một mình.

Hồng Quyên suy nghĩ một chút, quyết định mang theo Lan Sơ trở về cảnh cục."Như vậy đi, hiện tại cậu và mình cùng nhau trở về cảnh cục, để một mình cậu ở nhà mình cũng không yên lòng. Hiện tại Bạch Nhã cùng Hoàng Oanh đều không thể phân thân." Thay vì để Lan Sơ một mình ở nhà suy nghĩ lung tung, còn để cho cô ấy lo lắng, chẳng bằng trực tiếp mang Lan Sơ đến phòng làm việc của cô để tĩnh tâm hơn.

"Được." Lan Sơ dùng sức gật đầu một cái, đối với đề nghị này của Hồng Quyên, cô tuyệt đối là ủng hộ cả hai tay hai chân. Cô còn đang suy tính có nên dọn nhà hay không.

Trở về phòng ngủ lấy túi xách thu thập một tý, Lan Sơ vội vàng theo Hồng Quyên, cùng cô ấy trở về cảnh cục.

Hồng Quyên thu xếp Lan Sơ ở phòng làm việc của chính mình trước, sau đó, tự mình chạy đi thẩm vấn cái tên chuyển phát quỷ dị suýt nữa dọa chết Lan Sơ.

Vẻ mặt sát ý đưa mắt nhìn, còn bóp tay làm các các đốt ngón tay vang lên ken két Hồng Quyên ra khỏi phòng làm việc, đột nhiên Lan Sơ có chút đồng tình cái tên xấu xa kia rồi. Cô có thể khẳng định, Hồng Quyên nhất định sẽ chỉnh tên kia vô cùng thảm.

Nhưng mà trước mắt, cũng không phải là thời điểm để cô suy nghĩ lung tung. Cô cực kỳ khẩn trương một mình ngồi ở trong phòng làm việc của Hồng Quyên, đứng cũng không được, ngồi cũng không xong. Thật may là Hồng Quyên đã chuẩn bị đầy đủ đồ ăn vặt cho cô, nếu không, cô không biết nên làm sao vượt qua thời gian này.

Hồng Quyên chuyến đi này, ước chừng qua hơn hai giờ mới về đến phòng làm việc.

"Như thế nào?" Vừa nhìn thấy Hồng Quyên, Lan Sơ lập tức liền đứng dậy vọt tới trước mặt cô.

"Hô. . . . . . Lan Sơ a, thật may là cậu bây giờ so với trước kia cảnh giác hơn rồi." Nhìn Lan Sơ tròn vo rõ ràng trước mắt, Hồng Quyên cảm giác cả người cũng muốn ngoác miệng ra. Cô không nhịn được giơ tay lên bóp bóp khuôn mặt nhỏ bé của Lan Sơ, cảm xúc chạm vào da thịt, làm cho cô tĩnh tâm hơn.

Lan Sơ che mặt của mình, không để cho Hồng Quyên tiếp tục bóp mặt cô, nóng nảy thúc giục: "Rốt cuộc thế nào?"

Hồng Quyên lôi kéo Lan Sơ cùng nhau ngồi xuống, hỏi ngược lại: "Cậu biết tên kia là ai không?"

"Không biết." Lan Sơ liếc Hồng Quyên một cái, nếu cô mà biết, thì cô còn tìm cô ấy làm gì? Chính cô cũng có thể giải quyết chuyện này.

"Hắn là kẻ phạm tội hình sự nhiều lần đột nhập vào trong phòng ăn trộm." Hồng Quyên thở dài một cái, nói thật.

"Hả?" Lan Sơ sửng sốt, nhất thời trừng lớn cặp mắt. Vận khí của cô cũng quá tốt đi. Kẻ phạm tội nhiều lần đột nhập vào phòng ăn trộm nhưng lại bị cô gặp được. Điều này cũng là một điều của xác suất những gì có thể đạt được? (lại ngụy khoa học rồi. haizz)

Hồng Quyên có chút mệt mỏi xoa xoa cái trán, bổ sung đôi câu. "Hắn trước mỗi lần thực hiện vụ án cũng sẽ tỉ mỉ sắp đặt, cho nên vẫn chưa bắt được hắn."

"Nhưng mà, tại sao hắn lại ra tay với mình? Mình là phụ nữ có thai a, hắn cũng không biết phân biệt tốt xấu đi." Lan Sơ nghĩ thế nào cũng không hiểu, dù là người xấu cũng không đến mức ra tay với một phụ nữ có thai chứ. Nhìn đi, lúc này chính là báo ứng a.

"Chính là bởi vì cậu là phụ nữ có thai, hơn nữa vẫn còn độc thân, hắn mới xuống tay với cậu." Hồng Quyên bất đắc dĩ lắc đầu, một người xấu, dĩ nhiên là không có phân biệt tốt xấu.

Lan Sơ có chút tức giận. "Vậy ngộ nhỡ mình không có tiền ở đây?" Kỳ lạ không làm một đàn ông đàng hoàng, vậy mà lại đi làm người xấu.

"Nếu cậu không có tiền, làm thế nào có thể sống nhàn nhã mỗi ngày như vậy? Trước khi ra tay, cậu cho rằng hắn không có điều tra sao sao?" Hồng Quyên dí dí đầu Lan Sơ, bây giờ nghĩ lại, cô đều không nhịn được cảm thấy sợ. Cũng may mắn là nhờ Lan Sơ, nếu không, phần tử nguy hiểm này không biết tới lúc nào mới có thể bắt được.

"Về sau mỗi ngày mình sẽ đi nhặt ve chai." Lan Sơ vô cùng tức giận, nếu không phải là hiện tại cô hành động không có tiện, cô tuyệt đối muốn đi tìm tên kia liều mạng.

"Được rồi, cậu không làm sao là vô cùng may mắn rồi, về sau phải cảnh giác hơn một chút, bây giờ cậu không phải chỉ có một mình." Hồng Quyên vuốt ve sau lưng của Lan Sơ, để cho cô tỉnh táo lại.

Lan Sơ nặng nề thở ra một hơi, gật đầu một cái, "Mình hiểu rõ, mình biết rồi."

Nhưng HồngQuyên vẫn còn chưa yên tâm. "Hôm nay, cậu đừng trở về nhà trọ nữa, tạm thời về nhà ở hai ngày đã." Mặc dù cách khá xa, chỉ là để Lan Sơ trở về nhà mẹ dạ xoa của cô ấy ở mấy ngày, trước mắt coi như là lựa chọn tốt nhất.

"Ừ." Tâm tình của Lan Sơ rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, cô cảm kích cầm tay Hồng quyên, giọng nói chân thành: "Hồng Quyên, cám ơn cậu."

"Khách khí cái gì." Hồng Quyên liếc Lan Sơ một cái, lúc này cô mới phát hiện ra trên cổ của Lan Sơ, treo một khối Trường Mệnh Tỏa vô cùng xinh đẹp. Nhất thời cô liền nhíu lông mày, hỏi: "Cậu mua Trường Mệnh Tỏa khi nào vậy?"

"Người khác đưa." Lan Sơ không rõ chân tướng, tại sao Hồng Quyên giống như tức giận.

Hồng Quyên tức giận liên tiếp chọc chọc Lan Sơ bốn năm cái, nhỏ giọng hét lên: "Mang ngọc Trường Mệnh Tỏa dễ thấy như vậy, khó trách tên kia để mắt tới cậu."

Lan Sơ bừng tỉnh hiểu ra, chỉ là cô cũng không có đáp lời. Nếu không phải là khối Trường Mệnh Tỏa này, hôm nay không chừng cô đã xảy ra chuyện gì. Về sau, cô còn muốn thời thời khắc khắc đều mang khối Trường Mệnh Tỏa này. Hi vọng nó vẫn có thể bảo hộ cô bình an.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.