Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Chương 36: Anh sẽ xấu hổ!




Nhan Như Y đầy hoài nghi nhìn Hoắc Doãn Văn: “Sao anh lại biết chơi đánh bóng bàn? Còn chơi tốt như vậy?”

Hoắc Doãn Văn chơi bóng rất tuyệt, tính toán đánh bóng góc độ cùng điểm rơi vô cùng xảo trá, tựa như tuyển thủ bóng bàn quốc gia.

"Đáng ra, anh không có thời gian chơi bóng mới đúng?” Cô nghi ngờ hỏi ngược lại anh. Anh hiện tại thực thực hư hư làm cho cô rất kinh ngạc.

"Anh như vậy nhờ đôi mắt.” Hoắc Doãn Văn huyền bí chỉ chỉ đôi mắt của mình

"Mắt?"

"Bởi vì khi còn bé, anh rất thích chơi game, mắt không cẩn thận bị cận thị, nhìn mọi thứ rất mơ hồ. Lúc đó, anh nghe nói bóng bàn đối với mắt rất có lợi, nên anh đã quyết tâm đi học đánh bóng bàn …" Hoắc Doãn Văn buông chai nước suối xuống, tựa tại bàn đánh bóng, nhớ lại chuyện cũ!

"Vậy mắt anh bây giờ thế nào? Đã hết cận thị chưa?" Nhan Như Y vừa hỏi vừa lau mồ hôi trên trán.

"Ừ, lúc ấy cận thị do dùng mắt quá độ, học đánh bóng bàn một tháng, thị lực rõ ràng chuyển biến tốt… Cho tới bây giờ đôi mắt của anh không còn bị cận thị!" Ánh mắt của Hoắc Doãn Văn đột nhiên lấp lánh, hoàn toàn không chú ý, sức quyến rũ bắn ra bốn phía!

Như Y thiếu chút nữa quên mất hô hấp, trái tim mãnh liệt nảy lên một nhịp: "Anh thật… đẹp trai!”

"Hả?" Hoắc Doãn Văn thoáng ngẩn ra.

Không phải bởi vì được người khen thưởng, mà bởi vì là nàng thẳng thắn!

"Thật là đẹp trai, không trách được rất nhiều phụ nữ rất ưa thích ngươi!" Nhan Như Y không hề khách khí, khen dồn.

Rõ ràng mọi người đều biết sự thật, cho nên ca ngợi anh lớn lên đẹp trai, cũng không có cái gì xấu hổ

Nàng không ngượng ngùng, nhưng Hoắc Doãn Văn lại âm thầm đỏ mặt, lảng tránh ánh mắt thản nhiên nhìn thẳng của cô, lần nữa mở nắp chai nước suối.

Như Y lại có một phát hiện đáng giật mình…

Doãn Văn thế nhưng lại xấu hổ!

Khụ khụ khụ ——

Dáng vẻ anh tuấn mê hoặc phụ nữ, lại bởi tại người khác khen ‘đẹp trai’ mà ngượng ngùng đỏ mặt! Cô càng có nhiều cảm giác thân thiết. Hoắc Doãn Văn rất chân thật, gần trong gang tấc, chứ không phải vị thần ở xa cao không thể chạm được.

"Mấy ngày trước anh đi Anh quốc à, có thăm bạn gái không?" Cô tìm cách thay đổi đề tài.

"Ừ!"

"Cô ấy thế nào, có khỏe không? Mọi việc tốt chứ?" Cô quan tâm hỏi một câu, như một chuyện thường tình.

"Đã không sao, thời điểm anh đến, cô ấy đã bắt đầu có khẩu vị ăn uống tốt. Sau khi cô ấy xuất viện, anh mới quay về nước!"

"Anh xuất sắc như vậy, em nhớ bạn gái anh cũng nhất định rất đẹp!" Như Y không khỏi tưởng tượng trong đầu dáng vẻ người yêu của Hoắc Doãn Văn. Không biết cô gái ấy trông như thế nào mới xứng với một nam nhân ưu tú đến nhường này.

Nhắc tới bạn gái của mình, Hoắc Doãn Văn trở nên nhu hòa: "Cô ấy rất tuyệt vời!”

Có thể được Doãn Văn khen, sợ rằng không phải có thể sử dụng ‘cực phẩm nữ nhân’ để hình dung. Như Y thầm nghĩ.

"Muốn tiếp tục đánh sao?" Hoắc Doãn Văn cầm vợt bóng bàn hỏi!

"Không, không, em hiện tại sắp chết đói!" Ăn trưa lúc 12g, hiện tại cũng đã hơn bảy giờ tối, nàng làm gì còn hơi sức nhảy lên!

"Ha ha, vậy chúng ta cùng đi ăn cơm, được không?" Anh lần nữa muốn mời cô đi dạo!

Nhan Như Y không lập tức trả lời.

"Em không phải không đồng ý chứ?" Giọng điệu của Doãn Văn có chút gấp gáp, có hơi thất vọng!

Nhìn anh mất hứng, cô không đành lòng."Hi hi, em đang suy nghĩ đi ăn cái gì!"

"A ——" Doãn Văn buông lỏng cười."Tùy em, bằng không chúng ta lên mạng tra một chút hiện tại nhà hàng nào nổi tiếng nhất nhé!"

"Ý kiến hay ——"

Bọn họ vai kề vai đi ra khỏi sân bóng bàn, sau đó chia mỗi người một hướng thay quần áo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.