Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 32: Trên người cô đánh dấu ký hiệu của tôi




“Ưm”

Cô bị hôn.

Thẩm Cửu nửa ngày cũng không phản

ứng lại được, cô vậy mà bị Dạ Âu Thần cưỡng hôn.

Tại sao?

Dạ Âu Thần mang theo sự phẫn nộ, động tác thô lỗ.

Từ khi Thẩm Cửu đi ra từ chỗ chị Tinh, bôi lên màu son anh đào này, từ lúc cô cắn môi dưới của mình, suy nghĩ này cứ quanh quẩn trong đầu Dạ Âu Thần, sau đó lên xe cô vô tình hay hữu ý mà có động tác nhỏ này, mãi đến khi nhìn thấy cô và Lục Chiêu đang lôi lôi kéo kéo.

Dạ Âu Thần bị kích thích rồi.

Chỉ muốn phát hỏa, mà Thẩm Cửu lại chỉ ngây ngốc, lại nhìn, cô mở to mắt, không dám tin nhìn anh.

Lửa giận của Dạ Âu Thần rất lớn, đối diện với nụ hôn cô vậy mà không có cảm giác một chút gì.

Dạ Âu Thần nửa ôm nửa kéo cô lên đùi của mình, hình thể của Thẩm Cửu nhỏ nhắn, rất nhanh bị Thẩm Cửu kéo qua, cơ thể không chịu khống chế mà nằm bò trong lòng Dạ Âu Thần, cô theo phản xạ đưa tay vòng qua cổ của Dạ Âu Thần.

Tài xế và Lang An rõ ràng nhìn thấy một màn này, cũng cảm thấy nhiệt độ trong xe tăng lên không ít so với trước, hơn nữa còn đang điên cuồng tăng.

Lang An không ngờ, không ngờ bản thân vậy mà có thể nhìn thấy một mặt này của Dạ Âu Thần.

Thẩm Cửu mới đầu thì sửng sốt, đến cuối cùng bị Dạ Âu Thần dẫn dắt dần

chìm đắm, tay cũng vô thức ôm lấy cổ của cô, nhưng cô vẫn không học được hít thở, cuối cùng bị Dạ Âu Thần hôn cho gần như tắc thở, cơ thể mềm nhữn vô lực nằm trong lòng anh.

Dạ Âu Thần chú ý đến điểm này, mắt tối đi vài phần.

Kéo cô ra, tay của Dạ Âu Thần bóp cằm của cô.

“Không cần cái gì? Cô không phải rất hưởng thụ sao?”

Nụ hôn của anh cháy bỏng, nhưng ngữ khí lại lạnh lẽo như băng, Thẩm Cửu dần dần tỉnh lại, nhìn thấy ánh mắt âm lãnh của Dạ Âu Thần, Thẩm Cửu mới giật mình phát giác mình vừa rồi có phản ứng gì.

“Muốn sao?”

Dạ Âu Thần đột nhiên ghé sát vào tai của cô, tà mị hỏi một câu.

Bề ngoài nhìn trông anh đang quyến rũ cô, nhưng ngữ khí của anh rõ ràng chính là trêu chọc cô.

Nghĩ tới những lời trước khi anh hôn cô, sắc mặt của Thẩm Cửu tái đi vài phần, cắn môi dưới không lên tiếng.

“Cô gái, phản ứng của cô nói cho tôi biết, cô rất hài lòng.” Bàn tay để ở trên eo cô của Dạ Âu Thần di chuyển lên, Thẩm Cửu đột nhiên tức giận: “Buông tôi ra!”

Động tác của Dạ Âu Thần khựng lại, mắt nguy hiểm nheo lại.

“Sao hả? Vừa rồi khi Lục Chiêu ôm cô, không phải rất vui vẻ sao?”

Thẩm Cửu cắn môi dưới: “Anh khi nào nhìn thấy tôi vui vẻ chứ? Tôi bị ép anh không nhìn thấy sao? Dạ Âu Thần, anh nhất định phải chà đạp tôn nghiêm của người khác ở dưới chân như vậy thì anh mới vui sao?”

Biểu cảm trên mặt của Dạ Âu Thần trở lạnh, ánh mắt âm lãnh của anh nhìn chằm chằm cô.

“Cô nhớ kỹ, cho dù Dạ Âu Thần khinh thường chạm vào cô, nhưng trên người cô bây giờ có ký hiệu của tôi, không cho phép người đàn ông khác chạm vào cô.”

“Lần sau, nếu như còn để tôi nhìn thấy cô ở cùng với người đàn ông khác, bị chà đạp dưới chân không phải tôn nghiêm của cô nữa đâu.”

Vứt lời, Dạ Âu Thần buông cô ra, môi mỏng động đậy: “Cút.”

Thẩm Cửu vẫn ngồi trên đùi anh, khi nghe thấy anh nói chữ cút, mặt mày bỗng tái nhợt, rùng mình mím môi.

“Đừng quên thân phận của cô.” Anh lại cảnh cáo một câu.

Cuối cùng, Thẩm Cửu cụp mắt, cái gì



cũng không nói, bình tĩnh ngồi lại chỗ của mình.

Thẩm Cửu về lại chỗ ngồi của mình thì cực kỳ trầm mặc, mặt luôn quay về phía cửa sổ, không thèm nhìn Dạ Âu Thần, nhưng khí tức trên người cô rõ ràng hạ thấp hơn trước rất nhiều.

Sau khi về đến nhà họ Dạ, Lang An đầy Dạ Âu Thần xuống xe trước, Thẩm Cửu cụp mắt đi theo sau.

Dạ Âu Thần không có về phòng, mà đến phòng sách, Thẩm Cửu bèn trở về phòng của mình, tẩy trang tắm rửa, đợi khi cô làm xong tất cả Dạ Âu Thần còn chưa quay lại, vì thế Thẩm Cửu bèn nằm xuống đi ngủ.

Vừa nằm không lâu, điện thoại lại rung lên.

Thẩm Cửu nhìn qua, phát hiện là tin nhắn của Lâm Tuấn.

Lâm Tuấn: “Cửu Cửu, ngủ chưa?”

Nhìn thấy tin nhắn này, Thẩm Cửu vô thức nhíu mày, từ khi ly hôn đến bây giờ anh ta chưa từng nói với cô một chữ, tối nay gặp nhau ở trung tâm thương mại là lần đầu tiên gặp mặt sau khi ly hôn.

Nghĩ đến những chuyện anh ta làm ở trong trung tâm thương mại, Thẩm Cửu nhắm mắt, để điện thoại xuống, không có trả lời.

Một lúc sau, điện thoại lại rung lên.

Lâm Tuấn: Cửu Cửu, chuyện hồi tối ở tung tâm thương mại anh không phải cố ý không giúp em, thật ra là Điệp sắp sinh rồi, anh chỉ có thể thuận theo ý của cô ấy, nếu không động thai khí không tốt, em có thể hiểu cho anh phải không?

Hiểu cái gì? Thẩm Cửu trước đây cảm thấy Lâm Tuấn tốt, nhưng bây giờ lại cảm thấy anh ta thật vô sỉ, đã ở bên một người phụ nữ khác rồi, đuổi cô ra khỏi nhà, anh

ta vậy mà còn hỏi cô có thể hiểu cho anh ta không?

Lâm Tuấn: Ngày mai chúng ta gặp mặt, được không?

Thẩm Cửu vẫn không có trả lời tin nhắn, trực tiếp block số của anh ta, sau đó tắt máy đi ngủ.

Sau khi Dạ Âu Thần quay lại, Thẩm Cửu đã ngủ rồi, hình như có hơi lạnh, cho nên cô quấn chặt chăn, đầu cũng rúc vào trong chăn, gương mặt nhỏ nhắn đều bị che lại.

“Cậu Dạ, tôi giúp anh thay quần áo.”

Lang An sải bước đi vào trong, Lang An không phải người dịu dàng, tiếng đi lại phát ra cũng rất lớn.

Dạ Âu Thần nhíu mày, thấp giọng nói: “Cậu bé tiếng thôi.”

“Hả?” Lang An không hiểu quay đầu liếc nhìn anh, biểu cảm không hiểu

chuyện gì đang xảy ra, âm thanh đó còn rất lớn.

Biểu cảm của Dạ Âu Thần lập tức thay đổi, ánh mắt âm lãnh nhìn anh ta: “Muốn chết à?”

Giọng nói đè xuống rất thấp.

Lang An khi khí lạnh của anh đè xuống làm cho hoảng hốt, nhưng vẫn không phản ứng kịp, nhìn xung quanh, khi nhìn thấy Thẩm Cửu nằm trên sàn quấn thành một cục, anh ta mới phản ứng lại.

Chẳng lẽ anh ta vừa rồi gây ra tiếng quá lớn, cho nên chọc cậu Dạ tức giận?

Vì thế Lang An đi nhẹ chân, quả nhiên, Dạ Âu Thần không có nổi cáu với anh ta nữa, Lang An cuối cùng cũng thở phào.

Khi đang xử lý giúp anh, Lang An không nhịn được nói: “Cậu Dạ đối với cô Thâm. ˆ

“Cậu muốn nói cái gì?”

“Không, không có gì. Tôi muốn nói cô Thẩm bây giờ mang thai rồi, ngủ trên sàn nhà liệu có phải không thích hợp lắm hay không?”

Nghe vậy, Dạ Âu Thần nhíu mày: “Vậy cậu đưa giường của mình cho cô ta?”

Sắc mặt của Lang An lập tức thay đổi, Lục Chiêu chỉ chạm vào vai của Thẩm Cửu, nói mấy câu trêu đùa mà mất đi hợp đồng hàng chục nghìn tỷ, nếu như để Thẩm Cửu ngủ trên giường của anh ta, vậy anh ta sau này còn có thể sống tiếp được không?

Nghĩ đến đây, Lang An khẽ rùng mình: “Không, không cần, vẫn là để cô Thẩm tiếp tục ngủ trên sàn đi.”

Dạ Âu Thần lại trầm mặc, nghĩ đến sự mềm mại từ đôi môi của cô…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.