Tổng Giám Của Ta Không Thể Nào Đáng Yêu Như Thế

Chương 4: Một đêm quá dài, viết tới viết lui không xong [H]




Đây là lần đầu tiên Chung Minh thấy Bạch Cẩn Niên cười, thì ra Bạch Cẩn Niên cười rất đẹp. Chỉ là rất nhanh bị đau khổ che lấp vẻ tươi cười. Bạch Cẩn Niên giơ lên một tay che mắt, cắn chặt môi dưới, thân thể theo động tác của Chung Minh mà cử động nhẹ. Chung Minh kéo tay đang che mắt Bạch Cẩn Niên, không cho trốn tránh, đem tất cả ham muốn của Bạch Cẩn Niên thu vào đáy mắt.


Động tác Chung Minh ngày càng nhanh, Bạch Cẩn Niên nhanh chóng sắp đến đỉnh cực lạc, nhưng Chung Minh lại nhiều lần không cho Bạch Cẩn Niên toại nguyện, mỗi lần nơi đó kẹp chặt ngón tay Chung Minh đều xấu xa dừng lại. Nhiều lần như vậy, Bạch Cẩn Niên không còn một chút khí lực, xụi lơ trên giường mồ hôi nhễ nhại.


"Đứng lên." Nàng biết Bạch Cẩn Niên đã vô lực, càng muốn bắt cô hành động. Bạch Cẩn Niên thấy ngón tay còn trong người mình, xấu hổ vô cùng chống đỡ thân thể. Vì phải đứng lên nên cơ thể di chuyển về phía trước, Chung Minh cũng không động đậy trong khi Bạch Cẩn Niên đang di chuyển, ngón tay lập tức cắm thật sâu, từ trước đến nay không vào sâu như vậy. Bạch Cẩn Niên bị đau, vẫn cắn răng tiếp tục đứng lên.


"Quỳ xuống." Chung Minh nói.


Bạch Cẩn Niên quỳ xuống. Tương tự, ngón tay của Chung Minh vẫn bất động, Bạch Cẩn Niên cong đầu gối, cảm giác đau đớn nơi sâu kính kia kích thích cô, lần này bởi vì vấn đề độ cao nên cô không có cách nào thật sự quỳ xuống.


Chung Minh dựa lưng vào tường đối diện mặt Bạch Cẩn Niên, hứng thú nhìn gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc.


Bạch Cẩn Niên hai tay chống tường, đối diện khuôn mặt Chung Minh, chậm rãi đứng lên.


"Tôi chưa nói đứng lên."


Bạch Cẩn Niên căm tức liếc Chung Minh, trái lại Chung Minh hôn lên môi Bạch Cẩn Niên. Bạch Cẩn Niên trốn tránh lui về phía sau, ngón tay Chung Minh cử động một chút Bạch Cẩn Niên liền cứng người, nhắm đến môi Bạch Cẩn Niên mà hôn.


"Nhanh quỳ xuống." Lại mệnh lệnh.


"Cô phải giết chết tôi sao?"


"Không phải cô mong muốn tôi giết chết cô sao?"


Bạch Cẩn Niên sững sờ một chút, tự giễu cười lạnh một tiếng, nhưng thật sự không quan tâm tiếp tục quỳ xuống. Ngón tay Chung Minh bị ép đến đau, theo cơ thể Bạch Cẩn Niên hạ xuống. Ngón tay rõ ràng rất đau làm Chung Minh đổ mồ hôi lạnh, nhưng lại có một loại tâm tình vui sướng từ ngực toát ra. Ngón tay Chung Minh còn đau như vậy, nhìn Bạch Cẩn Niên như vậy chắc bên trong còn đau hơn.


Bạch Cẩn Niên như trước chống vào tường phía sau Chung Minh, cúi đầu. Tóc che mặt không thấy được biểu tình của Bạch Cẩn Niên.


"Ngẩng đầu nhìn tôi." Chung Minh kéo tóc ép buộc cô ngẩng đầu.


Kéo tóc che mặt Bạch Cẩn Niên, nàng nâng khuôn mặt Bạch Cẩn Niên lên, nhìn thấy nước mắt của Bạch Cẩn Niên.


"Rất đau." Chung Minh hôn nước mắt Bạch Cẩn Niên, một bên ân cần thăm hỏi, một bên không tha vết thương, động tác lại tiếp tục.


Bạch Cẩn Niên dường như muốn quỳ xuống, bị Chung Minh chơi đùa đến rụng rời, đối với nụ hôn của Chung Minh đã không còn chút phản ứng.


"Tôi mệt." Chung Minh ôm lấy gáy cô, dùng trán tựa vào trán cô nói. "Tự cô tới lấy vui sướng cho mình đi."


Bạch Cẩn Niên không hiểu, Chung Minh chỉ chỉ ngón tay lên trần nhà.


Mặt Bạch Cẩn Niên lập tức nhiễm hồng, Chung Minh càng nhìn càng vui vẻ.


"Trước cũng đã tự nhấm nháp chính mình, bây giờ còn thẹn thùng cái gì." Chung Minh ngồi Bạch Cẩn Niên quỳ, độ cao này vừa vặn có thể dễ dàng cắn đầu ngực Bạch Cẩn Niên. Bạch Cẩn Niên dù không đầy đặn, nhưng cũng rất tốt, chỗ này làm Chung Minh yêu thích không thôi.


Bạch Cẩn Niên nhận lệnh, di chuyển cơ thể lên rồi lại hạ xuống. Ngón tay của Chung Minh bị ngậm vào thả ra liên tục, lại không hài lòng, vỗ vỗ mông Bạch Cẩn Niên nói: "Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút."


Bạch Cẩn Niên giống như không thích động tác này của Chung Minh, nhưng không nói gì, cắn răng tiếp tục.


Dần dần, âm thanh xấu hổ vang lên, nơi tư mật nuốt lấy ngón tay Chung Minh, đôi mắt trở nên mơ màng, eo rõ ràng là không còn khí lực nhưng không thể dừng lại.


"Có thể ngừng." Lại là muốn đến thì bị hô dừng.


Bạch Cẩn Niên thờ phì phò, bất đắc dĩ giữ lấy vai Chung Minh, dường như rơi vào trong lòng ngực Chung Minh.


"Rất muốn phải không?" Chung Minh lại hôn cô.


Bạch Cẩn Niên không nói lời nào, hoàn toàn không có khí lực cự tuyệt.


"Bạch Cẩn Niên, cô nói muốn, tôi lập tức thỏa mãn cô, nếu không một đêm này tôi sẽ làm cho cô cầu mà không được."


"Cô...." Bạch Cẩn Niên vô lực mắng, "Vô sỉ."


Chung Minh lớn như vậy, thật sự là lần đầu tiên bị từ này ân cần thăm hỏi. Có cảm giác muốn té ngã.


"Thế nào? Muốn cầu xin tôi hay không?" Chung Minh lại một lần mê hoặc Bạch Cẩn Niên.


Bạch Cẩn Niên không lên tiếng, Chung Minh dễ dàng đem cô áp đảo, nơi kia nhanh chống bị xâm chiếm, động tác thình lình xảy ra khiến Bạch Cẩn Niên kinh ngạc một chút, thời gian tạm nghỉ quá ngắn làm cho Bạch Cẩn Niên vô lực chống đỡ cảm giác đáng sợ, trong lúc nhất thời thốt ra:


"Không nên..."


Một tiếng kêu này làm cảm xúc Chung Minh khó kiềm chế, cả người tiến tới đè Bạch cẩn niên xuống giường, kéo hai chân Bạch Cẩn Niên lên vai mình, toàn lực tiến công. Phần eo Bạch Cẩn Niên gần như tách khỏi mặt giường, gắt gao nắm lấy mép giường, cũng không còn lý trí và khí lực, âm thanh rụt rè không ngừng từ miệng phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng, lúc này đây Bạch Cẩn Niên thật sự muốn tới....


"Vẫn không muốn." Lúc này lại bị cắt đứt, Chung Minh cười dừng động tác.


Bạch Cẩn Niên quả thật sống không bằng chết, muốn đem mặt chôn vào cơ thể. Chung Minh cảm nhận được thân thể Bạch Cẩn Niên giãn ra, lại tiếp tục động tác. Như vậy lặp lại, sắp tới sẽ ngừng, Bạch Cẩn Niên không ngừng bị giày vò, giọng nói như vỡ vụn:


"Không cần làm như vậy..."


"Vậy cô xin tôi."


"Xin, cô."


"Xin tôi cái gì?"


"Xin cô.... Tất cả cho tôi."


Chung Minh vỗ vỗ mặt Bạch Cẩn Niên: "Nếu như cô muốn."


Cuối cùng, Bạch Cẩn Niên không còn liêm sỉ liên tục thở gấp, âm thanh kia lọt vào tai, Chung Minh thầm nghĩ, làm cho người dưới thân tổn hại trong tay mình là được rồi.


Chất chứa rất nhiều nên khi cảm xúc được giải phóng khiến Chung Minh thật sự kinh hãi, không nghĩ tới Bạch Cẩn Niên có loại bản lĩnh truyền thuyết này, mật ngọt bắn khắp tay Chung Minh.


Bạch Cẩn Niên thở hổn hển đến lợi hại, Chung Minh hạ thấp thân mình đè lên Bạch Cẩn Niên đem theo chất lỏng đặt trước mặt cô nói: "Nhìn xem thứ mà cô cho tôi, phải nếm thử một chút hương vị của chính mình chứ?"


Không có phản ứng, Chung Minh liền mở môi Bạch Cẩn Niên mạnh mẽ tiến vào.


"Liếm." Chung Minh nói.


Bạch Cẩn Niên ngoan ngoãn đưa lưỡi đến, chậm rãi quấn lấy, giữa hai chân mày là vẻ mặt không vui.


"Cô bao nhiêu tuổi?" Chung Minh hỏi.


Miệng bị ngăn chặn nên Bạch Cẩn Niên căn bản không thể mở miệng. Chung Minh một bên hỏi một bên tiến càng sâu, Bạch Cẩn Niên ngực phập phòng kịch liệt, phát ra âm thanh nôn mửa làm Chung Minh rất hài lòng.


"Bao nhiêu? À?" Chung Minh lấy tay ra, nghe Bạch Cẩn Niên ho khan, mở ra hai chân đang bám trên eo Chung Minh.


"Với cô có liên quan gì." Bạch Cẩn Niên tuy là vô lực, nhưng vẫn từ chối trả lời Chung Minh.


"Tôi thích người lớn tuổi. Tra tấn người lớn tuổi sẽ làm tôi đặc biệt có cảm giác thỏa mãn. Tôi nghĩ cô cũng không muốn bị người nhỏ tuổi khi dễ, có phải cảm thấy thẹn đúng không?"


Bạch Cẩn Niên trầm mặc một hồi, nói: "Hai mươi tám."


"Nhìn không ra, giống như mới hơn hai mươi một chút." Chung Minh cười nói, "Rất khéo, tôi nhỏ hơn cô ba tuổi. Nói như vậy, có phải càng thỏa mãn xu hướng thích bị hành hạ của cô?"


Bạch Cẩn Niên không nói lời nào, hai mắt nhìn lên trần nhà xa lạ, đang suy tư về cái gì đó.


Chung Minh chà đạp môi Bạch Cẩn Niên, hôn sâu cướp đi hô hấp của cô: "Đừng nóng vội, tôi sẽ không dễ dàng buông tha cô như vậy, nhất định sẽ làm cho cô được vui vẻ tới cùng. Đêm nay dài đằng đẵng, tôi một chút buồn ngủ cũng không có. Cô cũng như vậy phải không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.