An ủi này nọ rồi, hai người mới dần dần thật sự vào trạng thái.
Ngô Diệc Phàm đẩy Lộc Hàm ngã xuống giường, trêu chọc từ trên xuống dưới, vuốt chỗ này sờ chỗ kia, ghẹo cho Lộc Hàm khó chịu trừng hắn, mắt ngấn nước.
“Cô nương, đến hầu hạ cho đại gia thoải mái nào ~”
Ngô Diệc Phàm dùng mặt liệt nói vậy.
“Ngô Diệc Phàm!”
Lộc Hàm tức giận lườm hắn một cái: “Anh còn xem mấy thứ tầm phào đó hả… Học gì không học, chỉ biết học mấy lời thoại cẩu huyết đó.”
“Hừ.”
Ngô Diệc Phàm không hài lòng, thấp giọng rầm rì, cũng không phản bác gì nhiều.
Dù sao vợ đẹp nằm trước mặt như vậy mà còn muốn chọc người ta giận, lỡ bị đạp một phát xuống giường thì mệt…
“Nhanh lên một chút, muốn làm gì thì làm lẹ đi, em đói muốn chết rồi đây này.”
Lộc Hàm vươn tay nhéo nhéo tai Ngô Diệc Phàm, vẻ mặt không nhịn được giục.
“Vợ ngoan, anh lập tức đút em ăn no!”
Nói xong mấy lời này, Ngô Diệc Phàm không hiểu sao lại cảm thấy hưng phần.
Hắn lật người Lộc Hàm, để cậu nằm quỳ sấp trên giường.
Có chút thẹn, may là Lộc Hàm chôn mặt vào gối, nên hắn cũng không thấy được gương mặt đỏ rực của cậu.
Hai gò tuyết trắng nộn nộn, ở giữa cất giấu lối vào bí mật.
“Ôi chao, màu hồng nè…”
Ngô Diệc Phàm dùng ngón tay chọc chọc, vẻ mặt khờ dại cảm thán.
“Anh muốn chết hả Ngô Diệc Phàm!”
Lộc Hàm suýt nữa xù lông.
Cái tên thần kinh thô này!
“Sao lại mắng anh…”
Ngô Diệc Phàm còn có chút ủy khuất, hắn rút ngăn kéo đầu giường ra bộ công cụ đã chuẩn bị sẵn từ lâu.
Gel bôi trơn này nọ định dùng trên người người yêu.
Lộc Hàm khó chịu quyệt cái mông đang chờ, cũng cảm giác được ngón tay mang theo chất dịch lạnh lẽo đi vào, một lần đưa vào trong huyệt.
“Ưm… Anh nhẹ một chút đi.”
Lộc Hàm bị đâm một cái, giọng điệu không nhịn được mang chút xuân sắc.
“Miệng nói không được, thân thể lại rất thành thật a.”
Ngô Diệc Phàm vô ý thức lại mở miệng nói.
“Anh im miệng!”
Lộc Hàm hắc tuyến.
“… Nga.”
Bị Lộc Hàm mắng, Ngô Diệc Phàm tạm thời vứt bỏ hết mấy thứ linh tinh trong đầu, toàn tâm toàn ý lấy lòng người yêu.
Kĩ thuật của hắn tuy rằng ngây ngô, nhưng tâm tư không muốn làm Lộc Hàm đau trơ trọi nhẵn nhụi ra đó, bởi vậy toàn bộ quá trình mở rộng cũng không quá khó chịu.
Theo ngón tay chầm chậm ra vào, Lộc Hàm cũng dần rên rỉ.
Ngô Diệc Phàm cũng không phải Liễu Hạ Huệ*, vợ rên mê người đến vậy, đương nhiên phải là lập tức xách thương ra trận.
Hắn để quy đầu to lớn ở huyệt khẩu, chậm chậm cọ xát, còn để cho Lộc Hàm một chút thời gian thích ứng.
“Hàm Hàm, anh muốn vào ~”
Mẹ nó, giọng điệu vui như vậy là muốn quậy cái gì?
Tuy trong lòng thổ tào, nhưng Lộc Hàm lúc này cũng là dục hỏa đốt người, hận không thể lấy gì đó lắp đầy thân thể trống rỗng.
Cậu giấu đầu hở đuôi lắc lắc cái mông ra sau, đẩy sát vào thằng bé lớn của Ngô Diệc Phàm hơn.
“Mau… Mau vào…”
Cảm nhận được lời mời chân thành của vợ, Ngô Diệc Phàm đẩy thắt lưng một cái, hung khí cắm vào.
Thắt lưng Lộc Hàm mềm nhũn, chỉ cảm thấy bên trong tràng đạo bị kéo giãn ra, cảm giác thật đầy.
Theo bản năng, không cần ai hướng dẫn, Ngô Diệc Pham nắm hông Lộc Hàm, bắt đầu đưa đẩy.
Tư thế từ đằng sau đúng là rất tiện.
Ngô Diệc Phàm vừa vận động, vừa cúi người xuống hôn lên gáy Lộc Hàm, cảm nhận được nơi kết hợp, cũng nghe được tiếng tim đập của đối phương, như lạc vào chốn tiên cảnh.
“Biểu tình gì thế này?”
Làm xong, Lộc Hàm tựa thân thể phủ một tầng mồ hôi mỏng vào lòng Ngô Diệc Phàm, không hiểu mà vươn tay nhéo nhéo mặt hắn.
“Hàm Hàm…”
Ngô Diệc Phàm có chút ngắt ngứ, biểu tình hơi xấu hổ: “Cám ơn em đã chấp nhận anh.”
“Anh đang nói gì vậy?”
Trực giác nói đường não của Ngô Diệc Phàm lại trật khỏi đường ray rồi, Lộc Hàm bất đắc dĩ, nhưng vẫn dịu dàng nhỏ nhẹ khuyên bảo: “Sao vậy? Có gì cứ nói với em, đừng giấu trong lòng, ngoan.”
“Không phải tiểu công bình thường đều… rất lâu mới bắn sao?”
Ngô Diệc Phàm thẹn thùng nói: “Còn có, còn có một đêm bảy lần này nọ…”
“Cái gì vậy, tiểu thuyết đều là gạt người hết đó, anh đừng có tin.”
Lộc Hàm buồn cười, thầm than sao mình lại yêu phải một kẻ dở hơi thế này, đành phải thẳng thắn: “Hưm, phương diện kia của anh… mạnh nhất, em lấy tính phúc nửa đời sau của mình ra thề đó.”
“Thật sao?”
Mắt của Ngô Diệc Phàm thoáng cái liền sáng lên.
Không thể không nói, vừa rồi đúng là có chút đả kích lòng tự trọng nam nhi của hắn.
Dù sao trong tiểu thuyết, vai nam chính thường mấy tiếng đồng hồ mới bắn, như thể là máy đóng cọc không cắm điện dạng người vậy.
“Thật mà.”
Trải qua chuyện ‘vui vầy cá nước’ hòa hợp, bây giờ Lộc Hàm thấy Ngô Diệc Phàm càng ngày càng thuận mắt, hôn lên môi hắn một cái, cười tủm tỉm khen: “Anh siêu cường, em yêu anh chết mất.”
“Vậy… Vậy thêm một lần nữa nha.”
Ngô Diệc Phàm vòng tay ôm lấy cậu, tính khí trong quần mơ hồ sống lại.
Lộc Hàm ôm cổ hắn, mắt ngậm cười, rõ ràng mang vẻ tán dương.
Vì vậy, luận lí thành chương, ư ư a a thêm một hồi nữa, bọn họ lại lần lượt bắn.
Trong lúc làm tình, Lộc Hàm rất chiều Ngô Diệc Phàm, không mang áo mưa, cho phép bắn vào trong, thân thể của cậu không chút cố kị mà mở ra với người yêu, bởi vì cậu biết rõ Ngô Diệc Phàm sẽ không làm tổn thương mình.
Ôm người vào phòng tắm, Ngô Diệc Phàm tỉ mỉ tẩy rửa cho Lộc Hàm.
Nếu như không lấy tinh d1ch trong cơ thể ra thì ngày mai có thể sẽ đau bụng, (tự nhận) là một công tốt nhất trần đời, Ngô Diệc Phàm tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.
Vốn đói bụng, lại vận động lâu như vậy, cuối cùng hai người nằm lăn ra, gọi đồ ăn ngoài.
Tiểu ca gia đồ ăn tới rất nhanh.
Ăn xong một phần cơn đùi gà, Lộc Hàm thỏa mãn xoa bụng nằm trên sofa, Ngô Diệc Phàm thì ngoan ngoãn đi dọn bát đũa.
“Vợ, em thơm quá đi.”
Một lát sau, Ngô Diệc Phàm lại lân la bò đến.
“Đêm nay không được làm nữa.”
Lộc Hàm cảnh giác liếc mắt nhìn hắn, oán giận nói: “Mông em hình như sưng lên rồi…”
“Vậy anh để em nghỉ một chút, rồi làm một chút thôi nha.”
Ngô Diệc Phàm vươn tay ôm Lộc Hàm, ủy ủy khuất khuất cúi đầu hôn vành tai cậu.
“Còn nhiều thời gian mà, không nên dồn hết một lần như thế ~”
Lộc Hàm vỗ tay hắn, ra vẻ trưởng bối mà tận tình khuyên bảo.
“Nga…”
Ai ngờ sáng hôm sau, Lộc Hàm còn chưa tỉnh dậy, cảm thấy sau huyệt lạnh lẽo, rầm rì vài tiếng, vừa định xoay người kháng nghị thì đã bị đâm vào.
“Vợ, anh muốn em.”
Tiểu huyệt tối qua vừa bị chà đạp vẫn chưa hoàn toàn khép kín, Ngô Diệc Phàm theo gel bôi trơn đi vào, biểu tình rất thỏa mãn.
“Đệt… Ngô Diệc Phàm anh mới sáng sớm đã… A… Động dục rồi… Cầm thú…”
Trong cơn khoái cảm mãnh liệt, ý thức của Lộc Hàm dần thanh tỉnh, rất nhanh lại bị kéo vào cảnh giới mê say.
Cậu không tiền đồ mà dùng chân ôm lấy hông của Ngô Diệc Phàm, hùa theo tần suất của hắn.
Cả phòng xuân sắc tràn lan, cũng may rèm cửa còn đóng kín.
Chờ đến khi tinh d1ch nóng hổi bắn vào, Lộc Hàm còn chưa lên tiếng, đã bị Ngô Diệc Phàm ôm vào lòng, tính khí nửa mềm đi vẫn còn trong người, chủ nhân của nó không chịu rút ra.
“Ưm… Muốn ở trong.”
Ngô Diệc Phàm cọ cọ gò má của cậu, cảm khái nói: “Thật thoải mái.”
Lộc Hàm cảm thấy sớm muộn gì mình cũng tinh tẫn nhân vong: “…”
Ngô xử nam vừa khai trai đã được hưởng qua tư vị tuyệt vời, đương nhiên luyến tiếc cảm giác tốt đẹp đó.
Vì thế, trong suốt ba ngày nghỉ, Lộc Hàm đều ở trong phòng để cho ai kia nghiêm túc ‘cày bừa’.
A-men..