Tôi Yêu Chị Thì Có Sao Chứ

Chương 46: 46: Tạm Xa Nhau Một Thời Gian





"Sao vậy ?" Lúc này Châu Mãn Kì mới gỡ bỏ mắt kính cận đang đeo xuống bàn, giọng nói cũng chẳng mấy cau có như nhiều lần trước chỉ trầm lắng hơn
"Em chẳng quan tâm anh gì cả" Băng Thiệu Huy chưa vội rời khỏi cơ thể Châu Mãn Kì, đặt đôi bàn tay ngày nào cũng gõ phím của cô vào gò má anh thể hiện sự cưng chiều độc sủng
Sự yêu chiều này thoắt cũng khiến Châu Mãn Kì mũi lòng, cô cười trừ lặng lẽ ngắm anh bao nhiêu muộn phiền trong lòng thổi một hơi đã biến mất tăm tích, Mãn Kì ngã người ngay ngắn vào ghế đẩy khẽ vuốt mái tóc anh nhè nhẹ
Dạo gần đây mùi thuốc nồng nặc bên người đã nằm trong danh sách đỏ quý hiếm và gần như đã tuyệt chủng, Châu Mãn Kì hằng ngày đều cảm nhận được mùi hương từ mái tóc nam tính kiêu hãnh ngào ngạt mỗi khi nằm trên giường
Thiệu Huy không có thói quen dùng nước hoa thế nên mùi tóc bay bổng nhẹ nhàng, mọi khi ngửi thấy đều rất dễ chịu mà không bị lấn áp bởi thứ gì cả
Giống với anh, Châu Mãn Kì vương vấn trên người mùi hoa cúc dại giản dị, cô sử dụng tinh dầu hoa cúc dại từ nhỏ nhờ thói quen của bà nội Vương thường xuyên chăm chút, ngày đầu tiên nằm chung giường với cô Thiệu Huy mới nhận ra mùi hương này, nó khó tìm nhưng một khi đã nhận ra nó sẽ mê đắm mà quên đường về

"Mãn Kì, anh sắp qua Mỹ"
Bao quanh con người họ là sự im lặng thấu đáo quan sát đối phương, đáng tiếc sự im lặng đột ngột dừng lại do câu nói bỡ ngỡ của Băng Thiệu Huy
"Chuyến đi này chắc là 4 năm"
Điều gì nghe cũng đã nghe, Châu Mãn Kì trong lòng bỗng thắt chặt đau điếng tưởng chừng như không thở nổi, cô biết tình cảm là thứ không thể cho đi được, ích kỉ cô chấp nhận
Cô và anh chưa từng chia tay cớ sao nghe xong lòng cô lại não nề như dự báo tiếp theo sẽ là sóng gió không nguôi, Châu Mãn Kì với tay tìm đến cốc nước uống một ngụm đầy khổ nhọc, bình thản hỏi
"Tại sao anh lại qua Mỹ ?"
"Anh du học" Băng Thiệu Huy cố thẳng thừng trả lời để xem xét biểu cảm trên khuôn mặt thanh tao của cô
Khuôn mặt thon gọn sa sầm tối u ám như nhũng gì anh đoán, tự nghĩ đến cảnh tượng xa cô hoặc anh thì tay chân đã bủn rủn, tin tức bất ngờ ập đến Châu Mãn Kì chưa định hình được gì mồ hôi chảy như xối nước ào ào
Biết rằng điều kiện học tập ở nước mình nhiều lĩnh vực hạn chế hơn nước Mỹ hoa lệ, Châu Mãn Kì tâm tư muốn rứa dao cho chảy thật nhiều máu để ngăn cản anh đi, tính chiếm hữu cao đến như vậy mà vẫn cố bình thản ra ngoài Châu Mãn Kì cô đúng là người lòng dạ hẹp hòi
"Chừng nào anh đi ! ?"
"Hết tháng 11"

Đang là tháng cuối tháng chín tức còn hai tháng chẳng dài chẳng ngắn Thiệu Huy và Mãn Kì rời xa nhau, nuối tiếc ngập tràn trên cổ họng Châu Mãn Kì cô rụt bàn tay đang đặt trên mái tóc anh xuống mặt bàn tìm kiếm kính cận, cô đeo nó vào rồi trở lại với luận cương thuyết trình sắp tới cho ngày mai
Băng Thiệu Huy chua xót nhìn dáng vẻ không mấy đả động gì tới, chuyến đi này ắt hẳn sẽ rất lâu mới có thể nhìn thấy chị ngáo ngơ người thật việc thật như bây giờ
Từ lâu anh đã yêu mến với lĩnh vực kinh doanh xuất bản, mấy hôm trước người chú họ hàng là em trai của bố từ xứ sở cờ hoa trở về vô tình biết được tài năng của anh nên mở lời tiếp đón anh du ngoại sang nước ngoài
Lúc đầu có hơi đắn đo vì người anh ở nước ngoại nhưng tâm anh ở nước mình, khoảng cách chênh lệch còn lớn hơn khi lỏng lẻo nghe Tô Nhược Lam bêu rếu tin Châu Mãn Kì có tình cảm với giáo sư Sở Trạch
Và rồi một cái gật đầu chấp nhận vào ngày cuối chú anh ở lại nước, anh suy đi nghĩ kĩ rồi, anh muốn qua nước ngoài để trưởng thành hơn thay vì liên tiếp hành động trẻ con khiến trong lòng cô buồn bực, trước đây anh cả cũng trẻ con như anh và giờ đây hạnh phúc cùng chị dâu lớn Ngọc Nhã.

Thiệu Huy không tin thời gian anh dành ra lại không thể đổi lấy một đời an nhiên cùng Châu Mãn Kì
"Thiệu Huy à"

Chất giọng có chút ngơ ngác của cô nhẹ bổng vang lên, từ đằng sau Băng Thiệu Huy chỉ có thể quan sát được bóng lưng run rẩy đáng thương của Châu Mãn Kì
"Anh cứ đi đi.

Em ở nước mình sống yên ổn đợi anh về, miễn là chúng ta còn yêu cho dù anh ở lại Mỹ mười năm hay hai mươi năm em vẫn chờ"
Băng Thiệu Huy xúc động ôm chầm lấy Châu Mãn Kì vừa thương vừa yêu cái con người hiểu chuyện, chỉ bốn năm thôi anh sẽ trở thành một người đàn ông chững chạc khác xa cậu nhóc miệng còn hôi mùi sữa như hiện tại, lúc đó quay về Băng Thiệu Huy và Châu Mãn Kì ấp ủ một dự định tương lai an nhiên vui vẻ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.