Tôi Vốn Lương Thiện

Chương 7: Đại Liên




Dịch: Minovan

Tập đoàn Trung Thiên trong giới vốn nổi tiếng với đãi ngộ rất tốt. Tôi chỉ biết tập đoàn này làm về bất động sản, đầu tư vào các trung tâm thương mại, nhưng chi tiết hơn thì lại không rõ lắm. Nói cho cùng, tôi chỉ biết người ta nhận tiền thưởng cuối năm đến mức gãy tay nhưng lại không biết cụ thể công việc của họ như thế nào hay là phí sinh hoạt tiêu chuẩn của họ ra sao.

Tôi cho rằng Lâm đại nhân đang muốn dựa vào cây cao bóng cả, mà cây đại thụ này lại còn cành lá tươi tốt, tất cả mọi người đều có thể cùng hưởng mát.

Cho nên tôi nhanh chóng chân chó nhìn cô ta gật đầu một cái: Xin chào quản lý Vương.

Quản lý Vương cũng mỉm cười với tôi: Gọi Kelly là được rồi.

Đến sân bay Đại Liên, vừa hay gặp một đoàn du lịch đang phát bản đồ miễn phí, tôi thấy vậy cũng muốn xen vào bên trong để giành một tấm. Lâm Tư Thông từ phía xa khinh bỉ nhìn tôi, hận không thể vẽ một đường phân rõ giới hạn phạm vi với tôi. Tiểu quỷ, cũng đã tới Đại Liên rồi, chẳng lẽ lại để vụt mất cơ hội du lịch này sao?

Lâm đại nhân xoa xoa đầu của nó một chút rồi ý bảo tôi đến nghe chỉ thị. Tôi hớt hải đi đến bên cạnh anh ta chăm chú lắng nghe.

Lâm đại nhân chỉ nhướng nhướng lông mày, chỉ chỉ đứa bé: Cô giúp tôi đưa Thông Thông đến khách sạn check in trước, tôi và quản lý Vương tự đến chỗ hội nghị luôn.

Mắt tôi giật giật, không thể làm gì khác hơn đành tuân mệnh. Khó trách tôi không biết schedule cụ thể, thì ra tôi thực sự đi theo để làm bảo mẫu thật.

Lúc đến khách sạn, Lâm Tư Thông thản nhiên lấy từ trong cặp sách ra một chiếc đầu DVD cực mê người, sau đó nhét một chiếc đĩa vào. Không lâu sau liền truyền đến một tiếng: Bởi vì sự thật chỉ có một!

Chu Lâm Lâm từng nói tôi giống hệt với Conan đi tới đâu thì chỗ đó lại có người chết. Bình thường tôi không thích phim hoạt hình, hôm nay lại không có việc gì làm, đành phải ngồi xem vị thần Conan kia trong phim làm thế nào mà có thể hại chết người.

Tiểu tử kia vừa nhìn đã biết ngay là một fan cuồng Conan, mỗi khi Conan mở to đôi mắt lấp lánh thông minh của mình mà nói, “Thì ra là thế”, là ánh mắt của tiểu tử kia còn mở lớn hơn, thậm chí còn quên ăn luôn cả khoai chiên trên tay. Chờ đến lúc chúng tôi hoàn toàn tiêu diệt sạch hai túi lớn Poca ở trong phòng khách sạn, thì ngay lập tức tôi đã không còn động lực nào để xem Conan nữa, tôi ở trong phòng đi đi lại lại, đi tới đi lui, đi ra đi vào, cực kỳ buồn bực.

Lâm Tư Thông đang xem phim cũng không nhịn được mà quay đầu trừng tôi một cái. Tiểu tử này thật giống với ba nó, căn cứ vào sự hiểu biết với ba cậu ta, tôi rất nhanh đã đọc hiểu được ánh mắt mà cậu ta đang cố nói với tôi: Nếu cô muốn gây rối thì xin mời tự mở cửa đi ra ngoài đi.

Nhưng tất nhiên lực sát thương của tiểu tử kia không thể nào lợi hại bằng ba cậu ta rồi. Dù sao ba cậu ta mới là vua, mới là người phát tiền lương cho tôi. Cho nên tôi không thèm nhìn ánh mắt kia của thái tử gia, ngồi xuống bên giường mở miệng hỏi: Thông Thông, cháu có thấy cô giống chị Ran không?

Ánh mắt của Lâm Tư Thông mang sự chế giễu cùng cực, liếc mắt nhìn tôi, sau đó xuỳ cười một tiếng, lắc đầu, lại tiếp tục xem TV.

Tôi đã quá quen với cái việc bị đối xử như thế này của nhà họ Lâm rồi, cho nên tôi không có chút mảy may tức giận, trái lại càng có thêm hứng thú nói: Thông Thông, cô nghĩ cháu rất giống với Conan, nếu như mặc âu phục màu lam giống của Conan, lại đeo thêm chiếc nơ màu hồng, tay đeo một chiếc đồng hồ, thì chính là một Conan bằng da bằng thịt trên đời này ấy.

Lâm Tư Thông nhấn nút tạm dừng lại, trực tiếp thay đổi trọng tâm câu chuyện của tôi: Conan vốn tồn tại.

Tôi không chịu từ bỏ mà nói tiếp: Thông Thông, bây giờ rất lưu hành cosplay mà. Lần tới cô Ran này sẽ cùng cháu chơi cái này. Nhưng ngày hôm nay chúng ta thật vất vả mới đến được Đại Liên, nếu không ra ngoài chơi thì thật đáng tiếc.

Tiểu tử kia nghiêng đầu một chút, nói rằng: Có thể đi ra ngoài chơi, thế nhưng mấy nơi kia cháu đều đi qua rồi, chỉ có “Discoveryland” là chưa đi, cô đưa cháu đi đi.

Tôi còn không biết “Discoveryland” là cái gì, nhưng nghe cũng giống như với công viên Hải Dương hoặc là khu Thiên Văn cho nên liền vui vẻ đồng ý, trong lòng nghĩ thầm Lâm Tư Thông so với ba cậu ta có vẻ dễ thuyết phục hơn. Thái tử gia dù sao vẫn còn non lắm.

Sự thực chứng minh, Lâm Tử Thông kia so với ba của nó còn độc ác hơn rất nhiều. Nếu như mọi người từng nhìn thấy qua một người mặc office lady, đồ đi làm bình thường, chân đi thêm một đôi giày cao gót 6 cm, trên lưng còn đeo một chiếc cặp sách Conan, xuất hiện ở Thung lũng Vui Vẻ(Happy Valley) trong Discoveryland, thì mọi người không nên kinh sợ đâu, đó chính là kẻ bất tài tôi đây.

Cuối cùng tôi cũng biết vì sao tên tiểu tử này chỉ còn mỗi một nơi này là chưa từng đến. Trong này toàn là mấy trò vô cùng kích thích, gì mà xe trượt núi, rồi vòng tròn rơi tự do chứ, đều là mấy cái trò mà cả già cả trẻ đều không thích hợp để chơi, thảo nào chưa ai từng đưa nó tới đây. Tôi nghĩ nếu như Lâm đại nhân mà biết tôi dẫn nó tới cái chỗ này, có khi nào anh ta sẽ không trả tiền làm thêm giờ cho tôi nữa hay không?

Vì vậy, tôi đứng ở cổng công viên làm công tác tư tưởng với Lâm Tư Thông: Thông Thông này, cháu bây giờ còn nhỏ tuổi, không biết rằng thời gian tới trong đời mình còn có thể gặp những thứ kích thích hơn thế này gấp trăm lần, bị bạn gái đá này, bị sếp tổng đuổi đi này, thế nên so ra thì cái loại trò này thuần tuý đúng là lừa gạt người ta, kích thích như vậy có vẻ cấp thấp quá? Chúng ta đều là những người biết nên theo đuổi cái gì, không nên theo chân bọn họ chứ….

Cô, nếu như cô có sợ, có thể nói thẳng. Tiểu tử kia hai tay đút vào trong túi quần, dựa vào thân cây, còn tỏ vẻ cool giống y hệt Shinichi Kudo vậy. Tôi thấy đứa trẻ này chắc là xem Conan quá nhiều rồi, tưởng rằng chỉ cần dựa vào một cái vật gì hình trụ, cúi đầu trầm tư một chút hoặc là lạnh lùng một chút là có thể giống hệt thần thái đó. Tôi vì muốn đả kích đứa bé này mà tỏ ra ỉu xìu ngồi dưới đất, nói với nó: Lâm Tư Thông, cháu đừng cho là cô giống với Ran, mà lại tẩu hoả nhập ma thích cô đấy, cô cũng không muốn loạn luân đâu.

Tiểu gia hoả kia ngay tức khắc lại trở thành Mori Korogo, vẻ mặt phiền não gãi gãi đầu. Có điều nó cũng coi như có lòng, mua cho tôi một chai nước khoáng Wahaha, ngồi im một chỗ bên cạnh nhìn tôi uống nước, sau đó cực kỳ nghiêm chỉnh nói: Cô không giống chị Ran đâu, cô giống cái chị Suzuki Sonoko suốt ngày kêu la ầm ĩ kia ấy.

Tôi chỉ ừng ực uống nước không để ý đến tiểu tử kia nữa. Việc nhớ tên vốn là một trong những việc yêu cầu cao đối với công việc của tôi, từ việc nghe điện thoại, mà nhanh chóng đoán được giọng nói ở đầu dây bên kia là khách hàng hay là bạn bè, nếu như là bạn bè, tôi lại càng phải thuận lợi tìm tòi tên của đối phương và công việc chức vụ của người ta ở trong đầu, cuối cùng tôi còn phải căn cứ theo mức độ quan tâm của Lâm đại nhân với người kia, mà từ chối trước với một vài khách hàng không quá quan trọng một cách thích hợp. Nói tóm lại, chính là một công việc giống y hệt tú bà của thanh lâu thời xưa, thay hoa khôi của mình bắt chuyện với khách hàng, tuỳ người mà tiếp đón. Trong tất cả các công ty nước ngoài hợp tác với công ty chúng tôi, thì tôi thích nhất là công ty Hàn Quốc, bởi vì tên của họ phần trăm trùng lặp lại rất cao, hơn nữa cũng ngắn giống hệt tiếng Trung, khó nhớ nhất chính là tên của người Nga, nhớ tên của bọn họ không khác gì bắt tôi phải nhớ 10 số lẻ sau dấu phẩy của số Pi vậy.

Cho nên mặc dù buổi sáng nay tôi có ngồi xem Conan một tiếng đồng hồ với Lâm Tư Thông thôi, ngoại trừ mấy cái tên xuất hiện nhiều lần trong phim ra, chỉ cần mấy người phối hợp diễn còn lại, tên vượt quá hai từ trở lên là tôi đều không có ấn tượng, càng không có cách nào mà phán đoán xem người này có giống mình hay không.

Tiểu tử kia dừng lại một chút, sau đó bình tĩnh nói: Nhưng mà ba cháu thích mấy người như Suzuki Sonoko.

Vừa nghe xong câu nói kia, nước vừa uống vào trong miệng liền phun một đường cực kì đẹp mắt vào thẳng mặt của Lâm Tư Thông.

Tiểu tử kia tức giận nhìn tôi, từ trong cặp sách lấy ra một tờ giấy ăn, vừa lau mặt vừa nói: Cô đừng cho rằng ba cháu thích Suzuki Sonoko, là cô có thế hành động quá phận giống chị ta được! Cô là voi Thái Lan à?!

Tôi nghĩ, Lâm Tư Thông này mới 7 tuổi mà đã có được bộ dạng này, chờ đến sau này nó 20 tuổi không biết sẽ trở nên như thế nào nữa.

Lúc đón xe để trở về thì trên đường đi lại bị tắc đường. Tôi nhìn vô số cuộc gọi nhỡ của Lâm đại nhân trong điện thoại, không khỏi có chút do dự. Tôi lại quay ra nhìn Lâm Tư Thông đang nằm ngủ ngon lành bên cạnh, ngẫm lại đúng là hổ dữ cũng không ăn thịt con, cho nên không thể làm gì khác hơn là đành lay nó tỉnh lại, bảo tên tiểu tử kia gọi điện thoại về cho Lâm đại nhân, lại còn dặn đi dặn lại nó, nhất định phải giả vờ cố ý hoặc vô tình nhắc tới rằng hôm nay là do nó cảm thấy buồn chán tẻ nhạt, nên mới ép tôi dẫn nó ra ngoài chơi, cũng không phải là do tôi rủ rê nó. Hơn nữa trong lòng tôi cũng tính toán, trên thực tế mà nói, ngoại trừ việc tôi có chút tác động đến việc muốn ra ngoài chơi, nhưng cũng đâu có được chơi vui vẻ gì, ngược lại Lâm Tư Thông kia tuy rằng bị ép đi ra ngoài, thế nhưng lại nghịch đến mức làm tôi lo lắng không biết buổi tối nó có vì mệt quá mà ngủ quên tè dầm luôn trên giường hay không. Cho nên bảo nó nói như vậy, cũng không phải là bóp méo sự thực, bắt một đứa bé nói dối đúng không.

Lâm Tư Thông ném cho tôi một cái lườm, nói một tiếng: Hổ giấy!

Cái từ “hổ giấy” này là tiếng địa phương của Đài Loan, chắc là bình thường cũng hay xuất hiện trên mấy chương trình giải trí của Đài Loan. Nếu không phải thường ngày tôi đều buồn chán online xem mấy cái chương trình này để làm trò tiêu khiển, thì chưa hẳn tôi đã biết cái từ này là gần giống với ý của từ “Ma cà bông” của Thượng Hải. Bạn nhỏ Lâm Tư Thông này bình thường phải cảm thấy buồn chán đến mức nào chứ, một đứa nhóc mà cũng xem mấy chương trình giải trí của Đài Loan. Chẳng nhẽ người lớn nhà họ không biết rất nhiều chương trình của Đài Loan rất không phù hợp với tâm hồn thiếu nhi hay sao?

Tôi giả bộ nghe không hiểu nó nói gì, đem chiếc điện thoại di động nhét vào tay nó.

Không nghĩ tới Lâm Tư Thông liếc một cái, nhìn thấy danh sách cuộc gọi nhỡ kia lại do dự, bất an nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó lại đem điện thoại nhét vào tay tôi.

Tôi kiểu đắc ý tự mãn, giống như đã hoàn toàn đoán được mà lớn tiếng nói lại: Hổ giấy!

Lâm Tư Thông không thèm trả lời, chỉ cuộn tròn ngồi ở trên ghế. Ngoài cửa sổ, từng ánh đèn neon vụt qua, tạo thành những vệt sáng tối trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nó. Lúc này, nó lại khôi phục lại hình ảnh của một cậu bé ngây thơ như lúc trước. Tôi thở dài một hơi, mỹ nữ phải khổ với anh bạn đẹp trai quá đi! Lại thở dài nữa, tôi học theo Lâm đại nhân xoa xoa tóc nó. Tiểu tử kia lại thuận thế nằm xuống trên chân tôi. Đại khái chắc là chơi nhiều nên mệt mỏi, chưa đầy hai phút, nó đã chìm vào giấc ngủ rồi.

Lúc tôi ôm đầu của Lâm Tư Thông, đột nhiên lại có một loại mùi vị rất yên ổn rất viên mãn. Tôi nghĩ cái gọi là bản năng của người mẹ chính là thế này đây.

Khi về đến khách sạn, tiểu tử kia đã ngủ rất sâu rồi. Tôi đành bảo bác lái taxi giúp tôi đặt nó trên lưng. Nếu đi từ cửa đến phòng nó cũng phải mất 1, 2 phút, trong đó hầu hết đều là thời gian đứng chờ thang máy, tuy rằng một đứa bé 7 tuổi cũng có chút nặng, nhưng nếu tôi cố gắng thì vẫn có thể cõng được.

Không nghĩ tới lại đen đủi tới vậy, giày cao gót lại bị kẹt ở trong khe hở của thang máy, chân bị gập lại, thiếu chút nữa đã làm ngã cả thằng bé. Mà trong giây phút gần như bị ngã đó, trong đầu tôi lại có một thứ ánh sáng loé lên, nghĩ đến nếu như tôi thật sự quăng ngã nó, thì không chỉ có tiền làm thêm giờ, phỏng chừng kể cả tôi có bỏ ra thêm tiền của mình cũng không giữ nổi bát cơm này, cho nên trong nháy mắt kia tôi rất nhanh đem tất cả sức lực dồn hết vào cái chân bị trẹo kia, cuối cùng cũng có thể đứng thăng bằng trở lại.

Mấy bước tiếp theo, mỗi bước đều giống như là trong truyện nàng tiên cá, cảm giác giống như từng bước đều đi trên mũi đao. Hơn nữa, cái người trên lưng tôi nặng hơn 10 kg, áp lực giống y hệt ba ngọn núi lớn ép đến mức làm tôi không thể thở nổi. Sở dĩ, tôi dùng “Ba ngọn núi lớn” là bởi vì từ nhỏ tôi đã bị giáo dục theo kiểu truyền thống, không có gì so với ba ngọn núi lớn (dùng để chỉ những khó khăn, gánh nặng. Ở giai đoạn 1 của TQ đó là chủ nghĩa đế quốc, phong kiến, tư bản quan liêu. Thời kỳ 2 là bệnh viện, nhà ở, trường học) làm cho người ta không thể nào gánh vác nổi.

Lúc đầu, tôi vốn đang muốn tìm người đỡ tôi một tay, cuối cùng tôi lại vĩ đại giống như Khưu Thiểu Vân, Đổng Tồn Thuỵ, Hoàng Kế Quang (đều là những người anh hùng đã hy sinh trong các cuộc chiến đấu), thật là cũng không dễ dàng gì. Cái cảnh tượng này nhất định phải để cho Lâm đại nhân nhìn thấy, tôi tốt xấu gì cũng là lấy công chuộc tôi, may ra có khi còn có thể nể mặt con mình mà cho tôi thêm một chút tiền thưởng cũng không chừng.

Tôi đang nghĩ như vậy, nhưng không ngờ trên người lại nhẹ đi một chút, ngẩng đầu nhìn lên, thì phát hiện ra một anh chàng cực đẹp trai đang giúp tôi đỡ lấy ba ngọn núi lớn kia.

Thật ra tôi mới chỉ nhìn thấy sườn mặt bên trái của người kia, thế nhưng xét thấy anh ta là người biết làm việc nghĩa, tôi nghĩ nhất định phải là một người đẹp trai, nếu không đẹp trai thì chí ít tâm hồn cũng đẹp đi đúng không.

Tôi lê chiếc chân bị trẹo kia, rất nhanh đi lên mấy bước, vòng qua trước mặt vị Lôi Phong (cũng là một anh hùng cách mạng) sống này, vừa nhìn, người đã làm cho tôi sợ đến mức muốn nhảy dựng lên. Sao lại là Vương Hiên Dật.

Từ sau khi tốt nghiệp đại học, mỗi lần tôi và cậu ta gặp nhau đều ở những khách sạn khác nhau. Ở Bắc Kinh cũng gặp thì thôi đi, lần này ở Đại Liên mà cũng có thể gặp, cái này chỉ có thể nói rằng là duyên phận, cái này cũng quá kỳ diệu rồi đi.

Tôi ngượng ngùng nói: Vương Hiên Dật, thật là đúng lúc. Cậu lại tới đây khảo sát hạng mục gì đó à?

Vương Hiên Dật cúi đầu nói: Cũng giống với hạng mục lần trước thôi.

Trên đời có rất nhiều cuộc đối thoại nhàm chán, chính là xã giao này, hàn huyên này, và vân vân này. Thế nhưng có thể nói ra mấy lời nhảm như thế này của Vương Hiên Dật, cái kiểu mà không có nội dung, không có dinh dưỡng, không có tính kiến thiết, không có tác dụng gì, thì thật đúng là hiếm thấy.

Đại khái cậu ta cũng quan tâm đến người bị thương là tôi, nên cậu ấy đi cũg rất chậm. Tôi len lén quan sát cậu ấy, trong lòng suy nghĩ có phải tiểu tử kia rất nặng hay không, Vương Hiên Dật cõng nó đi chưa được bao xa, mà trên mặt đã có mấy giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống. Tôi suy nghĩ, anh chàng đẹp trai này bình thường chắc không phải tốn sức lao động chân tay mà hầu như đều phung phí ở trên giường hết rồi. Mà thời gian ở trên giường chảy mồ hôi đều là do kích tình, cho nên loại tình huống đặc biệt ngày hôm nay để cho tôi đụng phải, cũng chỉ có thể nói rằng: Duyên phận, nó đúng là một thứ kỳ diệu không tả được.

Tôi bỗng nhớ lại những ngày trước, hồi tôi còn học đại học vẫn còn thầm mến cậu ta. Dù thế nào đi nữa tôi cũng từng bị cậu ta trêu ghẹo rồi, hoặc là do hai năm qua đã lăn lộn ở chỗ làm, cho nên bây giờ tâm lý đã được tôi luyện đến trình độ vững vàng như inox, có khả năng kéo đổ một toà thành cũng không chừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.