Tôi Vốn Lương Thiện

Chương 42: Sự thật thứ hai




Dịch: Minovan

Từ Starbuck tới nhà của Lâm đại nhân mất khoảng mười phút ngồi xe, nhưng tôi quyết định đi bộ về. Mặt trời lúc nãy vẫn còn trốn sau những tầng mây mưa, cuối cùng cũng chịu xuất hiện. Ánh nắng chiếu sáng muôn nơi, ngã tư đường xe cộ chạy qua không ngớt, dòng người đông đúc qua lại chen nhau. Nhữngtấm biển khuyến mãi mừng năm mới được treo ở khắp nơi, thỉnh thoảng có một vài cửa hàng còn thuê hẳn một MC đứng trước cửa để làm nóng bầu không khí. Đáng tiếc là nói cả một hồi, cũng không kéo thêm được vài vị khách nào, lại còn khiến cho cả người đầy mồ hôi. Là khán giả duy nhất của anh ta, đứng trước mặt anh ta, nghe tiếng nhạc đinh tai nhức óc, tôi còn nghe anh ta hắng giọng, mặt dày nói một câu “Cảm ơn tiếng vỗ tay của mọi người.” Tôi cứ như thế đi một đoạn lại dừng một đoạn, thưởng thức quảng cáo đồ dưỡng da của Ngô Ngạn Tổ ven đường, cũng chăm chú đọc tờ quảng cáo về cách chữa bệnh lây qua đường tình dục được dán trên giá quảng cáo đồ dưỡng da kia.

Về đến trước cửa nhà Lâm đại nhân, tôi đã mệt đến mức không muốn suy nghĩ tới bất cứ chuyện gì nữa, chỉ muốn ngồi phịch xuống đất cho xong.

Vừa mở cửa, Lâm Tư Thông đã chạy ào đến đây, hò hét: Mẹ Yêu tử, cơm nắm Cừu Dương Dương mẹ làm con đã thấy rồi. Cho dù hơi xấu một tẹo, nhưng con cũng miễn cưỡng nhận vậy nhé.

Ồ, đúng rồi, chỉ hai tiếng trước thôi, tôi còn đang sắm vai một người bạn gái kiêm thư ký, còn cố tình muốn tạo bất ngờ cho người bạn trai kiêm cấp trên bỗng dưng mất tích sáng sớm.

Lâm đại nhân đã thay một bồ đồ mặc trong nhà nhạt màu, híp mắt nhìn Lâm Tư Thông đang ôm chân tôi: Em đi đâu vậy? Sao mặt lại nhem nhuốc hết vậy.

Dứt lời, anh muốn đưa tay lên sờ vào mặt tôi.

Tôi vô thức tránh bàn tay anh, lên tiếng hỏi: Hai người mới sáng sớm đã đi đâu vậy?

Bàn tay của Lâm đại nhân khựng lại giữa không trung rồi chầm chậm hạ xuống: Ra ngoài đi dạo chút thôi.

Nói dối, là sự bắt nguồn cho việc đổ vỡ niềm tin.

Tôi nhìn Lâm Tư Thông đang vui vẻ ôm chiếc hộp cơm, cẩn thận dè dặt cắn từng miếng nhỏ bước vào bên trong, trong lòng cuộn lên cảm xúc phức tạp

Tôi quay lại nói với Lâm đại nhân: Hôm nay thời tiết ngoài kia âm u thất thường, phải chú ý sức khỏe. Ra ngoài đường phải mặc nhiều áo. Thông Thông còn nhỏ vậy đã không còn mẹ, chúng ta phải chú ý hơn nữa.

Lâm đại nhân bật cười, làm lộ ra rãnh cười trên mặt: Có mẹ là em đây, sau này anh cũng không phải bận tâm nữa rồi. Hai người tình cảm sâu đậm như vậy, sắp vượt qua người bố người chồng này rồi đây, anh đang ghen tỵ lắm đấy.

Nếu như bình thường, những lời như vậy tôi sẽ coi như những lời tình tứ, có lẽ trong lòng còn hạnh phúc rất lâu. Nhưng hôm nay, những lời này sau khi nghe được tôi lại có những cảm xúc rất khác.

Tôi lên tiếng hỏi: Mẹ của Thông Thông sao có thể nhẫn tâm bỏ rơi thằng bé, nó vừa nhỏ vừa đáng yêu thế này. Có phải đã mắc bệnh hiểm nghèo nào đó nên mới rời khỏi trần thế không?

Lâm đại nhân sững lại một lát sau đó bước lại gần xoa đầu tôi: Cô ấy có tâm bệnh, cho dù Hoa Đà tái thế cũng không cứu được.

Vốn dĩ trong đầu tôi bây giờ vô cùng trống rỗng. Những câu chuyện cũ phức tạp, những sự việc xa lạ, rối loạn đến mức như bị từng vòng xoáy nước nặng nề cuốn chặt lấy tôi, kéo cả người tôi xuống một cái hố đen thăm thẳm. Rồi đến lời nói dối này của Lâm Tử Tùng, giống như một giọt nước tràn ly, giống như những gì Lâm Lâm đã nói, nhảy lầu tự sát vốn không phải là một bí mật gì, chỉ cần tôi tốn một ít sức đi nghe ngóng một chút, là tôi đã có thể biết được về sự thật này. Anh lại đem niềm tin của tôi trở thành một sự ngốc nghếch, ngay đến cả lúc nói dối thêm vào chút ít sự thật thôi cũng khinh thường không thèm làm. Cả người tôi cảm thấy lạnh lẽo, cố gắng tìm đại một lý do nào đó, rồi vội vàng chạy về nhà mình.

Đã mấy ngày không về, trong nhà mọi thứ vẫn còn y nguyên như vậy, ngay cả một hạt bụi cũng không có. Thật may khi chưa trả phòng, có một nơi để dừng chân những lúc này quan trọng giống như lúc cách mạng tìm được một căn cứ vậy.

Trong lúc đó Lâm Tử Tùng gọi điện cho tôi mấy lần, tôi nói rằng mình vẫn còn một vài chuyện cần giải quyết, nên mấy hôm tới sẽ không về đó nữa. Anh kiên quyết muốn tôi giải thích xem chuyện đó là chuyện gì, tôi nói qua vài ngày nữa anh sẽ biết thôi, trước tiên anh cứ đợi đi. Nói dứt lời, tôi liền ngắt điện thoại, tắt nguồn

Cuộc đời này chuyện tôi hối hận nhất chính là ngày hôm đó đã ngắt tất cả mọi liên lạc. Nếu như sự việc có thể quay lại một lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ không làm như vậy, tuyệt đối không.

Trong căn phòng bé nhỏ chỉ rộng có hơn 40m2 ấy, tôi nhớ lại cái ôm ấp áp của Lâm Tử Tùng, nhớ hương thơm đặc biệt trên người anh ấy, nhớ cả giọng nói non nớt trẻ con của Lâm Tư Thông, nước mắt cứ thế không ngừng tuôn rơi.

Đau buồn vật lộn qua một đêm, tôi mở máy tính, đánh máy 2 cái email.

Roger,

Xin chào!

Bản thân tôi vì một chút việc cá nhân, nên giờ muốn xin từ chức. Mong được phê duyệt

Thủ tục nghỉ việc mấy hôm tới sẽ đến làm.

Trương Diệu Hoa

Bức thư còn lại gõ rồi lại sửa, sửa rồi lại xóa, mỗi một chữ viết ra dường như đều tốn hết sức lực sinh mệnh của tôi.

Tử Tùng,

Cuộc hôn nhân đã qua của anh, là một chiếc khóa khổng lồ, khiến em khó lòng bước tiếp. Đối với anh mà nói, cô ấy được coi là gì? Thông Thông được coi là gì? Còn em nữa? Là một sự cố trong cuộc đời anh hay là sự sắp đặt kỹ lưỡng?

Yêu nhi

Gửi xong email, tôi thay một bộ đồ thể thao, xuống trung tâm thể thao ở dưới tập Yoga. Từ trước tới giờ tôi chưa từng vui mừng vì mình như vậy. Trong những năm tháng độc thân đơn điệu tẻ nhạt ấy đã từng tham gia một môn thể thao nào đó giúp đỡ cho cả tinh thần lẫn thể xác của mình, khiến cho tôi ngay cả khi thất nghiệp, thất tình cũng có việc để làm. Trong tiếng nhạc du dương trầm bổng, cả người tôi đều tập trung vào từng động tác, dám thử vô số những động tác mà trước đây không dám thử. Mồ hôi chảy ra, quần áo dính chặt vào cơ thể, từng lỗ chân lông dường như đều đang mở ra hết cỡ. Tôi thoải mái đến mức muốn khóc.

Mãi cho dến khi phòng tập sắp đến giờ đóng cửa, tôi vẫn chậm chạp không muốn đi tắm, thay quần áo rồi đi về nhà.

Không nghĩ tới ở bên ngoài tuyết đã rơi. Trong đêm tối thanh vắng, hoa tuyết màu trắng đang bay lượn khắp nơi. Những cành cây bên lề đường cũng đã tích một tầng tuyết như một tấm chăn tuyết sáng long lanh. Đêm muộn cũng ít người qua lại, cả thế giới trở nên an tĩnh lại, giống như một vị tu nữ thanh khiết đang khoác lên mình một chiếc áo trắng, khó gì có thể phá vỡ. Tôi từng bước từng bước dẫm lên lớp tuyết dày, phát ra những tiếng lép bép. Vẫn nhớ lần tuyết rơi trước, Lâm Tử Tùng còn nắm lấy tay tôi, mạnh mẽ kéo tôi trên đường tới rạp chiếu phim. Vì tôi, một người đàn ông đã hơn 30 tuổi đầu lại như những cậu nhóc mới lớn đánh nhau với người ta. Thời gian chỉ mới trôi qua giây lát, mà tình cảm thì thay đổi như gió như mưa.

Vỗ hết tuyết đọng trên người, tôi bước tiếp về nhà lại vô tình thấy một bóng dáng quen thuôc đang đợi trước cửa. Bóng dáng này trong suốt hơn nửa năm qua không ngừng xuất hiện trong đầu tôi, không cần phí quảng cáo, không cần nhà tài trợ, giống hệt như những quảng cáo tiêu dùng trên các đài truyền hình được phát không kể ngày đêm. Tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp anh, chàng trai ấy khí khái đến nhường nào. Anh có một đôi mắt màu đen sáng, có một ánh mắt trong suốt không phù hợp với độ tuổi của mình. Đôi mắt ấy đã khiến cho vô số trái tim cô gái phải rung động, hoảng hốt. Vậy mà đến hôm qua tôi mới biết, đằng sau sự trong suốt ấy còn cất giữ vô vàn những câu chuyện phức tạp, mà những câu chuyện ấy tôi không có cách nào chịu đựng nổi.

Phản ứng đầu tiên của tôi là quay người bỏ đi. Tôi không muốn phải đối mặt với những sự thật đó. Cái gọi là sự thật khi niềm tin đã đổ vỡ, đã được định sẵn trở thành những lời bao biện. Cho dù sự thật đó có hợp tình hợp lý tới đâu. Tôi ghét sự không rõ ràng, ghét việc sau này sẽ toàn là những suy đoán nghi ngờ, nhân lúc tôi vẫn còn tỉnh táo, tôi muốn tiếp tục bình tĩnh lại.

Khoảnh khắc tôi vừa quay người bước đi, lại bất ngờ nghe thấy giọng nói của Lâm Lâm. Lâm Lâm từ phía sau Lâm đại nhân chạy vọt tới đây, chạy đến trước mặt tôi, cô ấy dùng giọng điệu vội vàng gấp gáp đau buồn như vội về chịu tang: Yêu tử, tại sao cậu không nghe điện thoại? Tại sao vậy? Bác trai bị tràn máu não, bây giờ đang ở trong viện. Lúc nãy bác gái gọi điện cho tớ, nói là gọi cho cậu cả ngày cũng không được. Bác mới nhờ người sang nhà tớ lấy số của tớ. Cậu rốt cuộc tắt máy đi đâu vậy?

Cả người tôi loạng choạng, dựa vào tường rồi ngã xuống đất.

Lâm Tử Tùng đã chạy đến đỡ tôi như thế nào, tôi không biết. Chỉ biết rằng anh không ngừng nói bên cạnh tôi: Yêu nhi, em gắng lên. Trước tiên gọi về nhà trước, rồi cùng nghĩ cách. Anh đã đặt xong vé máy bay rồi. Nghe nói thời tiết ngày mai, tuyết rơi nhiều hơn, nếu lái xe trở về có khả năng sẽ bị chặn đường. Hàng không cũng dễ bị ảnh hưởng. Chúng ta cố gắng nhân tối nay đi sớm, có thể về kịp nhà thôi em

Tôi run rẩy rút điện thoại ra, sau khi mở máy lập tức gọi điện thoại cho mẹ. Giọng nói của mẹ vọng lại nghe đơn độc giống như chiếc lá khô cuối cùng của mùa thu. Mẹ nói: Diệu Hoa à, con mau về nhà đi. Ba con không qua nổi đêm nay mất

Gương mặt tôi không biết từ lúc nào đã đầy nước. Vấn đề sống chết mấy ngày nay không ngừng xuất hiện bên tai tôi, nhưng ít nhất những việc đó đều đã là quá khứ, vốn cũng chưa tận mắt nhìn thấy tử thần. Bây giờ đã khác, tử thần đã đến tận đây rồi, bóp chặt lấy cổ tôi, khiến tôi không có cách nào suy nghĩ được gì. Đèn cảm biến trên đường hết sáng rồi lại tắt, tắt rồi lại sáng. Trong cơn hoảng hốt ấy, tôi dường như nhìn thấy đèn tín hiệu trước cửa phòng phẫu thuật, nhìn thấy những đường sinh mệnh trên máy đo đang nhấp nhô le lói, một người đàn ông trung niên đang bị cắm trên người vô số những ống dẫn – Đó chính là người bố ngay thẳng chính trực, nói lời giữ lời của tôi, là người bố dùng gậy gộc đánh tôi khiến tôi phải nằm trên giường suốt 2 ngày đêm, cũng chính là người bố đã bắt tôi phải đọc “Tuyển tập Mao Trạch Đông” từ lúc còn nhỏ. Sáu năm trước, chỉ vì muốn trốn ông ấy, tôi nhanh chóng đăng ký một trường cách nhà cả vạn dặm. Hai năm trước, tôi tiếp tục hào hứng tiến về phía Bắc, đến Bắc Kinh, một nơi cũng cách nhà hàng ngàn cây số. Trong hai năm qua, tôi chỉ về nhà có một lần. Lúc đó lưng ba đã hơi còng một chút, những vết nhăn trên trán giống như được khắc bởi từng con dao lên vậy, thế nhưng lúc ông ấy nói chuyện vẫn tỉnh táo, đâu ra đó. Tôi và ba cũng chỉ bình yên trôi qua được một ngày. Đến ngày thứ hai, bắt đầu cãi nhau. Ngày thứ ba, ông ấy bắt đầu nhấc cây gậy ba toong của mình lên, tôi tức giận liền gói ghém đồ đạc quay lại Bắc Kinh.

Tôi lau nước mắt trên mặt, hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng: Mẹ, mẹ nói với ba hãy cố gắng kiên trì nhé. Tối nay con sẽ về đến nhà. Mẹ bảo với ba lần này con về chuyện gì cũng nghe ba tất, con sẽ không bao giờ quay lại Bắc Kinh nữa. Sau này con nhất định sẽ chỉ ở bên cạnh ba, chỉ cần ba tiếp tục sống.

Cúp máy, tôi quay sang nói với Lâm Tử Tùng: Anh đưa em ra sân bay đi. Sau khi về đó em sẽ gửi lại tiền vé máy bay cho anh.

Hai bàn tay đang đặt trên vai tôi của anh bỗng siết chặt lại, nhưng không có câu trả lời nào đáp lại, anh chỉ nói: Chúng ta đi thôi.

Trước ánh đèn xe, những bông tuyết đang điên cuồng nhảy múa.  Những bông hoa tuyết dễ thương ban nãy bây giờ nhìn kỹ lại trông giống như những bóng ma đang đùa giỡn. Lâm Tử Tùng lái xe rất nhanh, vượt qua mấy cái đèn đỏ, cuối cùng cũng tới kịp sân bay khi thời gian làm thủ tục check in chỉ còn 10 phút.

Chạy đến chỗ cửa ra tàu bay, tôi cuối cùng cũng nhẫn tâm ra quyết định, quay lại đối diện với Lâm Tử Tùng đang cầm hai chiếc vé trên tay: Anh đừng đi nữa, em sợ mẹ em sẽ hiểu lầm.

Trong ánh mắt của anh hiện rõ lên sự tổn thương, cả một đoạn đường vất vả chạy ngược xuôi, mái tóc anh cũng bị gió thổi loạn, trong mắt ánh lên sắc đỏ hồng, đối lập với chiếc áo sơ mi trắng tinh trông giống một chàng thanh niên trẻ tuổi sức lực dồi dào.

Anh lên tiếng: Yêu nhi, anh đi cùng em. Để em đi như vậy, anh không an tâm.

Tôi nhìn anh rồi trả lời; Roger, cảm ơn anh vì tất cả những gì đã làm tối nay. Anh đã gặp Lâm Lâm, chắc cũng biết việc em đã biết một số chuyện cũ mà anh chưa từng kể với em. Trước mắt thì em cần thời gian để bình tĩnh và tiêu hóa hết những chuyện này. Cũng có khả năng không thể bình tĩnh lại được, tiêu hóa hết được, anh nhất định đừng có chờ em.

Tôi nghiêng người tránh khỏi bàn tay của anh, bước nhanh về phía cửa ra tàu bay. Phương hướng nơi chiếc máy bay sẽ bay về nơi có người cha bảo thủ của tôi.

Thời tiết ở quê nhà cho dù là vào ban đêm cũng vẫn luôn nóng ẩm. Ba tiếng sau trong đêm gió, tôi bắt xe chạy thẳng đến bệnh viện Nhân dân.

Tử thần vẫn đến sớm hơn tôi một bước. Người bố bị tôi phản nghịch gần 30 năm qua cuối cùng cũng nhẫn tâm rời bỏ thế giới này ngay một giây trước khi tôi chạy vào bệnh viện. Lúc tôi bước vào bên trong, vải trắng vẫn còn chưa đậy lên gương mặt ông, nếu nhìn qua sẽ chỉ giống một người già đang nằm ngủ bình yên trên giường. Nếu như không phải mẹ tôi mặt đầy nước mắt đang ôm chặt lấy tôi, tôi dường như không thể đem cái danh xưng “người đã khuất” tàn nhẫn ấy gán lên người ông. Cơ thể của ông vẫn còn ấm, lòng bàn tay vẫn còn ấm áp, có cảm giác như bất cứ lúc nào ông cũng có thể bật dậy và chộp lấy vật cứng nào đó bên cạnh thân mình đập vào người tôi vậy. Vậy mà ông ấy lại ra đi mất rồi, trước lúc đi còn không nhìn mặt tôi lấy một lần.

Không nghĩ tới lúc gặp lại, lại âm dương cách biệt, vĩnh viễn không thể thấy nhau được nữa.

Tang lễ kết thúc, Lâm Lâm gọi điện thoại cho tôi. Thời tiết miền nam lúc đó, nóng ẩm như bước vào đầu hạ. Rừng cây bên cạnh khu mộ không ngừng vươn ra những cành cây. Ánh dương xuyên qua những nhành cây ấy, từng chút một chiếu xuống, như họa lên những đốm nắng nhỏ li ti trên chiếc áo màu đen của tôi. Tôi nằm trên một chiếc ghế tựa gỗ, híp mắt ngẩng đầu nhìn mặt trời. Có những hạt nước li ti trong không trung dưới sự khúc xạ của ánh sáng mà biến thành năm màu rực rỡ.

Lâm Lâm kể rằng ở Bắc Kinh có bão tuyết, tất cả các chuyến bay đều bị hủy nên không thể tới tham gia tang lễ. Tôi nói rằng không sao, ba tôi biết được tấm lòng của cô ấy là đủ rồi. Tôi nhờ cô ấy bán lại tất cả đồ đạc rồi trả phòng ở Bắc Kinh.

Giọng nói của Lâm Lâm ở đầu dây bên kia thấp hẳn: Yêu tử cậu cứ nghĩ kỹ lại xem. Những chuyện khác để chờ cậu quay lại rồi bàn được không.

Trong khu rừng có những chú chuột đang chạy qua, phát ra những âm thanh chít chít. Tôi ngồi dậy, nhặt ở dưới dất một vài hạt thông rồi nói: Tớ ở lại bên cạnh mẹ cho mẹ đỡ buồn. Chắc là cũng không thể quay lại đó ngay lập tức. Bên đó nếu cứ thuê như vậy cũng phí tiền, cậu giúp tớ trả phòng đi.

Lâm Lâm lại tiếp tục im lặng một vài giây rồi mới lên tiếng: Anh ấy có đến tìm tớ vài lần, hỏi tớ địa chỉ cụ thể nhà cậu. Anh ấy nói địa chỉ của cậu lưu ở công ty không cụ thể. Tớ không biết mình có nên nói cho anh ấy biết không nên có bảo anh ấy cố gắng đợi, mấy hôm nữa cậu sẽ quay lại. Hai người hay là cùng ngồi xuống nói chuyện đi, có lẽ sẽ có biến chuyển gì đó thì sao.

Tôi lên tiếng: Lâm Lâm, nếu như tớ biết rằng anh ấy đã từng nói dối tớ, cho dù những gì anh ấy giải thích có chân thật đến đâu, tớ cũng sẽ hoài nghi. Cuộc sống trôi qua mà cứ nghi ngờ như vậy, khiến cả hai người cũng khó mà vượt qua. Tớ sợ rằng sau khi anh ấy giải thích với tớ xong xuôi, tớ cũng thuyết phục bản thân mình phải tin tưởng. Nhưng sau này mỗi lần có chuyện gì tớ cũng sẽ quay lại soi xét về vấn đề này, như thế tớ sẽ rất mệt, anh ấy cũng thế. Tớ là một người theo chủ nghĩa hôn nhân hoàn mỹ, trong mắt không thể chứa nổi dù chỉ một hạt cát.

Vừa qua 7 ngày, mẹ tôi một người vốn vô thần vô thánh tự dưng muốn đi chùa lễ Phật, nên tôi đành cùng bà đi đến núi Phổ Đà. Tôi suy nghĩ, mùa đông vốn cũng không phải mùa cao điểm du lịch, khách du lịch và khách hành hương cũng không nhiều, đi một chuyến cũng coi như là giải tỏa tâm trạng, nên cũng đồng ý đi.

Có tôi ở bên cạnh, mẹ cũng bình tĩnh hơn nhiều. Trên núi mây mù lượn lờ, những cành cây cao chọc trời, chúng tôi dẫm trên những chiếc lá khô xốp mềm như sắp hóa thành bùn đất, gió lạnh không ngừng thổi qua từng đợt như đâm vào xương cốt khiến người ta phải phát run vì buốt. Thế nhưng cả tôi và mẹ đều ăn ý mà không đi xe điện, cứ thế đi bộ suốt một buổi chiều.

Lúc xuống núi, mẹ có nói với tôi: Diệu Hoa, mẹ ở đây với ba, rồi chăm 2 con chó trong nhà cũng được. Nếu như con thích Bắc Kinh, thì cứ về đó đi. Khi nào cảm thấy không vui thì hãy về nhà.

Tôi trả lời mẹ: Hiện tại con đang không vui, nên về rồi đây.

Trên chuyến tàu hỏa trở về nhà, tôi đi đến khu nhà ăn để mua cơm trưa, không ngờ lại gặp bạn học đại học Triệu Phi. Cậu ta là bạn trai thứ hai của Giản Nhĩ ngay sau Vương Hiên Dật, cũng là vị trí tiên phong trong đội bóng rổ của Vương Hiên Dật. Chỉ có điều bây giờ cậu ta phúc hậu đến mức trông tròn vo như một trái bóng. Tôi đoán chắc cậu ta không giữ vị trí tiên phong được nữa, chỉ có thể làm linh vật may mắn mà thôi.

Không ngờ cậu ta vừa nhìn đã nhận ngay ra tôi, cứ chỉ tay về phía tôi một lúc: Yêu tử ơi là Yêu tử, lâu quá không gặp rồi, đúng là quá lâu rồi

Tôi gật gật đầu với cậu ta, cứ khi gặp lại bạn đại học cũ là tôi cảm thấy không được thoải mái lắm.

Triệu Phi chỉ cô gái đang đứng bên cạnh chọn đồ ăn rồi lên tiếng: Đây là vợ tôi, haha. Qua năm mới sẽ tổ chức, nhớ phải đến uống rượu mừng nhé.

Tôi trả lời: Được thôi, vậy thì chúc hai người hạnh phúc, sớm sinh quý tử nhé.

Triệu Phi ngượng ngùng xoa xoa sau gáy rồi trả lời: Trong bụng đang có một đứa rồi. dự sinh vào tháng 6, có muốn sinh sớm cũng không được nữa. Nghe Hiên Dật nói cậu ta tìm thấy cậu rồi, còn kể rằng hai người còn đang làm việc cùng nhau. Haizz, thằng nhóc này cũng coi như tu thành chính quả rồi đấy. Trước khi tìm được cậu, ngày nào cũng gọi điện kể khổ với tôi, đúng thật là lắm chuyện mà. Bây giờ hai người ở bên nhau rồi, còn chả thèm gọi điện lấy một cuộc. Đương nhiên là tôi có vợ rồi, cũng không thể gọi điện thoại suốt ngày với cậu ta được, trông có giống đồng tính không cơ chứ.

Nói đến đây, cậu ta đột nhiên dừng lại,có cảm giác hơi ngại ngùng, lập tức nói tiếp: Tôi không có ý kiến gì với việc yêu đồng tính đâu nhé. Tôi chỉ… lấy ví dụ mà thôi.

Da của Triệu Phi khá trắng, biết rằng bản thân mình càng giải thích càng như bôi đen, nên gương mặt thoáng chốc đỏ hồng lên.

Tôi mỉm cười: Không sao, tôi cũng không phải đồng tính. Không cần phải áy náy.

Triệu Phi lập tức cũng tiếp lời: Chúng tôi đương nhiên biết cậu không phải đồng tính rồi. Cái đám người đó trong trường chúng ta đúng là gần như chuyện gì cũng có thể làm ra được. Năm hai, năm ba bị lan truyền cũng hơi ác thật, khiến chúng tôi ai cũng đều tin, làm cho thằng nhóc Vương Hiên Dật kia chơi bóng như thể đòi mạng vậy. Lúc cậu đi qua sân bóng thì thằng nhóc đó mới chịu tém tém lại đó. Cũng may là hồi đó cậu viết cho nó một bức thư tình, không thì thằng nhóc đó biến thành cái dạng gì không biết nữa. Chuyện của hai người cũng gập ghềnh trắc trở, đến khi sắp thành một đôi rồi thì lại xảy ra tai nạn xe.Trước khi phẫu thuật cắt chân còn sống chết không chịu để bọn tôi nói cho cậu biết, một mình bôn ba nơi trời tây để chữa trị rồi mới quay lại tìm cậu. Sau khi tìm được rồi vẫn không dám thể hiện gì, cũng đã 25, 26 tuổi rồi mà chẳng khác gì mấy đứa nhóc học cấp 3, chỉ biết bám đuôi. Sợ bản thân mình tàn tật, sẽ làm liên lụy đến cậu. Cứ lượn qua lượn lại trước mặt cậu mà cũng không làm nên nổi trò chống gì. Không biết tôi đã phải làm công tác tư tưởng cho cậu ta bao nhiêu lần rồi. Thằng nhóc này khó khăn lắm mới chịu đồng ý bắt chuyện với cậu, mà toàn nói những chuyện không đâu, gần đây chuẩn bị tỏ tình vẫn còn gọi điện thoại cho tôi để tư vấn. Cậu nghĩ xem cậu vừa đồng ý với lời tỏ tình của cậu ta, cậu ta đã đá người bạn này sang một bên, đúng là một kẻ trọng sắc khinh bạn. Lần sau gặp mặt thì tôi không thèm quản cái chân của cậu ta có thể uống rượu hay không đâu nhé, trước vẫn phải chuốc thằng nhóc này một bình rồi mới nói tiếp.

Nửa năm nay những câu chuyện mà tôi nghe được nhiều đến mức có muốn giả vờ cũng không được, cái sau đều đáng sợ hơn cái trước, cái sau càng khiến người khác ngộp thở hơn cái trước. Nếu cứ tiếp tục như thế này, tôi thật sự chỉ muốn một là tìm một cái dây thừng để treo cổ, hai là rượu độc ba là tìm một con dao tìm chết cho xong chuyện.

Tôi lên tiếng: Triệu Phi, cậu đang đùa gì vậy? Hiên Dật không phải vẫn đang sống thoải mái vui vẻ lắm sao? Ai kể với cậu là cậu ta cụt chân vậy?

Triệu Phi biết lời mình nói dễ gây hiểu nhầm nên lập tức giải thích: Cậu ta cắt chân thật ấy, dùng chân giả Otttobock của Đức cơ. Mỗi ngày đều phải tập đi bộ mấy tiếng liền. Nếu như hồi phục tốt thì vẫn có khả năng chơi bóng rổ. Thằng nhóc này cũng cứng đầu lắm, bất luận có việc gì đi chăng nữa cậu ta vẫn phải đi bộ mỗi ngày, kể cả có mưa gió. bây giờ nếu đi bộ cũng không nhìn rõ ra có vấn đề gì.

Tôi ngốc ngếch nhìn cậu ta, trong đầu vang lên những tiếng ong ong.

Triệu Phi duòng như hiểu ra điều gì đó, lập tức lên tiếng: Cậu không biết sao? Không phải cậu ta nói hôm tỏ tình sẽ kể hết tất cả với cậu sao?

Tôi nghe thấy giọng nói run rẩy của mình vang lên, nhưng lại bị tiếng còi hú của tàu hỏa nuốt trọn.

Triệu Phi nhìn tôi đầy nghi ngờ lên tiếng hỏi: Lúc nãy cậu nói gì cơ?

Tôi đợi tiếng còi tàu tắt hẳn, không khí xung quanh dường như cũng ngưng lại thành băng, giọng điệu cứng ngắc của tôi vang lên: Cậu ấy nói với tôi rồi, lúc xảy ra tai nạn chính là đêm dạ hội tốt nghiệp đó, có đúng không?

Triệu Phi thì thầm nói: Cậu ta còn nói với tôi là, sau này tất cả mọi người đều phải giấu cậu thời điểm tai nạn xảy ra. Cậu ta nói con người cậu, chuyện gì cũng thích ôm lấy gánh vác một mình, sợ rằng chuyện tối hôm đó sẽ khiến cậu có cảm giác áy náy nên sống chết cảnh cáo bọn tôi không được nói gì. Sau khi xảy ra chuyện không cho nói, cậu ta về nước rồi vẫn không cho nói. Thằng nhóc này cũng quá mức cẩn thận rồi, cơ hội tôi gặp cậu cũng chẳng nhiều, ai lại rỗi hơi đi kể với cậu rằng hôm đó cậu đứng nhầm cửa chứ, làm cậu ta phải đi tìm cậu. Nhưng mà nói thật với cậu đó Yêu tử, hồi đó tôi khá là có ý kiến với cậu. Cậu ta chạy đi tìm cậu, tại nạn xe cũng xảy ra ngay trước mắt cậu, cậu không thấy ít nhất cũng phải nghe thấy tiếng chứ? Bây giờ hai người đi lòng vòng một vòng lớn như vậy mới có thể ở bên nhau, đám bạn bè chúng tôi cũng không có ý kiến gì nữa rồi.

Trên tàu hỏa khá là rung lắc, tôi đứng không vững, phải dựa vào một chiếc bàn, lên tiếng hỏi: Liên quan tới tai nạn xe, cậu kể cho tôi tỉ mỉ hơn chút được không.

Triệu Phi hắng giọng một cái: Yêu tử, cậu đừng trách tôi nói thẳng nhé. Bác sĩ có nói rằng chân của Hiên Dật bị cắt đi đúng là oan uổng mà. Chỉ cần cái tên đâm người kia không bỏ chạy, nhanh chóng đưa Hiên Dật tới bệnh viện thì đã chẳng đến mức phải cắt chân như vậy. Kẻ phạm tội kia thì tôi cũng chẳng trông mong làm gì nhưng Yêu tử, dù gì thì cậu cũng là một người nổi tiếng trượng nghĩa, nhiệt tình, đã từng đánh nhau vì Giản Nhĩ cơ mà, sao lại không đến giúp một týchứ? Hôm đó cậu ta đã tìm rất lâu cũng không tìm được cậu, còn gọi điện thoại cho bọn tôi nhờ bọn tôi thi nhau tìm giúp, xem có phải cậu đã xảy ra chuyện gì rồi không. Tôi vẫn còn nhớ cậu ta gọi cho tôi bao nhiêu cuộc cuối cùng nói đã tìm thấy rồi, đã thấy cậu rồi. Không nghĩ rằng vừa cúp điện thoại xong thì tai nạn xảy ra. Việc đầu tiên cậu ta làm sau khi tỉnh lại ở bệnh viện là không cho phép chúng tôi kể lại với cậu. Cậu nhớ lại xem, hồi đó cậu ta là tiên phong của đội bóng rổ đó, đột nhiên mất đi 1 cái chân, ai mà chịu nổi chứ. Thằng nhóc ấy khá lắm, không rơi một giọt nước mắt nào còn lập tức đi ra nước ngoài chữa bệnh. Bọn tôi không thể chịu nổi bèn tìm lại chiếc điện thoại mà cậu ta để quên trong nước rồi gọi điện cho cậu. Cậu thì sao, hét một câu “Cút” rồi cúp máy. Lúc đó bọn tôi tức lắm chứ, nếu không phải Hiên Dật dặn bọn tôi về cậu như thể trăng trối, nếu không phải cậu là con gái thì bọn tôi đã kéo đến đánh nhau với cậu một trận rồi.

Nghe xong câu cuối cùng, nước mắt của tôi cuối cùng cũng thi nhau rơi như thể nước máy bị hỏng vòi vậy.

Tôi nói: Tại sao lúc đó bọn câu không tìm đánh cho tôi một trận chứ? Nếu như lúc đó bọn cậu đánh tôi một trận, hiện tại kết cục đã không thành ra như thế này.

Triệu Phi thấy tôi khóc thì bắt đầu có chút hoảng loạn, vội vàng nói: Yêu tử à, tôi là một đứa ruột để ngoài da, nói xong thì cũng xong chuyện. Bây giờ mọi chuyện cũng đã qua rồi, bọn tôi cũng đâu có giận câu nữa đâu. Hiên Dật nói rất đúng, ai cũng có số mệnh của mình, trong mệnh của cậu ta đã có số kiếp vậy rồi, không thể trách ai được. Cậu đừng để trong lòng đó nhé. Cậu mà như vậy thì sau này tôi không thể gặp mặt Hiên Dật được nữa, chắc chắn cậu ta sẽ giết tôi luôn đó. Lúc hai người cậu kết hôn tôi còn muốn làm chứng nữa cơ.

Tôi lau hết nước mắt trên mặt rồi trả lời: Không sao cả, tôi chỉ hơi kích động mà thôi. Cậu không cần phải kể lại với Hiên Dật đâu.

Dứt lời, tôi liền bước vào phòng vệ sinh.

Trong phòng vệ sinh chưa đến nửa m2, tôi cuối cùng cũng thoải mái mà khóc to một trận. Chỉ có trong không gian kín mít này, tôi mới có thể phát tiết hết những gì vừa phải kiềm chế xuống. Những điều tôi chưa từng để ý đến bây giờ tự dưng xâu chuỗi lại với nhau, đến mức khiến tôi sắp ngạt thở. Chiếc gậy ba toong không hề phù hợp với phong cách trong ngôi nhà cậu ấy, lúc cõng trẻ con cậu ấy sẽ ra mồ hôi lạnh, cậu ấy hoảng hốt đóng cửa khi thấy tôi xuất hiện trước cửa nhà, những vết sẹo đậm nhạt trên người cậu, rồi cả tiếng hét đau đớn khi tôi lỡ chân đá vào chân cậu, tờ chú ý mà chị cậu đã liệt kê cho tôi, cảnh tượng nửa đêm cậu vẫn còn đi bộ dưới khu nhà… những bằng chứng cho câu chuyện này vốn nhiều đến thế, giống như những giọt nước mắt của tôi bây giờ cứ không ngừng nối đuôi nhau chảy xuống. Tôi thật sự quá sơ xuất rồi.

Ngày xảy ra tai nạn, tôi đeo tai nghe, ca khúc In the end cứ thế lặp đi lặp lại không ngừng. Đằng sau bản nhạc rock ồn ã là một màn máu đỏ tươi, màu đen tối của điểm tạm dừng sinh mệnh, sự tàn tật của một con người, bước ngoặt của vận mệnh. Nếu như tôi không viết bức thư tình đó, Vương Hiên Dật sẽ không hẹn tôi ra ngoài. Nếu như tôi từ chối buổi hẹn tối hôm đó, tai nạn xe sẽ không xảy ra. Nếu như lúc xảy ra tai nạn, tôi có thể đưa cậu ấy đến bệnh viện kịp thời, sai lầm này đã có thể cứu vãn được. Nếu như sai lầm này đã xảy ra, vào lúc cậu ấy đau khổ nhất có thể ở bên cạnh cùng chia sẻ với cậu ấy, sự việc có lẽ sẽ không biến thành mức này khiến người khác lo lắng đúng không?

Vương Hiên Dật, bi kịch này vì tôi mà xảy ra, cho dù cậu luôn luôn nghĩ cho tôi, nhưng cậu có từng nghĩ rằng, tất cả những chuyện này từng cái từng cái một đều như một phần trách nhiệm gán lên người tôi không? Trương Diệu Hoa tôi rốt cuộc có tài cán gì, có thể vô lo vô nghĩ như vậy trước mặt cậu, lúc vui vẻ thì lôi cậu ra trêu đùa, lúc tức giận thì lại làm cậu tổn thương, cuối cùng lại mắc nợ cậu, sao tính là kết thúc được đây?

Tôi phải về tìm cậu ta, tôi muốn xem vết thương của cậu ngay lập tức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.