Tôi Vốn Lương Thiện

Chương 14: Nắm tay




Dịch: Minovan

Đến buổi trưa, tôi tìm được một gói sủi cảo đông lạnh duy nhất ở trong tủ lạnh để cải thiện bữa ăn cho Lâm Tư Thông. Một gói sủi cảo đông lạnh này có 12 viên, tôi chia cho Lâm Tư Thông 8 viên còn tôi ăn 4 viên, rồi tự úp cho mình một bát mỳ Khang sư phụ vị hải sản tổng hợp. Lâm Tư Thông tỏ ra không hài lòng với việc nhân tôm trong sủi cảo ít đến không thể ngờ được nhưng nhìn thấy tôi ăn mỳ với nhân tôm đến cặn cũng không còn thì liền tỏ ra vô cùng cảm kích trước sự nhân từ của tôi.

Ăn no nê xong, tôi tuân theo lời dặn dò của Lâm đại nhân đưa Lâm Tư Thông đến nhà sách ở Trung Quan Thôn (*được ví như thung lũng Silicon của Trung Quốc). Hai ngày hôm nay tuyết bay đầy trời, thời tiết lạnh giá, tôi lấy chiếc khăn quàng cổ màu vàng của Lâm Tư Thông quấn cho thằng bé mấy vòng mà không sao quấn được thành hình dạng cái bánh tét mà trước đó Lâm đại nhân quấn mà trông nó càng giống một đống phân hơn. Thế nên tôi quấn bừa vài vòng rồi thắt chặt một cái, rồi đội thêm cho Lâm Tư Thông một cái mũ đầu hổ mà trước đó tôi vừa mua trên Taobao. Nhìn thấy Lâm Tư Thông đã đủ ấm áp thì tôi mới hài lòng dắt tay nó đi.

Trong ký ức của tôi, đã 4,5 năm rồi tôi không đi đến nhà sách. Việc tải sách file TXT và đọc trực tuyến, hai phương thức nhanh chóng ấy đã khiến tôi quên mất cái cảm giác đứng tìm mua sách là như thế nào. Gần đây gặp lại Vương Hiên Dật, thỉnh thoảng trong kho ký ức ở một góc nhỏ nào đó bỗng nhiên xoẹt qua một hình ảnh ánh mặt trời đầy ấm áp, dưới ánh mặt trời đó có một anh chàng đẹp trai đang cầm quyển sách Vi-tích phân ngồi tính toán. Nó cũng hấp dẫn người khác giống như khi cậu ta mải mê chạy trên sân và những cú ném bóng. Thế nhưng khung cảnh đó giống như cảnh quay MTV của Châu Huệ Mẫn, lại giống như một ca khúc của La Đại Hữu “Tình ca 1990”, toát ra sự mông lung, mịt mờ của tuổi trẻ, hơi thở xa xưa đẹp đẽ mà đau thương. Cái không khí ấy một khi lướt qua, tuy khiến người ta hoài niệm nhưng lại không khiến người ta lưu luyến.

Lâm Tư Thông bị dãy đĩa phim Conan ở tầng một thu hút cứ lề mề không chịu đi. Tôi đành phải nói với nó rằng những bộ phim này có thể tải ở trên mạng về, hơn nữa bạn tốt của tôi là dì Lâm Lâm tốt nghiệp Bắc Đại, chuyên sao lưu copy đĩa phim. Chúng ta tiêu tiền mua đống đĩa này thì có thể dùng số tiền đó để copy hết các tập phim liên quan đến Conan rồi. Đương nhiên lúc đó tôi không đoán trước được BT China vĩ đại (*một forum về phim ảnh giống như kites.vn hay kst.vn của bên mình) có một ngày bị tổng cục điện ảnh đánh sập, thế nên lúc đó tôi nói với nó vô cùng chân thành mà lại còn đầy lý trí, cuối cùng thuyết phục được Lâm Tư Thông, thuận lợi đưa nó hạ giá lên lầu trên, tôi nhìn những giá sách đầy ắp ấy, đột nhiên áp lực tăng lên, không biết nên xem từ đâu nữa.

Trong đống biển sách mênh mông, chúng tôi cuối cùng cũng tìm được khu sách chuyên dành cho trẻ em. Chẳng được một lúc lâu, Lâm Tư Thông đã chọn được quyển “Mười hai sự thật về các loài vật” đọc đến mê say, cũng không biết có phải do điều hòa trong này mở quá ấm áp hay không, tôi dừng chân ở một giá sách, miệng ngáp không ngừng, nước mắt tuôn rơi, suýt nữa chết chìm trong đống biển sách này.

Sụt sà sụt sịt hết nước mắt rồi nước mũi, cuối cùng cũng đợi dược Lâm đại nhân dến. Vì công cuộc giáo dục cuộc sống ngày hôm nay, tôi vừa thấy qua góc áo của Lâm đại nhân đã nhanh chóng lau gương mặt ướt nhẹp của mình, vui vẻ chạy về phía anh ta.

Lâm đại nhân nhìn thấy gương mặt lem nhem của tôi, lông mày hơi nhíu lại, sau đó đưa tay lau nhẹ trên mặt tôi: Hôm nay thời tiết đúng là hơi lạnh, ra ra vào vào phòng rất dễ bị cảm.

Lâm Tư Thông vừa nhìn thấy Lâm đại nhân đến, đã ngay lập tức bỏ quyển sách Sự thật kia xuống, chạy tới chỗ bọn tôi đang đứng rồi ôm chặt lấy Lâm đại nhân, ngọt ngào gọi ba.

Lâm đại nhân xoa xoa đầu của Lâm Tư Thông, lên tiếng hỏi: Hôm nay học với dì, học được những gì rồi?

Tôi vừa nghe đến việc kiểm tra tình hình giáo dục, trong đầu như kéo lên một hồi chuông cảnh báo, nhanh nhẹn lên tiếng: Lâm Tư Thông, người đúng như tên, thằng bé rất thông minh, tôi còn chưa nói gì nhiều, nó đã tự hiểu được 8,9 phần rồi. Tôi nghĩ khả năng dùng thành ngữ của Lâm Tư Thông chắc chỉ còn kém một chút nữa thôi. Tôi nói từng câu vẫn rất thật thế nên không hề áy náy gì mà nhìn thẳng Lâm đại nhân.

Lâm đại nhân đại khái chắc vừa đàm phán được một case thành công, tâm tình vô cùng tốt: Vậy tôi thay Thông Thông cảm ơn cô. Cô thích sách gì cứ chọn đi, tôi tặng.

Tôi rất muốn nói với anh ta, tôi thích những sách cấm này, sách H này, đam mỹ này mà những loại sách này thì đâu có bán trong này đâu. Nếu như anh vẫn muốn tặng tôi sách thì có thể tham khảo trên Tấn Giang hoặc là trực tiếp liên hệ với nhà xuất bản của tác giả để mua những tác phẩm in từ trên mạng. Nhưng tôi cần mất rất nhiều thời gian để giải thích sách cấm, sách H, sách đam mỹ là gì, hơn nữa lại còn đang làm một người đi dạy người khác, mà giải thích xong lại không có một đáp án tiêu chuẩn bao hàm hết vào một thành ngữ, thật quá tốn công tốn sức rồi thế nên tôi đành khách sáo lắc đầu cảm ơn, chỉ mong được về nhà ngủ một giấc mà thôi.

Lâm đại nhân không những không cảm kích còn nói: Nếu cô đã không muốn mua sách, vậy chúng ta cùng đi đến rạp chiếu phim gần đây xem 2012 đi. Bạn tôi giới thiệu bộ phim này, nghe nói là rất hay.

Tôi vẫn kiên quyết nói: 2012 nghe tên thì có vẻ giống phim khoa học viễn tưởng, thế nhưng tôi đoán rằng trong 3 năm tới khoa học kỹ thuật không phát triển nhanh quá đâu, vẫn là không nên lãng phí tiền để xem một bộ phim tẻ nhạt như vậy.

Nhưng Lâm đại nhân lại còn kiên trì hơn tôi: Chính bởi vì 2012 cách chúng ta không quá xa, thế nên chúng ta mới nên đi xem để xem tương lai sau này sẽ xảy ra những chuyện gì, ví dụ như người máy có chiếm lấy trái đất này không v…v… Cô nghĩ xem, qua vài năm nữa là cô đã có thể kiểm chứng xem bộ phim này bao nhiêu phần chỉ là hư cấu, bao nhiêu phần là thật, đây là một việc có ý nghĩa biết bao.

Tôi thực sự là muốn giữ nguyên thái độ kiên quyết của mình và nói với anh ta, đầu năm 90, chả có phim khoa học viễn tưởng nói 2001 chúng ta nhất định sẽ tới mặt trăng ở sao. Bây giờ anh thử tự nhìn lại xem, cũng đâu thể chửi mắng tay đạo diễn đó, cũng không thể kích thích anh để thay đổi hiện tại, như vậy thì có ý nghĩa gì?

Thế nhưng Lâm Tư Thông vừa nghe thấy là phim 2012 đã lập tức hò hét: 2012 là phim thảm họa thiên nhiên của Roland Emmerich vừa mới quay, dì ơi, chúng ta cùng đi xem đi ạ, cùng xem được không ạ.

Tuy rằng phim thảm họa xét về mặt ý nghĩa cũng là phim khoa học viễn tưởng, thế nhưng tôi với Lâm đại nhân đều cảm thấy, ở một nơi đông người như thế này ngay đến cả một đứa bé còn biết đây là một bộ phim thảm hoạ thiên nhiên nổi tiếng mà chúng tôi lại cho rằng là bộ phim khoa học vượt thời gian lại còn tranh cãi với nhau mãi, đúng thật mất mặt.

Vậy nên chúng tôi nhanh chóng kết thúc câu chuyện, rời khỏi nhà sách, chuẩn bị đi về phía rạp chiếu phim.

Rạp chiếu phim gần đây cách nhà sách có 10 phút đi bộ, thế nên chúng tôi quyết định đi bộ đến đó. Trước khi xuất phát, Lâm đại nhân quấn lại khăn cho Lâm Tư Thông, khôi phục lại cái hình dạng bánh tét, sau đó rất tự nhiên mà xoa xoa đầu tôi rồi mới bước đi về phía trước, để lại tôi một mình, đứng hóa đá ở bên ngoài nhà sách trong thời tiết tuyết bay ngập trời, hít từng cơn gió lạnh. Tôi nhìn từng vòng khói trắng đang bay trước chóp mũi mình, nghĩ chắc do Lâm Tư Thông đang đội chiếc mũ nỉ con hổ nên anh ta không thể nào xoa đầu được nên đành xoay qua đây xoa đầu tôi để thỏa mãn thói quen của anh ta. Chỉ có điều anh ta không suy nghĩ gì cả hay sao, dù sao anh ta cũng chỉ hơn tôi có 6,7 tuổi, tính ra thì cũng không thể nào đối đãi với tôi như trưởng bối, hậu bối thế chứ. Huống hồ, tôi còn từng uống thuốc tránh thai do chính anh ta đưa đấy, dù sao cũng là một người có chuyện gì đó với anh ta mà.

Trên mặt đường vẫn còn tích một lớp tuyết dày chưa được dọn sạch sẽ, những chỗ râm vẫn còn tồn đọng một đống tuyết trắng. Từ nhỏ khả năng giữ thăng bằng của tôi đã kém, hồi 6,7 tuổi tôi vẫn thường ngã sấp mặt kể cả đi đường bằng phẳng thế nên mặt đường đóng băng lại còn đáng sợ hơn. Nhất là không biết là nhà nước hay doanh nghiệp lại lát một lớp đá trơn trên con đường quan trọng nối tới rạp chiếu phim, bước lên trên đó thì khác gì búp bê múa ba lê trong hộp nhạc cứ xoay tròn không. Nhìn phía trước thấy Lâm đại nhân và Lâm Tư Thông đã cách tôi một đoạn khá xa rồi, tôi đành phải hít một hơi thật sau rồi mới bước đi, tốc độ như rùa bò lần đầu bước trên dây thừng vậy.

Tôi cúi đầu nhìn từng bước chân một, nhưng vẫn nhận ra Lâm đại nhân đang vội vội vàng vàng quay ngược lại đây. Tôi nghĩ mình đúng là một đứa gây trở ngại mà, vốn đang định bảo bọn họ đi trước còn tôi sẽ tự đến sau, nhưng không ngờ Lâm đại nhân đã đi đến trước mặt tôi rồi. Anh ta đột ngột nắm lấy tay tôi sau đó nhanh chóng kéo về phía trước.

Lúc đó tôi cũng không kịp cảnh cáo anh ta rằng việc anh ta nắm tay một người phụ nữ không có quan hệ huyết thống với con trai mình ngay trước mặt nó là một điều trái với thuần phong mỹ tục như thế nào. Đối với tôi mà nói, lúc này việc đi giày như trượt băng này còn kích thích hơn là khoảnh khắc mình ngồi trên tàu siêu tốc 360 độ ở trong công viên. Tôi nhất thời không thể khống chế được cảm xúc của mình mà liên tục gào thét, đến mức Lâm Tư Thông phải kéo chiếc mũ con hổ xuống để bịt tai lại trong lúc nhìn tôi đang ngày càng đến gần.

Một đường tôi kêu gào thảm thiết như vậy cuối cùng cũng tới được rạp chiếu phim.

Vào trong rạp, tôi nghi ngờ hôm nay có khi nào rạp chiếu phim có hoạt động tặng vé miễn phí hay không. Người đông kinh khủng khiếp, điều mà tôi chỉ thấy được vào dịp khai trương khi người ta giành giật nhau 2 hộp trứng gà được tặng miễn phí hay hoạt động tuyển dụng mỗi năm tại trường học mà thôi. Theo như Lâm Lâm nói thì, ăn nhiều rau hẹ thì sẽ bị tiêu chảy đó. (*Nghĩa đen thì đúng là ăn nhiều rau hẹ quá sẽ bị =)) Ý Lâm Lâm nghĩa bóng là tham quá thì chết).

Tôi vốn đang cầm tay Lâm Tư Thông, định chuẩn bị xông thẳng vào đó nhưng không ngờ Lâm đại nhân lại vô cùng bình tĩnh rút điện thoại ra, vẻ mặt bình thản nói với tôi: Không sao, để tôi đi tìm giám đốc ở đây

Tôi liếc mắt nhìn, không ngờ móng tay ma quỷ của Lâm đại nhân đã vươn đến tổ hợp văn hóa giải trí này rồi.

Bởi vì lúc nãy trên đường tới đây tôi hét quá nhiều, nên cổ họng khô khốc, hơi đau thế nên tôi kéo tay Lâm Tư Thông đi đến catering mua đồ ăn và uống. Dù sao Lâm Tư Thông cũng chỉ là một đứa bé, vừa nghe đến việc được mua đồ ăn, đồ uống đã lập tức quên béng đi ba nó mà đi cùng tôi về hướng khác.

Số người xếp hàng ở bên đây ít hơn rất nhiều, chỉ có điều hơi lộn xộn…

Tôi tìm một hàng trông có vẻ rõ lề lối nhất để đứng chờ sau đó rút điện thoại ra nhắn tin cho Lâm đại nhân, bảo anh ta sau khi lấy được vé thì đến thẳng hướng Tây Bắc của rạp chiếu phim để tìm bọn tôi

Lâm đại nhân lập tức nhắn tin lại: Hướng Tây Bắc là ở đâu?

Tôi thật hy vọng rằng năm 2012, chúng tôi có thể có một hệ thống GPRS trong các khu nhà, như vậy ít ra cũng có thể bớt đi những rắc rối khi thất lạc bạn bè mà không tìm được chỗ nào là cổng Đông, Tây, Nam, Bắc. Tôi nhắn tin lại cho anh ta: Bây giờ không nói rõ được, đến lúc đó nếu như không tìm được bọn tôi thì anh gọi cho tôi.

Vừa nhắn tin xong, Lâm Tư Thông đột nhiên năm lấy góc áo của tôi, rồi chỉ vào cô gái đứng đằng trước: Dì Yêu tử ơi, có chị ở đằng trước chen hàng kìa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.