Tôi Và Boss Thật Trong Sáng

Chương 40




Trên sân cầu lông của trung tâm tập thể hình nào đó vào cuối tuần, ở phía lưới đối diện với đôi vợ chồng đang vô cùng chăm chú vận động làm nóng người, riêng Bạch Thuần Khiết ngồi đó hiển nhiên vẻ mặt vẫn còn như chưa tỉnh ngủ.

“Em không đánh lại đâu, anh xem rồi xử lý đi.”

Lục Cảnh Hàng nhướn mày “Anh cũng không thắng nổi.”

“Thiệt hay giả, vậy hai người kém cỏi chúng ta tới đây để cùng luyện tập à?”

“Không phải cùng luyện, chẳng qua là giống như hoạt động gia đình.” Một lời như vậy ràng buộc vào khiến cho Bạch Thuần Khiết trốn không nổi, bọn họ là cả nhà mà.

Thi đấu hữu nghị gia đình bắt đầu lập tức liền chứng minh câu nói ” gừng càng già càng cay”. Ba mẹ Lục thật sự là đại biểu tốt cho sự phát triển toàn diện đức trí thể của thời đại mới. Chỉ cần giao cầu ba quả liền khiến cho hai người trẻ tuổi chấn động. Bạch Thuần Khiết cùng Lục Cảnh Hàng lúc đầu vốn kỹ thuật chơi cầu chưa đạt, hiện tại lại bị ra oai phủ đầu dọa nạt thì càng phát huy việc lấy nước mắt người khác.

Mặc dù mọi người cùng nhau đánh cầu lông chính là vì hài lòng, nhưng mà không có đối thủ tốt thì thật sự là đủ mất hứng. Lục mẹ ngoài miệng không nói thẳng ra, nhưng trên hành động lại biểu hiện vô cùng rõ ràng. Bà nhân thời gian nghỉ ngơi lấy điện thoại di động ra rồi nói “Cuối tuần này cũng không biết Nghi Tĩnh cùng mẹ của nó đang làm gì vậy, không bằng gọi bọn họ cùng chơi đi.”

“Cũng được, nhiều người càng náo nhiệt.”

Trưởng bối đều nhất trí ý kiến, Bạch Thuần Khiết cùng Lục Cảnh Hàng liệu còn có thể nói không dám. Hai người gật đầu mà trong lòng cũng cực kỳ phản đối.

Ván thứ hai bắt đầu, hai người có lẽ trước sau như một vẫn bị trưởng bối ngược đãi đến lên bờ xuống ruộng. Nhưng mà mới ngược không được mấy cầu thì Hàn Nghi Tĩnh trong bộ quần áo thể thao liền xuất hiện ở trên sân.

Bạch Thuần Khiết nhìn thấy cô ta đến một mình thì âm thầm thở phào.

“Nghi Tĩnh, mẹ cháu làm sao không tới?”

“Mẹ nói hôm nay hơi mệt một chút nên không muốn vận động.”

“Thật đáng tiếc, dì còn muốn so sánh một trận kịch liệt cùng mẹ cháu.”

“Dì à, dì lợi hại như thế thì mẹ của cháu làm sao là đối thủ của dì.”

“Xem nói ngọt chưa kìa, mau bỏ mọi thứ rồi lại đây chơi cầu đi.”

Tiếp tục chơi cầu, nhưng mà bây giờ đã biến thành năm người. Bạch Thuần Khiết từng nghe nói tới đánh đơn đánh đôi, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghe qua hai đấu với ba. Cô đưa tay chọc chọc vào Lục Cảnh Hàng ở bên cạnh  “Anh vào sân đi.”

Không hài lòng với quyết định này, Lục Cảnh Hàng nói “Em vào mới đúng.”

“Dựa vào cái gì, đây chính là cha mẹ vĩ đại một nắng hai sương đã nuôi Lục tổng vĩ đại thành người.”

“Cho nên em mới chịu khó đi biểu hiện cho tốt, bằng không thì làm sao mà có được Lục tổng vĩ đại.”

Hung hăng dùng mắt đâm một cái, Bạch Thuần Khiết nghiến răng nghiến lợi nói “Lục Cảnh Hàng, anh càng ngày càng không có hàm răng !”

“Có thể là do ở cùng một chỗ bị em làm lây bệnh .” Cười đắc ý.

Hai người đùn đẩy cho nhau, cuối cùng vẫn là Bạch Thuần Khiết vào sân bởi vì Lục Cảnh Hàng có điện thoại phải nghe.

Thấy mã số điện thoại di động lạ hoắc gọi tới, Lục Cảnh Hàng còn có chút nghi hoặc, vừa tiếp xúc với người đầu bên kia điện thoại thì biết là Tào Học Kim, lòng hiếu kỳ của anh liền tăng vọt.

“Lục tổng, đột nhiên gọi điện thoại tìm cậu, thứ lỗi cho tôi mạo muội .”

“Tào tiên sinh đặc biệt gọi tới tìm tôi không phải là vì nói những câu này đi.”

“Ha ha, đương nhiên. Tục ngữ nói vô sự không đến điện tam bảo. Kẻ hèn này biết được Lục tổng rất cảm thấy hứng thú với miếng đất kia ở thành phố A, cho nên ta muốn hỏi quý công ty liệu có mục đích muốn tìm đối tác không. Mặc dù công ty kẻ hèn này vừa mới khởi đầu, nhưng về phương diện tài chính thì coi như không có trở ngại.”

Một nụ cười lạnh hiện ra tại khóe miệng Lục Cảnh Hàng, anh hỏi rất lạnh lùng “Tào tiên sinh không phải đã tìm được người cùng hợp tác sao?”

“Một công ty gia đình thì làm sao có thể so sánh với Triển Hàng của Lục tổng  được. Huống chi hợp tác cũng sẽ không chỉ có một lần. Nếu có may mắn, tất nhiên hy vọng chúng ta có thể trở thành đối tác hợp tác lâu dài với các công ty có tiềm lực nhất trong nước.”

“Cám ơn Tào tiên sinh đã cất nhắc. Sự thực công ty chúng ta có thể tìm một đối tác để cùng phát triển. Nhưng mà đối tác này không chỉ có yêu cầu về phương diện tài chính, càng có yêu cầu đối với nền tảng công ty. Nếu như quý công ty dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, chúng ta sẽ vô cùng đánh giá cao. Nếu như công ty dùng thủ đoạn không vẻ vang cướp đoạt mà có, như vậy thật sự là ngại quá.”

Tào Học Kim lúc mới gọi điện thoại đã nghĩ đến sẽ xuất hiện tình huống như thế, vì vậy hắn không chút hoang mang giải thích  “Lục tổng chắc là có tin lời đồn đại rồi.”

“Phải? Tào tiên sinh, nếu như ngài thật sự muốn tìm kiếm đối tác, tôi nghĩ ông không chỉ cần phải  hiểu rõ Tổng giám đốc công ty là ai, còn cần hiểu rõ một lượt người làm trong công ty đó. Chẳng lẽ ông không biết rằng Bạch Thuần Khiết là trợ lý của tôi sao? Xin lỗi, tôi còn có việc cần nên chỉ nói tới đây thôi. Chúc ông cuối tuần vui vẻ.”

Cuối tuần này, e là Tào Học Kim có muốn vui cũng không nổi .

Kết thúc cuộc điện thoại rồi lại chú ý vào sân chơi, lần này Lục Cảnh Hàng không thấy Bạch Thuần Khiết khom người nhặt cầu. Nhưng mà đây không phải do kỹ thuật đánh cầu của cô tiến bộ, mà là ở bên lưới đối diện cha mẹ chỉ thích đánh cùng Hàn Nghi Tĩnh.

Đứng ở trước lưới như chỉ để trang trí, Bạch Thuần Khiết có muốn chạm vào cầu cũng không được. Muốn kết thúc thì lại ngượng ngùng nên vẻ mặt càng ngày càng bất đắc dĩ nhàn nhã liếc mắt nhìn Hàn Nghi Tĩnh, cô ta vừa mới đánh vài đường thôi mà trên trán đã chảy ra một tầng mồ hôi. Lại quay đầu nhìn về phía Lục Cảnh Hàng, anh cũng đang nhìn cô. Trái tim nhỏ bé đang bị xem nhẹ của  Bạch Thuần Khiết rốt cục tìm được một ít thăng bằng. Gần đây cô thật sự là càng ngày càng không có phong thái cởi mở, càng ngày càng suy tính lợi hại .

“Mẹ, muốn mua đồ uống không?” Lục Cảnh Hàng từ một bên đi tới “Để con đi mua.”

“Có.”

“Con không cầm một mình được ” Anh nháy mắt với Bạch Thuần Khiết.

Cô lập tức chạy ra khỏi sân “Em đi giúp anh.”

“Được.”

Hai người vai sóng vai rời đi, trên sân có người trong lòng cô đơn. Biết rõ là sẽ như thế nhưng mà cô vẫn cứ đến. Hàn Nghi Tĩnh trong lúc nhất thời cũng không biết mình rốt cuộc là người thông minh hay là người trăm phần trăm ngu dốt. Cảm giác được sự tế nhị giữa ba người, mẹ của Lục Cảnh Hàng có hơi hối hận. Vừa rồi chỉ nghĩ đến chuyện chơi cầu lông mà xem nhẹ quan hệ giữa mấy đứa. Có điều nhìn Hàn Nghi Tĩnh ở lưới đối diện, lại nhìn theo Bạch Thuần Khiết đang xa dần mà bà có cảm giác người trước mặt càng làm cho mình thích hơn một chút.

Tình cảm của mẹ Lục  thì làm sao mà Bạch Thuần Khiết lại không biết. Trên đường đi tới siêu thị cô do dự rồi mở miệng hỏi, “Lục Cảnh Hàng, ba mẹ anh ngoài cầu lông ra thì còn thích cái gì?”

“Định lấy lòng à?”

Cô gật đầu “So sánh với  quản lí Hàn, bọn họ hình như không muốn thích em.”

Nhìn dáng vẻ của cô lộ ra sự buồn bã hao tổn tinh thần, Lục Cảnh Hàng cười ôm cô vào trong lòng “Không ghét là được.”

“Tiêu chuẩn cũng quá thấp.”

“Người cần phải ở chung một chỗ với em không phải bọn họ, có đúng không?”

Mừng rỡ “Vậy ý của anh là chỉ cần anh thích là được?”

Anh không đáp, nhưng dứt khoát gật đầu.

Bạch Thuần Khiết hài lòng gắng sức ôm lưng anh, cũng không ngại trên đường có bao nhiêu người đứng xem mà thẳng thắn hét lớn “Thật sự là áo ấm khó rời!”

Lục Cảnh Hàng xấu hổ, đây đang là chỗ nào chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.