Ở trên bục nhìn Bạch Thuần Khiết kích động bỏ chạy, Lục Cảnh Hàng cũng không thể tự ý chạy ra đuổi theo hỏi, chỉ có điều, nói chuyện xong, anh biết nguyên nhân cô bỏ đi. Không yên lòng tham gia hết bữa tiệc, anh trở lại trong xe, áo khoác của cô ở đây, mà hiện tại cô đã đi đâu?’
Khởi động xe, nhưng Lục Cảnh Hàng cũng không biết nên lái xe nơi nào tìm người, vì thế rối loạn băng qua các con đường làm tính tình anh trở nên káu kỉnh. Lại 1 lần nữa bởi vì đèn đỏ mà đem quyền hung hăng đập vào tay lái, điện toại của anh vang lên, là Cố Trữ.
” Lục tổng cãi nhau với cô ấy?”
Lục Cảnh Hàng biết người anh ta nói là ai, mặt không khỏi nhăn lại: ” Cô ấy ở đâu?”
” Anh còn chưa trả lời tôi, cãi nhau hả?”
” Không.”
” Thế vì sao lúc tôi gặp cô ấy, giống như đang khóc gì đó?” Thời điểm từ hội trường ra ngoài, cô lên miệng khóc lớn, lúc ấy Cố Trữ còn tưởng chân cô bị đau nên khóc, cũng mang cô đi bệnh viện xử lý cái chân, nhưng cô vẫn khóc không ngừng, phấn son trên mặt nhòe ra.
Nghe được Bạch Thuần Khiết khóc, anh chua xót, cho đến giờ anh chưa thấy nước mắt cô. Ngày trước, anh còn tưởng cô sẽ không bao giờ khóc, chỉ luôn miệng hi hi haha=)). Đèn giao thông từ từ chuyển đỏ sang xanh, chiếc xe phía sau bắt đầu ấn còi thúc giục Lục Cảnh Hàng lái xe. Bỏ điện thoại xuống, chậm rãi đến ngã tư, anh tìm 1 chỗ dừng xe: ” Cô ấy còn ở đấy à, đưa điện thoại cho cô ấy đi.”
Cố Trữ mân mê môi dưới, trả lời: ” Cô ấy không muốn gặp ai.”
” Khi nào tôi được gặp cô ấy?”
” Vì sao tôi phải bàn bạc cùng anh ta chứ?”
Cố Trữ cười: ” Đây là chuyện các người, tôi không nên nhiều chuyện.”
Bạch Thuần Khiết vẫn không hiểu: ” Đây là chuyện của tôi, các anh không liên quan.”
” Đúng, ít nhất cũng không liên quan tới tôi.”
Nhìn chằm chằm cái người có thái độ khác thường kia, Bạch Thuần Khiết nói: ” Anh phải nhớ kĩ, anh đã nói, tôi với anh không liên quan, về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi.”
” Để xem tâm tình của tôi đã.”
**
Nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, bưng 1 ly trà xanh nóng hổi trên tay, Lục Cảnh Hàng đứng ở cạnh cửa sổ vẻ mặt chờ đợi , rốt cuộc kết nối điện thoại gọi cho 1 người.
” Chú Bạch, cháu là Cảnh Hàng đây.”
” Cảnh Hàng à, đột nhiên gọi điện tới, không phải là Tiểu Khiết …”
” Cô ấy biết chuyện rồi.”
Giọng nói Bạch Kiến Sinh nghe qua so với lần trước trò chuyện vẻ mệt mỏi hơn nhiều: ” Chuyện này sao giấu giếm được, chú thật là mơ tưởng. Cảnh Hàng, Tiểu Khiết không náo loạn chứ?”
Lục Cảnh Hàng dừng lại, sau đó đem sự tình hôm nay đều nói cho Bạch Kiến Sinh: ” Nhưng chú yên tâm, cô ấy đang ở cạnh bạn của háu, nơi đó không có việc gì đâu.”
” Vậy là tốt rồi. Cảnh Hàng, nếu Tiểu Khiết đòi về nhà, cháu nhất định phải giúp ta ngăn nó.” Chuyện phá sản, kiện cáo nhiều! Nếu Bạch Thuần Khiết trở về biết được ba nó bị người khác tính kế hãm hại … Bạch Kiến Sinh thật sự không dám nghĩ tiếp nữa.
” Cháu sẽ giúp chú ngăn cô ấy nhưng cháu thấy chú Bạch nên gọi điện cho cô ấy, động viên 1 chút.”
” Ừh.” Lại thở dài 1 tiếng.
Chuyện dặn dò xong, Lục Cảnh Hàng tiếp tục nhắc tới chuyện giúp đỡ: ” Cháu muốn nói điều này, chẳng lẽ chú ông muốn người khác giúp đỡ sao?”
” Cảnh Hàng, ý tốt của cháu, chú xin nhận, nhưng chú không muốn cháu gặp rắc rối, chú sẽ bán nhà cùng xe, vừa vặn sửa chữa sổ sách công ty.”
” Vậy chú ở đâu?” Bạch Kiến Sinh do dự, Lục Cảnh Hàng lại mở miệng: ” Nhà cháu ở thành phố C có 1 căn chưa ai ở, trước bán nó đi.”
Liền quyết định như vậy, anh tắt điện thoại sau đó lập tức tìm người đem căn nhà ở thành phố C xử lý tốt.